Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 191: Cứu tinh không ngờ tới
Sơn thật sự bị bất ngờ, không ngờ tốc độ của Lam lại tăng lên đến mức kinh hoàng như vậy, còn chưa kịp nháy mắt nó đã đến trước mặt cậu rồi. Sơn theo bản năng muốn giãy ra, nhưng bàn tay của Lam nhìn nhỏ bé, mong manh không hiểu sao lại có sức lớn đến thế, Sơn không tài nào mà giãy ra được. Nó như một cái còng đang cuốn lấy tay Sơn, ghìm chặt không cho cậu di chuyển.
“Trận pháp của sư phụ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn hét lớn, cậu theo bản năng muốn dùng chân nguyên của mình đẩy Lam ra, nhưng chân nguyên truyền đến bao nhiêu đều bị nó hút cạn trong chớp mắt. Lúc này Sơn mới giật mình nhớ ra khả năng đáng sợ này, liền ngăn chặn dòng chân nguyên chảy lên. Cùng lúc này, Tiểu Hoa cũng thấy Sơn gặp phải tình huống éo le, liền cũng nhanh chóng tiếp cận vị trí Sơn đang đứng. Tiểu Hoa cũng đã rút kinh nghiệm, không dám chủ động tiếp xúc gần với Lam nữa, nó kết một thủ ấn, rồi phóng xuất ra một loại pháp thuật hệ nước, hòng đẩy lui Lam ra ngoài. Nhưng phải nói là Lam nó bám dính còn hơn cả đỉa đói, lực nước bắn vào mạnh như vậy mà nó cứ như không, chẳng có tí dấu hiệu nào là sẽ bị đẩy ra. Thậm chí lực mạnh đến nổi Sơn cũng bị đẩy bay ra ngoài luôn, ấy vậy mà Lam nó vẫn dính chặt vào tay cậu.
Sơn không hiểu nổi, sao trận pháp mà sư phụ để lại lại đột nhiên hấp thụ chân nguyên của mình, nhưng ngay tiếp theo cậu đã hiểu ra rồi. Chỉ thấy trận pháp có dấu hiệu khẽ mở ra, từ trong đấy năng lượng như thác lũ ồ ạt ập ra, gần như trong gang tấc đập thẳng về phía cái bát đang lao đến. Cái bát kia bị đập trúng thì như diều đứt dây, bay thẳng ra phía ngoài. Sơn còn cảm giác cái bát như bị choáng váng, thậm chí là b·ị t·hương, nó loạng choạng định bay ngược trở lại. Sơn vui mừng quá đỗi, xem ra cái bát thật sự sợ rồi, nhìn kiểu này chắc là nó sắp rời khỏi cơ thể cậu rồi đúng không? Nhưng hết bất ngờ này lại tới bất ngờ khác xảy ra. Chỉ thấy cái bát còn chưa kịp chạy xa thì một sợi năng lượng dường như là kết hợp từ năng lượng nguyên bản của tiểu kiếm với năng lượng phong ấn của trận pháp không biết lúc nào đã đuổi kịp nó. Sau đấy không chút khó khăn mà chụp được cái bát, rồi nhanh chóng kéo nó trở lại gần vị trí phong ấn thanh tiểu kiếm. “Bụp” một tiếng, ánh sáng chói loà chớp nhoáng mà qua, kéo theo ý thức của Sơn lâm vào một mảnh tối tăm.
Sau khi hồi phục được thêm một phần ý thức, Sơn lúc này mới hình dung ra được thứ đang hoành hành vô tội vạ trong cơ thể mình là gì. Tựa như là, ừm, một cái bát, một cái bát ăn cơm?? Nếu không phải bây giờ còn chưa chủ động điều khiển được cơ thể chắc Sơn đã ngả ngửa ra thêm lần nữa rồi. Sao lại là một cái bát mà không phải là thứ gì khác chứ, mà không hiểu nó vào cơ thể Sơn kiểu gì, lại có sức mạnh gì mà có thể càn quấy trong cơ thể cậu đến mức như vậy. Lạ một cái, cái bát này dường như có chút trí tuệ, nó có vẻ như rất muốn vào đan điền của Sơn, nhưng lại không dám, chắc là đang kiêng dè khí tức từ thanh tiểu kiếm kia. Tình thế được giữ cân bằng như vậy trong khoảng năm phút tiếp theo, rồi đột nhiên cái bát lao v·út vào trong đan điền Sơn, dường như quyết tâm muốn v·a c·hạm với thanh tiểu kiếm. Lúc này Sơn chỉ cảm thấy đan điền mình rung lắc dữ dội, đau đớn không thôi, tưởng chừng như có thể bị xé toạc ra bất cứ lúc nào. Lúc này lại một biến cố nữa xảy ra, lượng chân nguyên còn lại trong đan điền Sơn đột nhiên như xe không phanh cứ thế lao thẳng về phía thanh tiểu kiếm. Chính xác hơn là đang bị trận pháp bên ngoài thanh tiểu kiếm hấp thụ.
