Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 197: Kể lể
“Cái hoạt động chung này thực ra cũng chỉ là những việc mà mọi người đều phải bỏ công ra làm, chủ yếu là muốn xây dựng căn cứ. Anh thấy đấy, quy mô căn cứ khá lớn nhưng nhân lực thực ra lại hơi thiếu, nên vẫn cần mọi người chung sức. Chủ yếu vẫn là những việc liên quan đến thu thập tài nguyên, vật tư, tiêu diệt xác sống cùng dị thú, hoặc là đi khai phá những khu vực bị c·hiếm đ·óng… Tất nhiên sẽ sắp xếp việc dựa trên năng lực cá nhân, không để ai phải làm những việc như đi vào chỗ c·hết đâu.” – Sợ Sơn hiểu sai, Đài nhanh chóng giải thích.
“Gần nhất thì tôi biết có hai căn cứ, một là căn cứ do q·uân đ·ội thành lập, có tên là Bình Nguyên. Đây là một căn cứ tầm trung, nằm ở phía đông thành phố bỏ hoang này, số lượng dân cư bên trong khá lớn. Căn cứ này đã tự hình thành được hệ thống trồng trọt ổn định, cung cấp đủ lương thực cơ bản cho người sống sót.” – Đài dừng lại một chút, còn làm vẻ mặt kỳ lạ – “Đấy là thông tin mà cấp cao trong căn cứ tuyên bố.”
“Ồ, vậy làm phiền anh kể thử xem đấy là gồm những căn cứ nào.” – Sơn thể hiện sự quan tâm.
…
“Những căn cứ kiểu như này thực ra cũng không nhiều lắm, nhưng sức mạnh thì tuyệt đối không thua những căn cứ do q·uân đ·ội lập ra.” – Đài kiên nhẫn trả lời – “Thời điểm này áp lực trong căn cứ q·uân đ·ội là rất lớn, nên những căn cứ tự phát như thế này xuất hiện cũng không tính là chuyện xấu, thậm chí còn giảm tải áp lực mà q·uân đ·ội phải gánh ấy chứ. Ngoài ra những căn cứ kiểu này cũng vẫn giao thiệp, trao đổi thông tin, vật tư với căn cứ q·uân đ·ội, nên trên bề mặt...”
“Hừ! Không nói chuyện với đại ca ngươi nữa. Muốn làm gì thì làm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nói như này thì chắc hai anh đến từ căn cứ Trúc Lâm rồi. Không biết tôi đoán có chuẩn không?” – Thấy Đài đột nhiên dừng lời, Sơn mỉm cười thâm thuý.
“Ồ, hoạt động chung bắt buộc lại là gì vậy? Có phải nếu không muốn cũng bắt buộc phải tham gia không?” – Sơn hơi nhíu mày. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Căn cứ Trúc Lâm sao? Không biết những căn cứ không thuộc q·uân đ·ội như này có nhiều không nhỉ?” – Sơn thắc mắc – “Và liệu việc những căn cứ này được hình thành có bị q·uân đ·ội phản đối không?”
“À, thì ra là chuyện này, tôi còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm.” – Đài lau mồ hôi trên trán, rồi tự tin nói – “Nếu là về căn cứ người sống sót gần đây thì tôi cũng biết một vài chỗ.”
Chương 197: Kể lể
“Cũng đúng.” – Sơn gật gù – “Vậy phải chăng là điều kiện gia nhập căn cứ quá cao nên dân số mới ít như vậy không?”
“E hèm! Anh Sơn hỏi vậy không biết là có phải đang có ý định gia nhập một căn cứ nào không?” – Đài hắng giọng lại hỏi.
“Chà! Nói sao nhỉ? Tôi muốn hỏi một chút, nếu sau này tôi muốn rời khỏi căn cứ thì các anh có ý kiến gì không?” – Sơn hỏi một câu, thấy có chút không phù hợp nên còn chèn thêm một câu – “Các anh cũng đừng nên hiểu nhầm ý tôi. Tôi, à chúng tôi đều là những người thích tự do, nếu sau này có đủ thực lực, bọn tôi vẫn muốn tự mình ra ngoài làm những chuyện mà chưa thể thực hiện được.”
“Tất nhiên rồi. Dù sao bây giờ cũng đang khó khăn, gia nhập tạm vào một căn cứ cũng không tệ, ít nhất an toàn một chút, lại có thể kiếm ăn dễ dàng hơn. Sau này giải quyết được vấn đề không thể tu luyện rồi rời đi cũng chưa muộn.” – Sơn giải thích, rồi trêu ghẹo lại – “Nói vậy chứ nhóc cũng thích ăn đồ ăn ở trong căn cứ có đúng không?”
“Cái thứ hai là căn cứ không phải do q·uân đ·ội lập nên, mà là do những người có năng lực nhưng không muốn dựa dẫm vào chính phủ hay q·uân đ·ội cùng nhau dựng nên. Căn cứ này lấy tên là Trúc Lâm, nằm ở phía bắc, quy mô cũng không kém mấy so với căn cứ Bình Nguyên, chỉ là số lượng người còn chưa bằng được một phần trăm so với trong Bình Nguyên mà thôi. Đây cũng khá dễ hiểu, vì muốn gia nhập căn cứ này thì cần thoả mãn một số điều kiện khắt khe hơn thôi. Nhưng đổi lại điều kiện sinh hoạt chắc chắn tốt hơn trong căn cứ Bình Nguyên.” – Đài kể liến thoắng – “Ngoài ra cũng còn một số căn cứ khác, nhưng vị trí ở tương đối xa một chút, nên tôi cũng không quá rõ ràng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có lẽ là…” – Sơn còn chưa nói xong câu thì lại bị Đài ngắt lời.
