Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 304: Chương 304
Chương 304: Chương 304
Sau khi đưa áo, Nhị Nha lén nhìn mợ nhỏ, thấy mợ nhỏ không giận, cô bé thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu đợi đã!" Đại Nha gọi lại bóng dáng đã chạy được một đoạn xa, quay đầu nhìn Thủy Lang: "Mợ nhỏ, cậu ấy không chịu nhận tiền của cháu, phải làm sao bây giờ?"
Nghĩ đến toàn bộ quá trình, Chu Huỷ cảm thấy thật gian nan. Dù là người thường hay người tài giỏi, cũng khó mà làm được.
"Tát hay không tính sau, chính vì cấp trên không duyệt kinh phí cải tạo phố Bình An, cục cũng không có tiền, nên tôi mới định tham gia Cúp Ngọc Lan. Anh xem đi."
"Thật đấy à? Sao tự nhiên lại có thêm giải thưởng, là do thành phố cấp à? Nếu thật sự giành được giải Vàng, năm vạn tệ đủ để sửa hết mặt ngoài những căn nhà ở phố Bình An rồi."
Đến hợp tác xã, Thủy Lang bảo Chu Quang Hách: "Lấy hai khúc xương ống cho cậu ấy, thêm ít thịt nữa."
"Lợi ích lớn lắm chứ!" Phó cục trưởng Hứa bị thuyết phục, m.á.u nóng sục sôi: "Đi, chúng ta gặp cục trưởng!"
"Dù sao giải thưởng thiết kế vòng đầu tiên cũng không cần vốn khởi động, tôi thử trước xem sao. Nếu được thì tốt, không được thì nghĩ cách khác."
Quả nhiên, khi Đại Nha đưa áo cho Thiết Đản, cậu bé nhận ngay nhưng khi mời lên xe, cậu bé vẫn không chịu.
Tất nhiên, tất cả là nhờ Thủy Lang nên mọi việc mới nhanh chóng và hoàn hảo đến vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tôi làm được!"
"Mơ tưởng rất đẹp."Phó cục trưởng Hứa: "..."
"Đó mới chỉ là giải đầu tiên. Xem giải thứ hai đây: Giải cải tạo chức năng không gian nội bộ, bao gồm cơ sở hạ tầng, bếp và vệ sinh, cải tạo đồng bộ. Giải Vàng là mười vạn tệ!"
Cục trưởng Chu lật từng trang của bản kế hoạch Cúp Ngọc Lan, đọc kỹ rồi tháo kính gọng đồi mồi xuống:
"Dù xảy ra chuyện gì, tôi đã tính rồi. Cải tạo toàn diện phố Bình An không cần đến 1 triệu tệ, chỉ khoảng bảy mươi, tám mươi vạn tệ. Nếu tham gia Cúp Ngọc Lan và giành được cả ba giải Vàng, chúng ta sẽ có ba mươi lăm vạn tệ." Thủy Lang vừa lật bản kế hoạch vừa nói: "Nếu Cúp Ngọc Lan thuộc về Phúc Mậu, chứng tỏ vấn đề khó khăn của phố Bình An đã được giải quyết. Tôi không hiểu chính trị nhưng một bước ngoặt lớn thế này, với cục, với quận chúng ta, lẽ nào Tổng cục và thành phố không thấy lợi ích gì sao?"
Phó cục trưởng Hứa vô thức nhìn Thủy Lang, lại vô thức lắc đầu.
Dù sao, để một việc thành công, ngoài năng lực bản thân, còn cần thời cơ, địa lợi, và vận may, thiếu một thứ cũng không được.
"Tham gia Cúp Ngọc Lan? Đây không phải trò cười à." Phó cục trưởng Hứa đọc được nửa kế hoạch cải tạo phố Bình An liền ném xuống trước mặt Thủy Lang: "Cô đừng tự chuốc việc vào người. Hiện tại phố Bình An vẫn còn rối tung rối mù, chưa đâu vào đâu, làm sao đi thi Cúp Ngọc Lan được? Thật sự đi thi, các quận khác sẽ gõ trống ăn mừng vì chắc chắn họ không đứng bét, vì đã có chúng ta làm nền rồi."
Sau khi hoàn tất, mới có thể đi chọn trường học.
...
"Cúp Ngọc Lan vừa bổ sung thêm giải thưởng. Đầu tiên là giải Thiết kế, với ba hạng mục Vàng, Bạc, Đồng, lần lượt nhận năm vạn, ba vạn và một vạn tệ. Nếu tham gia và đạt giải Vàng về thiết kế, chúng ta sẽ có năm vạn tệ làm vốn khởi động cho dự án cải tạo, không cần cục phải bỏ tiền ra."
Khi trở thành học sinh, mỗi tháng ba chị em sẽ được cấp lương thực tem phiếu, cùng với tem dầu, tem sữa, tem đường, tem vải.
Đại Nha và Tam Nha đều mặc áo len lông dê , chỉ có Nhị Nha mặc chiếc áo dạ cam đỏ mới được may không lâu. Nhìn Thiết Đản rồi lại nhìn áo mình, cô bé rất tiếc, chủ yếu là vì áo do mợ nhỏ mua cho.