Lại là cái cảm giác bất lực này, nhìn thấy người mình quen biết g·ặp n·ạn mà bản thân không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn. Tiểu Hoa tâm tình có dấu hiệu sụp đổ, cơ thể cứng đờ không thể làm gì khác, hai hàng nước mắt không tự chủ được tuôn rơi. Một bên khác, Phượng cũng nhận ra Sơn gặp nguy hiểm, cũng chủ động tiếp cận trường nhiễu, liên tục dùng lực lượng huyết mạch cố kiềm chế lực lượng kỳ lạ kia. Nhưng Phượng dù sao cũng còn chưa rời khỏi vỏ, dù có huyết mạch mạnh mẽ cũng không cách nào thể hiện ra được gì, không tài nào xuyên qua nổi trường nhiễu kia chứ đừng nói là ảnh hưởng đến tận Sơn được. Nhưng khác với Tiểu Hoa còn đang đờ đẫn bên cạnh, Phượng vẫn còn cố chấp đột phá trường nhiễu, cứu lấy người thân duy nhất của nó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngồi dậy trong cơn choáng váng, Sơn vẫn cảm thấy chân nguyên của mình bị rút ra dần dần, bất đắc dĩ cậu chỉ có thể lấy kiếm ra, định làm một nhát dứt khoát. Nhưng chưa kịp nhấc kiếm lên chém thì một cơn quay cuồng ập tới, đầu óc Sơn chợt tối sầm lại, ý thức mơ hồ, cơ thể co giật dữ dội, kiếm cũng theo đó rời khỏi tay. Sơn cảm thấy như đang bị thứ gì đó xâm nhập vào cơ thể, có thể ví như một loại vi rút gây bệnh c·hết người đang bào mòn lấy cơ thể cậu vậy. Sơn không nhịn được hét lên đau đớn, tiếng hét vang dội cả một khu vực. Xung quanh cơ thể Sơn cùng Lam còn không rõ tại sao hình thành một trường nhiễu gợn sóng kỳ quái. Xung quanh trường nhiễu này không khí như bị bóp méo, không gian bay nhảy âm u khó tả. Tiểu Hoa ở một bên bị doạ cho sợ không thôi, chỉ có thể ở bên trơ mắt ra nhìn. Nó đã thử công kích vào trường nhiễu kia, nhưng hoàn toàn vô dụng, thậm chí nó còn bị phản lực đẩy bay ra ngoài. Trong một thoáng, Tiểu Hoa còn nhìn thấy cơ thể Lam đang từ ngưng thực ban đầu đã mờ đi một nửa, trở về như lúc nguyên bản khi mới gặp được nó. Tiểu Hoa run rẩy, nó nhìn ra một chút vấn đề trong tình huống cổ quái này. Dường như lực lượng kỳ lạ trong cơ thể Lam đang cố xâm nhập cơ thể đại ca nó vậy.
“Mau buông ra!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 191: Cứu tinh không ngờ tới (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này trong đầu Sơn, một vài thứ cổ quái vẫn bắt đầu nhiễu loạn xung quanh, khiến cho cậu khó có thể kiểm soát cơ thể được nữa. Những thứ cổ quái này như đang cố gắng đánh vỡ ý thức của Sơn vậy, khiến cậu nhận lấy từng cơn đau đớn dữ dội, từ thân thể cho đến linh hồn. Bây giờ Sơn đang cố gắng dùng chút tỉnh táo còn lại chống trả lại những thứ cổ quái kia, cậu chắc chắn rằng chỉ cần mình lơ là một chút, thì có thể thực sự m·ất m·ạng. Khi mà Sơn cảm thấy mình gần như sắp không chịu nổi, ý thức gần như hoàn toàn biến mất thì từ đan điền truyền đến một cảm giác nóng ran, làm cho cậu chợt tỉnh táo lại. Những thứ cổ quái kia cũng không biết bị sao mà trở nên tán loạn, không còn chèn ép tâm trí Sơn nữa. Sơn tranh thủ được một chút thả lỏng, nhanh chóng tìm hiểu nguồn cơn của cảm giác nóng bức kia, đấy có thể là chìa khoá cứu cậu khỏi tình huống nguy hiểm này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chính giữa đan điền, có một khối cầu tạo nên bởi ánh sáng vàng kim lấp lánh. Nếu nhìn kỹ một chút, sẽ thấy bên trong là một thanh kiếm nhỏ nhắn tinh xảo, tựa như một món đồ chơi được mô phỏng như thật vậy. Từ thanh tiểu kiếm, một thứ năng lượng thuần khiết mà mạnh mẽ đang từ từ toả ra, quả cầu ánh sáng bao bọc bên ngoài chính là xuất phát từ dòng năng lượng ấy. Năng lượng này nóng bức như một mặt trời nhỏ, những thứ đen tối kỳ quái chỉ mới đến gần nó đều bị thiêu đốt đến không còn chút cặn bã gì. Những thứ còn sót lại chưa bị thiêu đốt thậm chí còn như bị doạ sợ, chạy tứ tán về nhiều phía, sợ ở lại lâu sẽ bị đốt c·hết. Sơn sau khi quan sát được hiện tượng này thì ngạc nhiên không thôi, không ngờ thứ tưởng chừng như không đem lại tốt đẹp gì, còn bị phong ấn lại, bây giờ lại trở thành cứu tinh của cậu. Bây giờ muốn phá được cục diện nguy nan có lẽ chỉ có thể dựa vào thanh tiểu kiếm này thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.