Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 196: Doạ sợ
“Đám thú kia đã bị tôi dắt đi xa lắm rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” – Lam đáp lại.
Thì ra bên trong gói nhỏ này là một loại bánh giống như lương khô, có màu nâu đậm không mấy bắt mắt. Vì đang đói nên Sơn cũng không để ý lắm, nhanh chóng cắn một miếng. Đúng là loại thức ăn của thời kỳ tận thế, hương vị thật sự không được tốt lắm, nhưng ít nhất có thể bổ sung năng lượng, chống đói. Nhìn Sơn ăn nhanh đến mức chỉ vài miếng đã hết một cái lương khô, lại không ngừng tay mà bóc nốt một gói khác ra ăn tiếp, Đài có chút không biết nên nói cái gì. Dụng thì thẳng tính hơn, trực tiếp hỏi thẳng ra suy nghĩ trong đầu:
“Chúng tôi hiểu mà.” – Đài bên ngoài nói vậy, nhưng bên trong thì lại nghĩ khác – “Có ai thẳng như anh không, xin đồ ăn còn nói trực tiếp như vậy, làm tôi còn tưởng là anh định ăn c·ướp không nữa.”
“Cảm ơn anh nhé! Vậy tôi không khách sáo nữa.”
“Tôi nghĩ giờ không phải là lúc thích hợp để đùa như vậy đâu.” – Dụng nãy giờ không nói gì cũng phải lên tiếng, ánh mắt trở nên cảnh giác, cơ thể có chút căng cứng lại.
“Tôi là người thẳng thắn, trong đầu nghĩ thế nào thì nói thế ấy, lời nói có thể khiến hai anh hiểu lầm, nếu có gì sai mong hai anh thứ lỗi cho.”
Thì ra là Lam đã trở về thật, hơn nữa cũng chẳng đi đường cửa chính, mà nó bay thẳng theo đường cửa sổ lên trên tầng, lúc này đã lơ lửng bên cạnh Sơn. Còn lý do tại sao mà lúc nãy Sơn có thể biết được Lam đã về gần đến nơi rồi, thực ra cũng có chút ly kỳ. Mặc dù bây giờ không thể động dụng tu vi, nhưng cảm giác lực của Sơn vẫn còn có chút tốt, hơn nữa từ sau khi gặp sự cố với cái bát kia, cậu cũng cảm thấy mình đã n·hạy c·ảm hơn rất nhiều với âm khí. Âm khí phát ra từ người Lam khá rõ ràng, chỉ cần ở trong một phạm vi đủ gần, Sơn có thể dễ dàng cảm nhận ra được. Vậy nên lúc nãy Lam vừa về đến chỗ cách căn nhà này một quãng Sơn đã biết luôn rồi.
Theo lời nói của Sơn vừa rơi xuống, hai người Đài theo bản năng quay phắt về phía ngoài cửa nhìn. Hai người ánh mắt căng thẳng, đã sẵn sàng tâm lý sẽ phải chiến đấu. Đây là phản xạ mà bọn họ đã hình thành được sau mấy năm sinh tồn trong tận thế, nhờ có những phản xạ này mà bọn họ đã nhiều lần thoát khỏi tay tử thần rồi. Nhưng cứ nhìn như vậy một lúc mà hai người Đài mãi vẫn không chờ ra cái thứ không phải người mà có thể sẽ đe doạ đến an nguy của bọn họ xuất hiện. Hai người không khỏi bực mình trong lòng, chẳng lẽ là bị lừa rồi. Nhưng câu nói tiếp theo của Sơn lại làm cho hai người giật bắn cả mình:
“Ra là vậy!” – Đài hơi ngớ ra, rồi cũng kịp phản ứng mà cười đáp lại – “Tôi còn tưởng là gì nữa chứ.”
“Ha ha! Anh cứ ăn tự nhiên.” – Đài cười gượng.
“Hả? Không phải người? Ý của anh là gì?” – Đài lại được một lần nữa ngớ người ra, trong lòng trăm mối nghi ngờ cùng bất an mà hỏi lại – “Chắc anh lại đùa rồi, bạn của anh không phải là người thì còn là gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không vấn đề, cậu ta cũng không phải người, nên cũng chẳng cần ăn uống gì đâu.” – Sơn nói lời kinh người, nhưng mặt thì vẫn điềm nhiên như không. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hả? Thức ăn??” – Hai người bên Đài mặt hơi đơ ra, còn tưởng mình nghe nhầm, nên lập tức hỏi lại – “Anh có thể hỏi lại được không, hình như là tôi nghe nhầm rồi.”
“À cậu ta cũng sắp về đến rồi, hai anh nhìn cậu ta một lần sẽ hiểu ngay thôi.”
“Không, anh không nghe nhầm đâu.” – Sơn mỉm cười.
“Hai anh bình tĩnh, đây là bạn của tôi, cậu ta rất tốt, sẽ không làm hại hai người đâu.” – Sơn lên tiếng phá tan không khí căng thẳng – “Lam, đây là hai người lúc nãy cậu đã giúp đỡ. Đây là anh Đài, còn bên cạnh là anh Dụng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chào hai anh, tôi là Lam.” – Lam không cảm xúc vẫy tay chào hai người Đài.
