Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 192: Ấm áp
“Được, nhờ cậu đấy. Tôi bây giờ cũng chẳng còn sức mà đứng dậy nữa.” – Sơn nói lời khách sáo, nhưng đột nhiên cậu ngạc nhiên mà hỏi gấp – “Chờ đã, cậu nói năng trôi chảy như vậy từ bao giờ vậy?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Một giọng nói lớn bất ngờ vang lên làm Sơn giật bắn cả mình, da gà nổi hết cả lên. Nhưng định thần lại, Sơn nhận ra giọng này có chút quen thuộc, hình như cũng mới nghe thấy gần đây. Tiếp theo đấy, từ đằng trước có một cái bóng mờ xuất hiện, lơ lửng chầm chậm tiến lại phía Sơn, cậu nheo mắt nhìn lại vào cái bóng, cuối cùng cũng xác định được đây là ai.
“Có chuyện gì vậy?” – Tiểu Hoa vạch bức màn che ra.
“Tỉnh, tỉnh rồi!”
Sơn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn vào dị vật hình cái bát gây hại cho mình đang nằm im lìm bên dưới vị trí thanh tiểu kiếm. Bây giờ cậu mới nhớ ra hình như lúc ấy cái bát này bị lực lượng từ trận pháp bắt được, không ngờ nó lại nằm ở ngay đây. Cái bát này ngoài một màu xám xịt ra thì cũng không còn khác mấy cái bát ăn cơm bình thường. Lực lượng từ cái bát cũng không còn thấy hoạt động gì nữa, xem ra là cũng bị trận pháp khoá chặt lại rồi. Nhìn từng đường vân trận pháp luân chuyển trên cái bát, Sơn càng nể phục sư phụ mình hơn nữa, không ngờ trận pháp của ông lại mạnh mẽ đến vậy, chẳng những phong ấn tạm thời được thanh tiểu kiếm, lại còn giam cầm luôn cả cái bát oan nghiệt kia nữa. Sơn cũng nghi ngờ sư phụ đã để lại trận pháp này như một biện pháp dự phòng, nếu cơ thể cậu gặp phải thứ gì xâm nhập thì sẽ tự động kích hoạt cơ chế bảo vệ, không thì sao có thể trùng hợp đến mức lúc cậu gặp nguy hiểm cận kề c·ái c·hết nó liền hoạt động ngay cơ chứ. Lại một lần nữa, khả năng liệu sự như thần của sư phụ đã cứu Sơn một mạng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sơn nhớ rõ lúc mới gặp Lam, nó gần như chẳng nói được mấy từ liền mạch, cứ ậm ừ, ấp úng, mãi mới nghe ra được một câu. Vậy mà mới “ngủ” một giấc, dậy đã thấy Lam nói năng như bình thường rồi, thế có phải hơi nhanh quá rồi không?
“Lam? Sao cậu lại ở đây với tôi? Tiểu Hoa với Phượng đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chính nhóc mới không để cho người khác ngủ đấy!” – Sơn châm chọc một câu.
“Đại ca ngươi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, làm ta lo muốn c·hết.” – Tiểu Hoa vui mừng.
“Ừm! Tôi cũng không rõ nữa, cứ tự nhiên mà nói được bình thường thôi.” – Lam tỏ vẻ suy nghĩ, rồi lắc đầu đáp lời.
“Vẫn chưa.” – Lam lại lắc đầu – “Tôi vẫn chỉ nhớ từ lúc mình tỉnh lại ở đây thôi.”
“Thôi không đùa nữa, sau khi anh bị, ừm…” – Sơn đặt câu hỏi, muốn tìm ra từ phù hợp với tình trạng lúc ấy của mình – “Tạm gọi là bị xâm chiếm cơ thể đi. Cả sau khi anh ngất đi nữa, đã xảy ra những chuyện gì, nhóc tóm tắt lại một lần anh nghe xem.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có việc gì mà nói to thế, không để cho người khác ngủ yên được à?”
“Không cần kiểm tra nữa, anh không bị làm sao nữa rồi.” – Sơn đen mặt lại nói.
Cảm khái một hồi, Sơn đưa tinh thần mình trở lại hiện thực. Hiện tại cái bát đã bị phong ấn, và cơ thể đã không bị gì, vậy có thể coi như tạm ổn. Mà cho dù có không ổn thì với khả năng hiện tại, Sơn cũng vô lực có biện pháp giải quyết, chỉ có thể dựa vào phong ấn của sư phụ thôi. Bây giờ không lo nghĩ đến chuyện như vậy nữa, Sơn định sẽ tu luyện khôi phục một chút rồi sẽ tìm hiểu tình hình hiện tại sau. Mất một lúc vận chuyển công pháp, Sơn mới có thể di chuyển cơ thể được một chút. Cố chống tay xuống, Sơn mới khó nhọc nhấc được người dậy, ngồi thẳng lên quan sát. Nếu không nhầm thì cậu đang ở trong một kiến trúc gì đấy khá thô sơ, nhỏ bé và còn kín mít.
“Ồ, vậy thì cậu đã nhớ lại được quá khứ của mình chưa?” – Sơn thuận thế hỏi thêm.
