Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Nguy hiểm bám đít
Sơn cũng đã nhận ra bọn này đang nhanh chóng rút lui sang một góc khuất để tránh liên luỵ rồi, hành động nhanh đấy. Sơn cũng không phải chưa nghĩ đến việc lẩn đi trước, nhưng tình huống không quá khả quan, thực lực của cậu thì chưa khôi phục hoàn toàn, hơn nữa trong đám lính kia ngoài đội trưởng Huy mặt ngoài là năng lực giả hạng B, còn có một người nữa cũng là hạng B đã ẩn tàng năng lực, hẳn là chỉ có Sơn là có thể nhận ra được. Hơn nữa Sơn cũng không biết năng lực của hai người này là gì, nhỡ làm không cẩn thận, mình bại lộ thân phận sớm, mà không chế trụ được hai người này thì dễ để lộ thông tin về trại, Nguyệt sẽ gặp nguy hiểm mất. Vì vậy Sơn đành phải dùng kế khác thôi, trước hết cứ làm theo kế hoạch của bọn chúng đã. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có một điều Sơn vẫn đang thắc mắc từ đầu đến giờ, đó là tại sao đoàn xe nào cũng được trang bị s·ú·n·g ống đầy đủ, duy chỉ có năm người ngồi trên xe của cậu là tay không. Mặc dù toàn bộ đều là năng lực giả, nhưng không thể phủ nhận rằng thời kỳ đầu tận thế này thì s·ú·n·g vẫn là một loại v·ũ k·hí quan trọng trong việc tự vệ cũng như t·ấn c·ông tầm xa với lực sát thương tốt. Ấy vậy mà lại xuất hiện việc đáng ngờ thế này đây. Đang nghĩ xem là tại sao thì người lái xe của xe Sơn mới lôi ra một hộp để sau xe đặt xuống đất rồi nói:
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì, mau mặc áo bảo hộ vào đi.”
“Tôi không khẳng định là đúng mười phần nhưng cũng không sai biệt lắm rồi.” – Sơn nghiêm giọng.
“Nghi binh? Áo bảo hộ? rốt cuộc là sao đây?” – Sơn thầm nghĩ.
Chương 47: Nguy hiểm bám đít
“Chẳng lẽ ý cậu là loại áo này toả ra mùi hương là thứ hấp dẫn lũ xác sống đuổi theo chúng ta?” – Người mặt có sẹo đã nhận ra vấn đề.
“Cậu, cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Làm sao lại có chuyện như vậy được?” – Một người sợ hãi hỏi lại.
“Ồ, chỉ đơn giản như vậy thôi sao?” – Sơn nói với giọng nghi ngờ.
Bốn người còn lại trên xe xác thực là đang mặc lấy áo bảo hộ vào một cách thuần thục, dù trên mặt không lấy gì là tự nguyện, nhưng cũng không có ai phản bác gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mau chạy!”
“Xin nhờ anh giải đáp một chút, tại sao chỉ có chúng tôi phải mặc loại áo bảo hộ này, lại không được trang bị s·ú·n·g ống nữa.” – Sơn nghiêm mặt lại hỏi – “Hay đúng hơn là chuyến đi lần này là sao, không phải là tìm kiếm nhu yếu phẩm sao, sao lại liên quan gì đến nghi binh?”
“Đội nghi binh tiến về vị trí cổng toà nghiên cứu rồi đi thẳng vào cửa chính toà nhà đi.” – Đội trưởng Huy lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, không hề quan tâm đến điều Sơn nghi vấn, dường như tập mãi thành quen rồi vậy.
“Cứ coi như đây là cảm giác đi, tin hay không tuỳ các anh, nhưng có một vấn đề tôi muốn các anh biết, đó là tôi phát hiện loại áo bảo hộ chúng ta đang mặc có một mùi hương khá kỳ lạ, mũi người thường khó mà phát giác ra được đến, hơn nữa nếu là áo dùng để bảo hộ sao chỉ có chúng ta phải mặc, còn bọn họ thì không, khi đối mặt xác sống đeo đuổi nữa, các anh có thấy hiện tượng gì không?” – Sơn chỉ ra vấn đề cho bốn người khác.