“Tôi vẫn nghĩ các anh nên tham gia căn cứ Trúc Lâm của bọn tôi, đãi ngộ rất tốt, có năng lực như các anh thì càng tốt hơn nữa. Dù sao căn cứ cũng rất ưu ái người tài giỏi mà.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ấy c·hết! Là do quen mồm thôi, mong anh thông cảm cho.” – Đài cười ngượng ngùng – “Nhưng tôi cũng là thành tâm muốn mời anh gia nhập căn cứ Trúc Lâm, anh nghĩ sao?”
“Cũng không phải chuyện gì to tát đâu. Chỉ là tôi muốn biết gần đây có căn cứ người sống nào không thôi.” – Sơn nói ra chuyện mình muốn biết.
“Anh chắc là cũng mời được nhiều người tài giỏi về căn cứ lắm rồi đấy nhỉ?” – Sơn cười nhạt, đùa cợt một câu, nhưng trong đầu thì đang cảm thán – “Anh bạn này nhìn mặt vậy không ngờ lại là dạng nói nhiều, nói đến quên trời quên đất. Đặt ở thời bình không nghi ngờ gì chính là một diễn giả, hoặc tệ lắm cũng phải là một nhà tuyển dụng đại tài.”
“Anh cứ hỏi đi, nếu biết thì chúng tôi sẽ trả lời.” – Đài định thần lại, cố nặn ra nụ cười thân thiện nhất.
Thực ra Tiểu Hoa đã về được một lúc, chỉ là nghe theo Sơn không lộ diện nên vẫn luôn trốn không ra mặt bấy giờ thôi. Để lộ ra Lam chỉ là tạm thời, Sơn tính giấu đi sự hiện diện của Tiểu Hoa như một biện pháp phòng bị, vừa tránh bị nhiều chú ý hơn, vừa tạo được yếu tố bất ngờ. Tiểu Hoa trở về cũng tìm được cho Sơn mấy loại quả, mặc dù vẫn có chút dị năng lượng bên trong, nhưng Tiểu Hoa cũng có thể khử ra được, tạm cho Sơn lấp đầy bụng là không vấn đề gì.
“Cũng không hẳn.” – Đài lắc đầu thở dài - “Chủ yếu người ta vẫn tin tưởng hơn vào q·uân đ·ội, nên sẽ ít người chịu gia nhập vào những căn cứ mới dạng này. Cho nên căn cứ chủ yếu vẫn là những người có năng lực cùng người thân của họ thôi.”
Sau khi bàn luận xong chuyện này, mọi người nói chuyện vui vẻ một lúc, rồi cũng tản ra tự mình tìm phòng nghỉ ngơi qua đêm. Dù sao bây giờ cũng đã tối muộn, ra ngoài thực sự không phải là ý kiến tốt. Hai người Đài có nói họ cũng định tranh thủ đến thành phố bỏ hoang này nghỉ ngơi qua đêm, nhưng xui rủi mới bị đàn chuột biến dị để mắt tới, mới phải bỏ chạy vào thời gian này, chứ ai lại muốn chạy loạn trong đêm đâu. Sau khi hai người Đài sang phòng bên cạnh, phòng Sơn ở cũng yên tĩnh trở lại, một giọng nói đã biến mất một lúc đột nhiên vang lên:
“Ha ha! Tốt lắm!” – Đài cười lớn – “Chào mừng anh đến với Trúc Lâm.”
“Ặc, không ngờ anh Sơn có con mắt tinh tường đến thế. Đúng, hai người chúng tôi chính là thành viên của căn cứ Trúc Lâm.” – Đài có chút chột dạ, không ngờ bản thân kể lể hơi nhập tâm, thành thử nói hơi quá nhiều, thân phận cũng dễ bị đoán ra đến vậy. Nhưng cũng may đây chỉ là thông tin bình thường, không có gì là cơ mật, không đến mức phải lo lắng.
“Tôi cũng đang có ý định này, tại tình hình bên ngoài gần đây không được tốt lắm.” – Sơn gật đầu, nói ngắn gọn mục đích.
“Tôi đã hiểu.” – Sơn gật đầu, rồi cười vui vẻ - “Vậy tôi đồng ý gia nhập căn cứ Trúc Lâm. Sau này chúng ta cùng là người trong căn cứ rồi, mong hai anh giúp đỡ thêm.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đại ca ngươi thực sự muốn đến cái căn cứ đấy sao?”
“À không, bọn tôi cũng không có ý kiến gì đâu. Là căn cứ cho người sống sót, anh gia nhập được đã là tốt rồi, sẽ không ai quản việc anh làm gì đâu. Miễn là trong căn cứ anh thực hiện được nội quy chung, tham gia một số hoạt động chung bắt buộc và không gây hại cho căn cứ là được. Kể cả anh có rời đi mà về sau muốn quay lại thì chúng tôi cũng vẫn chào đón.” – Đài thể hiện rõ quan điểm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.