Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 303: Chương 303

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 303: Chương 303


“Tiền của cháu, muốn dùng thế nào thì cháu tự quyết định.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng khi con đường đất trở nên gập ghềnh, cái bóng nhỏ ấy lại nhanh chóng hiện lên.

Đại Nha đặt tiền vào tay cậu: “Thật mà. Cậu cầm số tiền này mua thêm thịt, nấu cho mẹ ăn. Sau đó lại đi khám bác sĩ. Chắc chắn mẹ cậu sẽ khỏe lại. Bà ấy chỉ là thường xuyên bị đói, đói đến phát bệnh thôi.”

“Dưới sự giúp đỡ của Thủy Lang, thôn đã thay đổi cán bộ, bây giờ toàn là cán bộ nữ. Họ nhất định sẽ giúp mẹ cháu đi bệnh viện khám.” Chu Huỷ lên tiếng làm dịu tình hình: “Mẹ cháu sức khỏe yếu, ngồi xe về Hộ Thành mất mấy tiếng, không bằng ở lại trong thôn từ từ điều trị.”

Từ thôn Hồng Hà đến công xã Hồng Khánh là một quãng đường không ngắn, đi xe đạp cũng phải mất một giờ. Họ đã lái xe rời khỏi công xã Hồng Khánh một lúc lâu, thế mà Thiết Đản lại cứ đuổi theo phía sau sao?

Thủy Lang nhìn vào gương chiếu hậu bên ngoài ghế phụ, trong ánh sáng của đèn hậu, một cái bóng nhỏ đen cứ xuất hiện rồi lại bị xe bỏ lại phía sau.

“Anh phải nói với em một tiếng trước khi dừng chứ!”

“Mợ nhỏ.” Đại Nha đột nhiên vịn vào lưng ghế trước, ghé qua nói nhỏ: “Trước đây Thiết Đản thường mượn quần áo của mẹ cậu ấy cho cháu mặc. Bây giờ nhà cậu ấy chỉ còn lại cậu ấy với mẹ cậu ấy thôi. Cháu muốn đưa cậu ấy mười đồng, được không ạ?”

Nhị Nha nhìn cậu: “Cháu mới chín tuổi. Không phải cháu không nỡ rời mẹ sao? Không muốn xa bà ấy mà?”

Chương 303: Chương 303 (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong mắt Thiết Đản, sự khao khát càng thêm mãnh liệt: “Cô có thể đưa mẹ cháu về Hộ Thành không?”

Cậu bé chỉ nhìn thấy Chu Huỷ trong thôn, thấy cô ấy hoàn toàn khỏe lại, nên mới muốn mẹ mình cũng được quay về thành phố. Nghe đến đây, cậu bé mới hiểu ra, ánh mắt dần trở nên kiên định: “Cháu có thể làm việc, có thể kiếm công điểm, có thể tự nuôi sống mình.”

“Trí thức muốn về thành phố, một là phải được điều chuyển công việc, hai là kết hôn.” Thủy Lang nhấn mạnh: “Cháu tìm được một người lạ như cô để nhờ vả, chứng tỏ ở Hộ Thành không ai sắp xếp được việc cho mẹ cháu. Thứ hai, tạm không bàn đến sức khỏe của mẹ cháu, nếu thực sự có người ở Hộ Thành đồng ý cưới mẹ cháu, giúp bà ấy trở lại thành phố thì họ rất có thể sẽ không chấp nhận cháu. Hơn nữa, nếu kết hôn để quay về thành phố, mẹ cháu vẫn không có công việc, không có hộ khẩu, không có tem lương thực. Đến thành phố, bà ấy cũng không nuôi nổi cháu đâu.”

Thiết Đản thấy xe dừng lại, liền chạy nhanh hơn, rồi đột nhiên ngã sấp xuống đất.

Giữa nơi núi rừng hoang vắng, bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng trẻ con, thật là đáng sợ!

Trước đây, cô ấy còn thê thảm hơn mẹ cậu. Người trong thôn đều nói cô ấy không sống nổi qua năm nay. Nhưng sau khi được đưa đến Hộ Thành, mọi thứ đã thay đổi, gương mặt sáng sủa, trông giống như người có thể sống rất lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Bác sĩ trong thôn bị bắt rồi.” Nhị Nha nói thêm: “Ông ta chỉ muốn cậu đưa thêm tiền, lừa hết tiền của cậu nên mới bịa đặt lung tung.”

Ánh sáng!Chiếc xe dừng lại.

“Vâng, mẹ cháu trước đây cũng là người thành phố. Bà rất muốn quay lại. Cô có thể…” Thiết Đản nhìn Chu Huỷ ở trong xe.

"Không cần đâu, tối nay cháu ăn nhiều thịt rồi, có thể chạy được."

“Không thể.” Thủy Lang trả lời thẳng thừng.

Chu Quang Hách xuống xe, đỡ Thiết Đản dậy, đưa bình nước tới miệng cậu.

