Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 53: Gấp gáp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Gấp gáp


“Không tốt, phía bên Nguyệt đang gặp nguy hiểm rồi, chẳng lẽ có người phát hiện ra vấn đề trong phòng.”

“Em sợ quá chị ơi, bên ngoài có quái vật rất đáng sợ, hu hu.”

Chương 53: Gấp gáp (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn chưa kịp nghĩ thêm thì một cảm giác khác lại truyền đến, lần này là có một lực tác động cực mạnh đã tác động lên trận pháp phòng thủ mà Sơn đặt trong phòng, cậu lúc này biến sắc, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra rồi. Sơn đột nhiên nhớ đến hình ảnh con hổ lúc trước, nó làm cho cậu có linh cảm cực xấu, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến nó. Sơn không nhẫn nại được nữa, gọi ra kiếm, cậu liền nhảy lên trên rồi dùng hết tốc lực lao ra khỏi cửa sổ, thẳng hướng trại mà bay.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoảng trước mắt, ai ai mặt cũng xám như tro tàn, nhiều người như nhận mệnh vậy, ngã ngồi ra đằng sau, không còn có ý định phản kháng. Một vài người ỷ vào có tốc độ tốt, nhanh chóng rút lui về phía trong trại, tìm kiếm lấy đường sống sót. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bên phía Sơn lúc này, hoàn cảnh rất yên tĩnh, cậu đang cố hết sức trị thương cùng khôi phục. Sau hơn nửa ngày chữa trị thì hầu hết v·ết t·hương của cậu cũng đã tốt trở lại rồi, điều này làm Sơn vừa vui vừa ngạc nhiên, cậu không nghĩ là v·ết t·hương của mình lại lành nhanh đến thế, Sơn còn tưởng phải hai ngày nữa may ra mới tốt được như này cơ, chả lẽ là do tu vi đã tăng lên so với hồi trước b·ị t·hương bởi con mèo nên mới nhanh như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thấy không hợp lý, lại chẳng đoán ra được là không hợp lý ở chỗ nào, Sơn dứt khoát bỏ đi mấy vấn đề này, tập trung hồi phục nốt, cậu sợ phía trại sẽ xảy ra vấn đề, có thể sẽ nguy hiểm đến Nguyệt. Nhưng chưa được bao lâu, một tia báo hiệu xuất hiện trong đầu Sơn, dường như có thứ gì đó tác động đến trận pháp mà cậu để lại. Hình như là xuất phát từ miếng bùa hộ mệnh mà Sơn đã đưa cho Nguyệt, cậu nhớ mình đã dặn cô bé chỉ khi có nguy hiểm thì mới sử dụng đến. Bây giờ thấy trận pháp báo động cho mình trên miếng bùa đã được kích hoạt, Sơn giật mình mở trừng mắt ra.

Sau khi đập bay đi một phần của toà nhà tập trung, con hổ bắt đầu quét mắt xung quanh tìm kiếm sinh vật sống. Một đường xông vào sâu trong trại nó không biết đã đập c·hết bao nhiêu ruồi muỗi rồi, vậy mà vẫn chưa tìm ra được nơi phát ra âm thanh đang mời gọi nó ở đâu. Con hổ điên tiết bắt đầu phá huỷ kiến trúc xung quanh, từng toà nhà vững trại dưới bàn chân của nó liên tục bị đập nát. Phá chán chê, không thấy sinh vật sống xung quanh đây, con hổ lại rời đi tìm mục tiêu tiếp theo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyệt đang trong hồi tưởng bỗng nhiên một tiếng gầm thét dữ dội vang lên, kèm theo đấy là hàng loạt tiếng đập phá ầm ĩ, tiếp theo đấy là những tiếng hét chói tai của người tị nạn vọng vào tai Nguyệt. Hai tay Nguyệt bắt đầu run rẩy lên, suýt nữa thì làm rơi miếng gỗ trên tay xuống. Những tiếng hét đã ở khá gần phòng hai người, chẳng lẽ con quái vật đã t·ấn c·ông đến đây rồi. Thế là Nguyệt cắn răng, cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi, lấy ra một viên tinh hạch cài lên trên miếng gỗ, chợt miếng gỗ hơi sáng lên, rồi nhấp nháy vài cái. Nhìn vào ánh sáng này, Nguyệt lại thấy rất ấm áp, sự sợ hãi cũng đã giảm đi vài phần. Nhưng còn chưa đợi cho Nguyệt kịp thở ra một hơi thì một tiếng động lớn lại vang lên, ở ngay phía trên đầu của Nguyệt, tiếp đấy chỉ thấy cả mảng trần phòng bị đập bay ra ngoài, lộ ra khung cảnh bên ngoài. Nguyệt không tự chủ được hét lớn lên, cùng lúc nhắm chặt hai mắt lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này, một đám các nhân viên cao cấp, nhân vật chủ chốt cũng đã dự liệu đến tình huống này, nên đã nhanh chóng di chuyển hết vào trong hầm trú ẩn, tất nhiên chỉ huy trưởng lúc nãy còn ở ngoài chỉ huy, bây giờ cũng đã ở trong đây rồi. Ông bạn này không biết là có năng lực gì, nhưng chỉ luận về tốc độ rút lui thì sợ là trong trại này không có ai sánh bằng được. Trong số những người này vẫn có tiến sĩ Hà, ông ta bị giam lại trong một buồng kín nhỏ, có người trông coi. Dù ông ta là một trong những nguyên nhân chủ yếu gây ra tổn thất cực lớn cho trại, nhưng không thể phủ nhận rằng ông ta rất giỏi, người đứng đầu không muốn vứt bỏ ông ta, nên ông Hà vẫn nhận được “ưu đãi” này. Ngoài ra những thành quả nghiên cứu quan trọng cũng đã được di dời về đây, hiển nhiên là họ muốn đợi cho t·ai n·ạn này qua đi sẽ xây dựng lại khu trại mới rồi.