“A, đã biết châm chọc ta rồi cơ đấy!”
“Ra là vậy! Thế cậu…”
“Nhóc mà cũng lo cho anh cơ à?” – Sơn làm bộ không tin tưởng.
“Không đúng! Sao cái bát nó vẫn ở đây?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“À thôi, đáp án tự đến đây rồi.”
Sơn mắng nhưng vẫn cười, còn vỗ “yêu” một phát vào đầu Tiểu Hoa. Cũng trong lúc này, nhờ ánh sáng mặt trăng từ ngoài cửa chiếu vào, Sơn mới có thể nhìn rõ hình ảnh bên trong. Đây hẳn là một căn nhà đơn sơ mà Tiểu Hoa dựng lên cho Sơn nằm tạm bên trong. Quan sát Tiểu Hoa, nhìn chung nó vẫn thế, nhưng khuôn mặt nhiều thêm một phần tiều tuỵ, không biết khoảng thời gian vừa qua nó đã trải qua những gì. Về phần Lam, có vẻ như cơ thể nó đã ngưng thực hơn một chút so với lúc mới gặp lần đầu, có lẽ là do ảnh hưởng của cái bát kia. Còn cụ thể là ra làm sao, có thời gian sẽ tìm hiểu sau. Sơn cũng đã nhìn thấy Phượng từ ngoài lăn vào trong, còn âu yếm dụi vào tay cậu nữa chứ. Sơn xoa xoa nó mấy lần, cảm thấy trong lòng ấm ấp, bình yên vài phần.
Thì ra chính là Lam – quỷ tu đã làm cậu khốn đốn lúc trước. Sơn không rõ tại sao nó lại ở đây cùng mình, không phải nó bị tảng đá kỳ lạ kia kiểm soát rồi hay sao? Nhưng sắp xếp suy nghĩ lại một chút, chẳng phải thứ gây ra mọi việc là dị vật hình cái bát kia sao. Cái bát đã bị trận pháp phong ấn lại trong đan điền Sơn, vậy thì hẳn là tác động đến Lam cũng đã biến mất rồi. Vậy thì tạm thời không phải lo nghĩ đến chuyện Lam có thể làm hại mình nữa, Sơn cũng tạm thở phào.
Chương 192: Ấm áp
Sơn đang định hỏi tiếp thì một giọng nói lớn mang chút bực dọc đã vang vọng đến tận đây rồi. Chẳng cần nghĩ nhiều Sơn cũng biết là giọng của con nhóc kia rồi. Chỉ có nó mới có thể nói ra được quả giọng dễ ghét này.
“Nhóc được lắm, đã coi anh mày là thú cưỡi rồi.”
Tiểu Hoa đang định mắng lại, nhưng chợt ngây ra nhìn chằm chằm vào Sơn đang cười mỉm. Sau mấy chục giây đơ ra, Tiểu Hoa mới hồi thần lại, rồi lao vào trong chỗ Sơn. Nó còn sờ sờ, đấm đấm mấy cái làm Sơn đau điếng, phải đá nó ra.
Sơn khó nhọc mở được hai mắt ra, cơn đau đầu dữ dội chứng minh rằng cậu vẫn còn sống, nhưng bây giờ trong tầm nhìn của cậu chỉ toàn một mảnh tối đen. Sơn cố gắng cử động, nhưng thân thể cậu dường như không thuộc về mình nữa, hoàn toàn không di động nổi dù chỉ là một ngón tay. Có thể nói lúc này Sơn hoàn toàn t·ê l·iệt toàn thân, yếu đuối đến không thể yếu đuối hơn. Sơn muốn tìm hiểu xem tình hình của mình ra sao, nhưng bây giờ hoàn toàn vô lực rồi. Sơn cũng rất lo lắng, không biết sau khi mình mất đi ý thức, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Mất một lúc Sơn mới láng máng nhớ ra được sự việc cuối cùng trước khi mình ngất đi, hình như là thanh tiểu kiếm bị phong ấn kia phát sáng dữ dội, dị vật hình cái bát b·ị đ·ánh bay. Lo lắng cho tình hình hiện tại bên trong cơ thể mình, Sơn lại nhắm mắt lại thử quan sát bên trong cơ thể một lần. Nhìn một lượt, cơ thể Sơn bị hao hụt sức lực nghiêm trọng, chân nguyên khô kiệt, nhưng may mắn là không có vấn đề gì nghiêm trọng. Quan sát đến đan điền, thanh tiểu kiếm bị phong ấn đã trở lại trạng thái bình thường, trận pháp phong ấn đã lành lặn như ban đầu, nói chung là trông không có dấu hiệu đã từng bị thay đổi qua.
“Đang ở ngoài kia? Để tôi đi gọi họ lại.” – Lam trôi chảy trả lời.
“A, đau đầu quá! Vậy chắc là mình chưa c·hết rồi. Nhưng sao ở đây tối thế nhỉ?”
“Lo chứ, đại ca ngươi đi rồi thì sau này ta lại phải tự đi bộ à? Mệt c·hết mất.” – Tiểu Hoa nói với giọng đùa cợt, nhưng vẫn nghe ra là đang rất vui.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.