“Các anh nghe tôi một chút, lát nữa thứ mà chúng ta dụ ra ngoài chắc chắn không đơn giản chỉ là một bầy xác sống cấp thấp đâu. Nói thật, chúng ta chưa dụ được ra đến cổng có lẽ đã bị vả c·hết cả đoàn rồi cũng nên. Cùng có chung hoàn cảnh khó khăn nên tôi sẽ nhắc nhở trước các anh, khi vừa nghe thấy tiếng động lớn thì lập tức cởi áo bảo hộ ra, vứt sang một bên rồi chạy thật nhanh theo hướng khác, càng xa càng tốt.”
Lời này là an ủi Sơn nhưng cậu biết là anh ta đang tự an ủi cả bản thân mình nữa. Nhưng lần này chắc chắn không như những lần trước họ từng trải qua được đâu, lần này mà đối mặt thì họ c·hết chắc. Chính Sơn cũng không tự tin có thể không bị làm sao chạy ra được không, huống chi là những người chỉ có năng lực hạng F, hạng E. Sơn đã biết trước vấn đề này rồi, cậu cũng không phải kiểu người thấy c·hết không cứu, đặc biệt là những người có hoàn cảnh như Nguyệt, bị đàn áp, áp bức phải làm những việc như thế này, nên cậu khẽ lên tiếng nhắc những người khác:
Những người khác cũng đã theo lời tên Huy tăng tốc lên, nhưng sau khi nghe được lời Sơn phân tích, ai cũng lòng mang bất an, cảm thấy chuyến này lành ít dữ nhiều. Nhưng lúc này, năm người đã tiến đến cửa trước toà nhà rồi, hít một hơi dài, chỉ mới tiến vào được vài bước, một cơn gió lớn từ trong nhà thổi ra ngoài, làm mấy người lạnh cả sống lưng. Tiếp sau là bóng của vài con xác sống, đoán chừng cấp độ cũng không cao lắm, lững thững đi ra ngoài. Bốn người kia thấy vậy thì lập tức nghi hoặc, không có gì khác ư? Nhưng Sơn thì đã biến sắc từ lúc cơn gió kia thổi qua rồi, cậu lập tức cởi áo bảo hộ ra, ném mạnh sang một hướng khác sau đó đạp chân phóng ra khỏi cửa toà nhà đồng thời không quên hét lên:
“Đúng là như vậy thật!” – Người vừa rồi lên tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không ổn!” – Sơn thầm kêu lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cố gắng đi anh bạn, nếu cậu bỏ chạy trước khi dụ được đám xác sống ra thì sẽ chỉ c·hết sớm hơn thôi. Cứ như bọn tôi thôi, tìm đường sống trong tử cục, như những lần trước chúng tôi cũng đã vượt qua đươc vậy.” – Người từng nói chuyện với Sơn lúc trước thấy Sơn nghĩ ngợi mặt hơi đổi sắc nên lên tiếng an ủi.
Đoàn xe dừng lại ngay phía ngoài lối vào góc phố mà Sơn đã từng cảm nhận nguy hiểm qua, cảm giác nguy hiểm này cho đến hôm nay cậu vẫn cảm thấy rất rõ rệt. Đây cũng không phải là do cảm giác lực của Sơn đạt đến trình độ rất mạnh rồi, mà chỉ đơn thuần là cảm giác này ở đủ gần, đúng, chính là đủ gần, nó giống như lúc tu vi vẫn còn thấp mà lại phải đối mặt với con mèo biến dị khi xưa vậy. Nhưng bây giờ cũng không hoàn toàn giống lúc ấy, lần này là thực sự có nguy cơ cửu tử nhất sinh nếu chủ quan chạm trán cái thứ đó, nó làm lông tóc cậu trong lúc vô thức dựng ngược lên.
Những người khác cũng như nhận mệnh vậy, nghe thấy hiệu lệnh thì cũng lần lượt tiến vào, Sơn cũng đi theo bọn họ. Sơn liếc mắt phía sau còn thấy mấy người còn lại trong đội còn đang chĩa s·ú·n·g về phía năm người Sơn, không cần nghĩ nhiều cũng đoán được đây là đề phòng có người muốn chạy đây. Tập trung lại đoạn đường trước mặt, càng tiến lại gần cửa toà nhà cao tầng thì Sơn càng cảm giác được nguy hiểm cận kề.