“Anh bạn này có vẻ ít nói nhỉ? Hà hà.” – Đài thấy Lam vẫn như pho tượng, chẳng có ý định trả lời mình, chỉ có thể gượng gạo một câu.
Lại nhìn về phía hai người Đài, vừa mới bị giật mình, bây giờ nhìn thấy sinh vật kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng, hai người còn bị doạ cho sợ hãi không thôi. Đây là thứ gì mà có thể vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng hai người họ mà bọn họ không phát hiện ra. Hơn nữa có phải thứ đó vừa mới nói chuyện được không? Hai người theo bản năng lùi dần ra phía ngoài cửa, chỉ mong có thể kịp thời chạy thoát nếu sinh vật này t·ấn c·ông bọn họ.
Sau mấy giây đầu ngẩn ngơ, Đài cuối cùng cũng lên tiếng chào lại, nhưng anh ta cũng không dám lơ là cảnh giác, vẫn đứng chôn chân tại chỗ. Đài dám thề đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải một sinh vật kỳ lạ như vậy. Chẳng những hình dáng kỳ quái mà nó còn đem lại cho anh ta cảm giác lãnh lẽo, âm u, khiến anh ta luôn trong tình trạng lạnh sống lưng, lông tóc dựng đứng. Đã là hậu tận thế, gặp được những sinh vật biến dị kỳ lạ đã là chuyện xảy ra như cơm bữa, nhưng hai người Đài vẫn là lần đầu tiên bị một sinh vật làm cho sợ đến mức thế này. Nhìn thấy Sơn vẫn mỉm cười nhìn họ, còn Lam thì lơ lửng không làm ra bất cứ biểu cảm hay hành động gì, Đài mới nuốt một hụm nước miếng, mở miệng hỏi:
“Lời này có lẽ không lịch sự lắm, nhưng anh bạn này là… ma à?”
“Ra là vậy!” – Đài lau đi mồ hôi đang lăn dài trên trán, chậm rãi nói – “Tuy có hơi chậm trễ, nhưng cảm ơn anh… Lam lúc nãy đã dẫn dụ lũ quái vật kia đi, cứu được hai người bọn tôi một mạng.”
Lời của Sơn dường như là đang cảnh cáo bọn họ, đừng nên làm ra chuyện gì mà không suy nghĩ trước, nếu không anh bạn “ma” này sẽ động thủ đấy. Đài cũng nhìn ra được điều này từ ánh mắt của đồng bạn. Gặp phải chuyện này có cho họ mấy cái lá gan nữa họ cũng chẳng dám làm gì, thậm chí họ còn lo mình sẽ b·ị b·ắt nạt nữa kia. Đương nhiên Sơn cũng chẳng định làm gì bọn họ, chỉ là doạ một chút để bọn họ thành thật hơn thôi.
“Hai anh thông cảm, cậu ấy không thích giao tiếp với người lạ lắm.” – Sơn cười giải thích, rồi đột nhiên nghiêm mặt lại – “Quay lại cuộc nói chuyện của chúng ta đi, tôi có chuyện muốn hỏi, mong hai anh giải đáp giúp.”
“A, chuyện gì?” – Hai người Đài lại bị thái độ thay đổi bất ngờ của Sơn doạ cho giật mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói rồi Đài cũng nhanh tay móc từ ba lô sau lưng ra hai gói nhỏ được bọc kỹ càng. Nhìn Đài cẩn thận bước từng bước đến trước mặt đưa cho mình, Sơn chỉ cảm thấy hài hước. Đúng là Sơn cố tình nói chuyện kiểu như vậy, mục đích cũng là để hai người này bị bất ngờ một phen. Sơn cũng không ngại ngùng gì mà nhận hai gói, vừa bóc một gói ra vừa nói:
“Anh bạn, ở đây chỉ có hai gói bánh, anh ăn hết rồi vậy chốc nữa người bạn của anh trở về liệu có ý kiến gì không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“A, ch… chào cậu.”
“Không hẳn, nhưng đối với người khác thì cũng không khác biệt mấy.” – Sơn làm bộ ngẫm nghĩ, rồi cho ra câu trả lời – “Nhưng hai anh cứ yên tâm, Lam có là ma thì cũng là một con ma tốt, trừ khi có ai trêu chọc cậu ấy, nếu không thì không có gì phải lo lắng đâu.”
“Hai anh cứ bình tĩnh đi, tôi chỉ là muốn mượn hai anh chút đồ ăn thôi mà.” – Sơn vẫn bình tĩnh giải thích – “Chẳng là chúng tôi đã hết đồ ăn từ lâu, đã đói mấy hôm nay rồi, lại không tìm được gì có ích trong thành phố này, nên mới phải hỏi mượn như vậy.”
Chương 196: Doạ sợ
“Cậu về rồi đấy à? Có gặp vấn đề gì không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.