“Cố gắng lên, anh trở lại ngay đây!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nguyệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, khó mà kìm nén nổi sự sợ hãi, cô bé muốn chạy nhưng thân thể lại như bị định trụ lại vậy, không nhấc chân lên được. Nhưng rất nhanh ánh mắt đáng sợ này đã chuyển sang hướng khác, nhìn về phía có nhiều người tụ tập nhất. Nhờ vậy Nguyệt mới kịp định thần lại, không do dự quay đầu lại chạy thẳng về phòng, đóng chặt cửa lại rồi lao nhanh về phía trận pháp. Vừa xông vào trong trận pháp, do không kiểm soát được cơ thể Nguyệt đã ngã nhào ra đằng trước. Chị Mai thấy Nguyệt đã trở lại thì cũng đỡ lo lắng hơn, nhưng thấy cô bé ngã ngay trước mắt mình như vậy thì chị rất thương, muốn đứng lên đỡ cô bé dậy mà không được. Nguyệt bị ngã cũng không quan tâm, cô bé ngồi dậy, ôm lấy người chị Mai sau đó mếu máo nói:

Chị Mai nghe thấy thế thì mắt hơi mở lớn, chị không biết Nguyệt thực sự đã nhìn thấy cái gì, nhưng tại sao lại có quái vật được cơ chứ, không phải hai người vẫn đang ở trong trại sao? Chợt Mai nghĩ đến điều gì, chẳng lẽ là có dị thú hoặc xác sống lọt được vào trại rồi? Nhưng bây giờ hai người một b·ị t·hương chỉ có thể nằm một chỗ, một người lại là trẻ con không thể chiến đấu, không thể làm gì khác được. Chị muốn bảo Nguyệt bỏ mình lại để chạy trốn đi, nhưng chị lại không thể nói được, mà cho dù có nói thì chắc chắn cô bé cũng không đồng ý, con bé quá quật cường mà. Cuối cùng Mai bỏ đi những ý định kia, cùng lắm là c·hết, c·hết đi sẽ không phải chịu khổ nữa. ”Không được, sao có thể nghĩ như vậy chứ, mình đây là làm sao rồi, Nguyệt vẫn còn nhỏ, còn chưa tận hưởng được bao nhiêu niềm vui của cuộc sống, sao có thể c·hết theo mình được.” Trong nội tâm Mai bây giờ lại r·ối l·oạn cả lên, ý nghĩ cũng xoay chuyển liên tục, có lẽ là do ảnh hưởng từ cuộc thí nghiệm kia, đầu óc chị vẫn chưa bình thường trở lại được. Mai cố nhấc cánh tay của mình lên, mãi mới có thể với được lên đầu Nguyệt, nhẹ nhàng xoa lấy mái tóc mềm mại của em, có lẽ chỉ thế này mới tạm thời an ủi được cô bé. Nguyệt cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của chị Mai, nín khóc nhìn về phía chị, sau đó mới bình tĩnh hơn. Nắm lấy tay của chị Mai, Nguyệt đã đỡ sợ hãi hơn khi nãy rồi, nhưng em lại bắt đầu lo lắng cho an nguy của hai chị em. Chợt Nguyệt lại nhớ đến một câu nói mà anh Sơn đã để lại:

“Nếu có gì nguy hiểm thì đặt viên tinh hạch vào tâm bùa hộ mệnh, anh sẽ biết mà quay về kịp thời.”

“Anh Sơn ơi, em sợ lắm, mau trở về cứu chúng em với!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Gấp gáp