“Làm gì mà đột nhiên đi chậm vậy? Mau chóng tiến lên nhanh đi chứ?” – Đội trưởng Huy đột nhiên kêu lớn lên, s·ú·n·g trên tay anh ta đã sẵn sàng bắn ra rồi.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Sơn, người lái xe kiêm theo dõi cậu mới nhếch miệng lên cười trên nỗi đau khổ của người khác:
“Đến nơi rồi! Tất cả mọi người xuống xe chuẩn bị sẵn sàng đi.” – Đội trưởng Huy lên tiếng.
Sơn cũng thăm dò đủ rồi, chẳng buồn phản bác lời tên này nữa, cậu tiến lại cầm lên áo bảo hộ rồi mặc lên người. Người khác có thể không biết, chứ sao Sơn lại không biết được cơ chứ, đây đâu phải chỉ là dụ xác sống bình thường ra xa, mà có khi là phải dụ bố của xác sống luôn ấy chứ, cái thứ vẫn luôn ẩn mình ở khu vực này ấy. Hơn nữa mặc cái áo gọi là bảo hộ này lên Sơn với khứu giác được cường hoá lên sau tu luyện của mình còn ngửi thấy một thứ mùi hương rất nhẹ tản mát ra từ áo, dù không biết là mùi gì nhưng chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì rồi.
“Thảo nào mỗi lần đều là chúng ta chạy bán sống bán c·hết, cũng khó mà trốn thoát khỏi lũ xác sống kia.” – Một người khác cũng đã hiểu ra.
“Đội nghi binh mau mặc vào áo bảo hộ chuẩn bị hành động.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cậu có thể hỏi những người khác, họ cũng đâu có phàn nàn gì về công việc này đâu?” – Ngươi lái xe chỉ về phía những người khác nói.
Nhưng Sơn chỉ vừa mới hét lên hai chữ này thì một cái bóng lớn không biết lúc nào đã lao vụt ra phía cửa rồi, cùng với đó là hai trong bốn người cùng tiến vào với Sơn khi nãy đã biến thành vũng máu. Sơn hơi quay đầu lại nhìn một lượt thì cái bóng lớn lại chuyển hướng đột ngột sang một hướng khác, lần này là hướng mà ông anh mặt sẹo đang đứng, anh ta mới chỉ kịp quay người sang một bên thì đã bị cái bóng lướt qua người. Chưa đến một giây, tại vị trí ông anh mặt sẹo đã chỉ còn lại nửa phần thân dưới đang đứng đấy. Quá nhanh! Sơn cũng không quan tâm nổi an nguy của người còn lại nữa rồi, chắc chắn anh ta cũng sẽ theo chân ba người kia, không còn đường sống nữa, quan trọng nhất lúc này là làm sao để cậu có thể chạy thoát được đây. Đúng như Sơn lo sợ sau khi thấy tốc độ kia của nó, cậu mới chạy ra khỏi cửa được mấy chục bước thì cái bóng lớn đã lao nhanh về phía cậu rồi, nó không quan tâm đến cái hướng cậu vứt cái áo đi mà là phi nhanh về phía Sơn đang chạy, vài cái hô hấp đã bá·m s·át đít cậu rồi.
“Cũng không có gì, chuyến đi này của chúng ta là lấy về một số dụng cụ khoa học kỹ thuật, nhưng số lượng xác sống xung quanh phòng nghiên cứu khá lớn, nên cần phải có người dụ bớt bọn chúng ra, hỗ trợ cho nhóm còn lại hoàn thành nhiệm vụ.” – Người lái xe nói với giọng hơi cợt nhả - “Tất nhiên công việc dụ xác sống phải do người mới đảm nhận rồi, người mới kinh nghiệm chiến đấu chưa nhiều, đối với công việc này là hết sức phù hợp rồi, chỉ cần dụ bầy xác sống ra xa rồi tìm nơi ẩn nấp là được.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.