Từ nay về sau, họ đã có nền tảng bảo đảm. Dù có chuyện gì xảy ra, khu phố cũng sẽ không loại trừ họ ra ngoài.
"Chẳng phải cấp trên không duyệt kinh phí cải tạo phố Bình An sao?"
Phó cục trưởng Hứa ngừng động tác, không còn phản đối nữa, ông ấy cầm kính lên, nhìn chăm chú:
Nhưng nghĩ đến tình cảnh mẹ của Thiết Đản thực sự không qua nổi cuối tháng, Nhị Nha cởi áo khoác, đưa cho Đại Nha.
Nhìn Thiết Đản ôm áo, ôm thịt, rồi chạy đi với dáng vẻ hưng phấn hơn trước, tràn đầy hy vọng, chiếc xe lại nổ máy, tiếp tục hướng về Hộ Thành.
"Đúng vậy, chính vì thế càng không thể đi thi Cúp Ngọc Lan. Đây là lần đầu tiên tổ chức, mỗi quận đều chọn khu dân cư tốt nhất để tham gia, họ còn có tiền. Quan trọng nhất là cư dân phối hợp. Chúng ta chẳng có gì cả, không phải mang mặt đi để người ta tát sao?"
"Có thể được hay không, phải thử mới biết." Thủy Lang thay đổi giọng điệu một chút.
Thủy Lang lật đến trang cuối cùng của bản kế hoạch, kéo Phó cục trưởng Hứa, người đang lo lắng và bối rối, ngồi xuống:
Chu Quang Hách đưa ba cô bé đến trụ sở khu phố và đồn công an để làm thủ tục nhập hộ khẩu. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thành phố này làm sao thế?" Phó cục trưởng Hứa sửng sốt: "Riêng tổng giải thưởng Cúp Ngọc Lan đã hơn năm mươi vạn tệ rồi. Lẽ nào có chuyện gì lớn mà tôi không biết sao?"
Thứ Hai, khởi đầu cho sự nỗ lực. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn Phó cục trưởng Hứa đang bị dọa đến ngẩn người, cục trưởng Chu hừ lạnh:
"Vậy mà đã sợ? Còn có những người nổi tiếng trong và ngoài nước như cụ Hà, Hà Thu Hiển, tham gia thiết kế thời kỳ nhượng địa, còn có Thẩm Tiên Hoa. Những người này vừa xuống tàu đã bị các quận khác kéo về. Anh nghĩ một cô gái hơn 20 tuổi có thể so với họ sao?"
Nhưng mỗi lần nghĩ đến ý tưởng cải tạo mới lạ cho khu phố Bình An, trái tim ông ấy lại đập thình thịch, đến giờ vẫn muốn được sống ở đó. Vì vậy, ông ấy không thể ngăn được bản thân đặt niềm tin vào Thủy Lang.
"Đây không phải là mơ tưởng. Tôi nghĩ Thủy Lang hoàn toàn có khả năng giành cả ba giải Vàng Cúp Ngọc Lan!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy nhiên, vẫn còn một việc khó khăn hơn, đang chờ Thủy Lang.
Thủy Lang lên tiếng, sự tự tin trong giọng nói khiến Phó cục trưởng Hứa đang lắc đầu nửa chừng phải ngừng lại, còn Cục trưởng Chu thì khựng người.
"Cô ấy mới bao nhiêu tuổi?" Cục trưởng Chu ném một tập tài liệu lên bàn: "Trí thức đổ về hàng loạt, có Phan Thế Mạo từng du học nước ngoài, Bạch Mục Dương là kiến trúc sư, Lục Lan Đức là người từng giành giải lớn về thiết kế kiến trúc ở nước ngoài."
"Còn giải thứ ba: Giải cải tạo tổng thể môi trường. Bao gồm đường nội khu, cơ sở hạ tầng, cây xanh, vườn hoa, không gian công cộng, kết hợp với thiết kế và cải tạo nội bộ từ vòng hai. Đây gần như là giải toàn diện nhất, giải Vàng có hai mươi vạn tệ!"
Dù Thủy Lang đã giúp bốn mẹ con có cuộc sống cơ bản ổn định, nhưng mãi đến lúc này, khi cả bốn người đều có hộ khẩu thành phố, trở thành dân thành thị, Chu Huỷ mới thực sự yên tâm.
Cuối cùng, Chu Quang Hách nói sẽ đưa cậu bé về hợp tác xã, Thiết Đản mới đồng ý lên xe, co ro ở cạnh cửa sổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
...
"Đúng đúng, vậy cũng được." Phó cục trưởng Hứa đương nhiên rất muốn việc này thành công nhưng nghe đến việc nhiều bậc thầy như vậy đã trở về bị các nơi khác giành mất, trong lòng ông ấy không còn nhiều tự tin như trước.
Thủy Lang cảm thấy cậu bé này thật thú vị: "Tiền không nhận nhưng quần áo chắc chắn sẽ nhận. Nhét tiền vào trong quần áo, đừng nói cho cậu ấy biết, thử đưa quần áo xem sao."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.