Thủy Lang nhìn cậu bé toàn thân mồ hôi nhễ nhại, chân trần, lòng bàn chân dường như còn rớm máu. Một đôi giày vải bị rơi lại bên đường khi cậu bé ngã xuống, chắc là vì sợ giày mòn nên cậu bé đã chạy chân trần.

Thiết Đản giống như người đang đứng bên bờ vực sống c.h.ế.t giữa sa mạc, bản năng sinh tồn ôm lấy bình nước muốn uống ừng ực nhưng bị Chu Quang Hách ngăn lại: “Uống từng ngụm nhỏ, từ từ thôi, đừng vội.”

Thiết Đản nhìn số tiền trong tay, khuôn mặt đẫm mồ hôi từ từ đỏ lên.

Từng là người theo chủ nghĩa vô thần, sau khi xuyên không, cô tự nhiên tin vào một số điều huyền học.

“Là Thiết Đản!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thiết Đản nhìn Đại Nha, ánh mắt thoáng chút do dự: “Mọi người…”

Thực ra cô đã nhìn thấy từ sớm nhưng không nói ra vì sợ làm ba cô gái trên xe hoảng hốt. Nhưng không nói thì cô lại không nhịn được mà cứ nhìn, mỗi lần nhìn xong lại có cảm giác rờn rợn, không ngừng dựa gần về phía Chu Quang Hách đang lái xe.

Thân hình nhỏ bé phập phồng dữ dội, tiếng thở hổn hển vang lên rõ ràng giữa đêm khuya.

Thiết Đản ngẩng đầu lên: “Thật không?”

Thiết Đản dùng tay áo lau nước mắt, không nhận tiền của Đại Nha, nhặt đôi giày trên đất lên rồi quay người chạy đi.

Thiết Đản vừa mới lấy lại hơi, thấy tờ mười đồng nhưng ánh mắt không có chút biểu cảm nào. Cậu bé nhìn thẳng vào Thủy Lang, trong ánh mắt có nỗi khát khao sâu sắc hơn.

Chu Quang Hách vỗ nhẹ lên đầu Thiết Đản: "Lên xe đi, chú đưa cháu về."

Đại Nha bất ngờ kêu lên, áp sát vào cửa sổ nhìn: “Đúng là Thiết Đản!”

Thủy Lang nhìn cậu, hỏi: “Mẹ cháu là trí thức về nông thôn?”

Nghe cô nhỏ nói vậy, Đại Nha vui vẻ mở cửa xe, bước xuống, đi đến trước mặt Thiết Đản, ngồi xổm xuống đưa cho cậu mười đồng: “Cầm lấy đưa mẹ cậu đi khám bệnh đi nhé.”

Thủy Lang: “?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Công an!

Thiết Đản không biết những chuyện này.

“Chúng tôi theo về Hộ Thành cũng suýt bị đuổi về làng rồi.” Nhị Nha thò đầu qua cửa sổ nói: “Là cậu mợ nhỏ giúp đỡ nên chúng tôi mới được ở lại Hộ Thành. Cũng nhờ cô mợ giỏi giang mà chúng tôi mới chuyển được hộ khẩu về. Nhà bà ngoại của cậu tệ như vậy, chắc chắn sẽ không giúp đâu.”

Chính nghĩa!

“Lòng hiếu thảo rất đáng khen, lòng can đảm cũng đáng khen nhưng cháu thật sự quá ngây thơ. Chỉ vì cô là người Hộ Thành, mẹ cháu cũng là người Hộ Thành, mà cháu liều lĩnh chạy theo để nhờ cô giúp? Cô đâu phải Quan Âm Bồ Tát, phổ độ chúng sinh. Với lại, bây giờ ngay cả Quan Âm Bồ Tát cũng không cho thờ nữa. Cháu nghĩ vài đồng tiền lẻ này đủ làm gì? Tối nay đi ăn tiệc thịt lợn, cùng lắm chỉ mua được cái đầu lợn thôi.”

“Thiết Đản?” Thủy Lang dịch ra gần cửa sổ, nhìn thấy một cậu bé đầu đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm, cô kinh ngạc đến không nói nên lời.

Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má Thiết Đản: “Bác sĩ trong làng nói, mẹ cháu không qua nổi cuối tháng này, ăn gì cũng vô ích rồi.”

Thiết Đản hoảng hốt tiến lên, định nói thêm gì đó nhưng Đại Nha đã đưa tay chặn lại: “Mẹ cậu không nỡ rời xa cậu đâu. Bà ấy mà đi rồi thì chỉ còn lại một mình cậu thôi.”

“Phía sau có phải có một đứa trẻ đang đuổi theo chúng ta không?”

Cậu bé chống người đứng dậy, bước tới bên cửa sổ ghế phụ: “Mẹ cháu cũng là người Hộ Thành, cô có thể đưa mẹ cháu đi cùng không? Đây là toàn bộ tiền của nhà cháu, tất cả đều đưa cho cô.”

Thiết Đản nắm chặt hai tay thành quyền: “Bây giờ cháu càng muốn mẹ được đến Hộ Thành để sống tốt hơn.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 303: Chương 303