Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 402: Chương 402

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 402: Chương 402


Trữ Húc giơ hai tay bị còng lên che mặt, nức nở khóc thành tiếng: “Con bé mới đầy tháng, đã bị bế đi mất, tôi không tìm thấy... Tôi không nhận ra... Tôi không nhận ra!"

"Cô câm miệng!"

"Oan oan tương báo đến bao giờ." Thủy Lang lặp lại câu nói này rồi chậc một tiếng: "Không ngờ ông lại là một đóa sen trắng già, đúng là tiêu chuẩn kép."

Giọng nói của Trữ Húc vang vọng khắp hành lang.

Thủy Lang nói xong, không để ý thấy ánh mắt của ông ta trở nên sắc bén trong thoáng chốc, cô tiếp tục nói: "Tôi thấy con gái chỉ là cái cớ để ông danh chính ngôn thuận làm chuyện thăng quan phát tài. Mấy năm nay, khi mơ thấy con gái, ông có nói một câu nào cảm ơn cô ấy không? Ông nên nói rằng, cảm ơn con gái, nhờ con mà bố mới có được thành tựu như ngày hôm nay, nhờ con mà bố mới có thể bình an vô sự, hưởng vinh hoa phú quý này..."

Trữ Húc ngẩng đầu: "Tiêu chuẩn kép gì, sen trắng là sao."

"May mà ông không gọi điện thoại." Thủy Lang dựa vào lưng ghế: "Nếu ông gọi điện thoại, thì Trâu Hiền Thực lúc này chắc chắn sẽ rất sốt ruột."

"Cô có nhớ con gái tôi không?"

"Cô nói đi!!" Trữ Húc đột nhiên suy sụp, vẻ mặt cứng đờ, trong đầu nhớ lại những lời cuối cùng của Thủy Lang: "Ý cô là, con gái tôi, con bé, con bé còn sống?"

Trữ Húc cúi thấp đầu, hồi lâu vẫn không lên tiếng.

Không đợi Trữ Húc nói gì, Thủy Lang đã nói tiếp: "Đúng, ông không làm được, ông chỉ có thể sống trong chế độ công tư hợp doanh nghiêm ngặt, khai man để không ai có thể làm gì được ông, từ đó lật đổ cả một đám người mà không ai có thể điều tra ra được, chỉ có điều không thể tìm được con gái của ông, không nhìn thấy con gái của ông đang phải chịu khổ chịu tội ở ngay gần mình."

"Tôi hận các người!!"

"Thủy Lang!!!"

Thủy Lang nhìn ông ta phát điên múa may quay cuồng: “Giữa ông và tôi, nếu nói đến thù hận thì cũng là do ông gây ra trước, đừng có đem cái nhân quả mà người khác áp đặt lên người ông ra để đổ hết lên người tôi, tự hỏi lòng mình xem, những lời tôi vừa nói có phải là sai không, ông bản lĩnh như vậy, sao lại không tìm thấy con gái của mình được?"

Thủy Lang cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ông ta.

Thủy Lang vẫn tiếp tục đi ra ngoài.

Thủy Lang bẹp miệng: “Nước này không tệ."

"Nước đến chân mới nhảy." Trữ Húc ngẩng đầu lên: "Mọi việc đều có nhân quả, nhân của tôi, tự tôi sẽ chịu quả, nhưng vẫn chưa đến lúc, cho tôi thêm chút thời gian đi."

Trữ Húc: "Cô có thể tìm đến đây, chứng tỏ Hỗ Thành đã rất căng thẳng."

"Cạch! Cạch! Cạch!!" (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước đây mọi người luôn bảo không thể nói chuyện được với ông ta, nhưng nếu gặp được Thủy Lang trước mặt đây, có lẽ bọn họ sẽ sẽ rất muốn nói chuyện với ông ta.

Thủy Lang dừng bước và quay trở lại, ngồi xuống phía sau bàn nhìn ông ta: "Hãy nói điều gì đó mà tôi muốn nghe."

Trữ Húc chôn đầu trong lòng bàn tay, cả người đột nhiên run lên, sau đó hoàn toàn cứng đờ, chỉ còn lại sợi xích giữa hai chiếc còng tay vẫn đang lay động.

"Cạch! Xoảng!"

Thủy Lang cười nói: "Chỉ mấy câu đó mà ông đã mất bình tĩnh rồi sao? Ai vừa mới nói chỉ cần không muốn thì tạm thời không ai có thể kết tội ông được, ông tài giỏi như vậy mà, sao lại không tìm thấy con gái được?”

"Tôi hận không thể g.i.ế.c hết mấy người!!"

"Tôi biết, từ nhỏ ông đã nổi tiếng là thiên tài, lớn lên vẫn là thiên tài, là sự tồn tại có thể khinh thường tất cả các kỹ thuật viên ngành dệt may trên toàn thế giới, đọc nhiều, hiểu biết nhiều." Thủy Lang nhìn ông ta: "Còn tôi thì ngược lại, nên khi nói chuyện, xin ông hãy nói những câu của người bình thường, đừng nói mấy lời mù mờ thần bí."

"Ồ, hai người ngọt ngào thật."

Trữ Húc: "..."

Sắc mặt Trữ Húc trắng bệch, môi tím tái, cánh tay run rẩy, lồng n.g.ự.c cũng phập phồng dữ dội, nhìn chằm chằm Thủy Lang giống như nhìn chằm chằm vào chấp niệm cả đời, bên mắt trái đột nhiên chảy xuống một hàng nước mắt: “Tôi hận các người thấu xương!!"

Không biết là Trữ Húc bị Thủy Lang chọc cho tức điên lên, hay là vì lý do gì khác mà đôi mắt đỏ ngầu, giọng nói gào lên như đứt ruột nát gan: "Cô đã gặp con gái tôi! Con bé ở đâu? Vừa nãy cô nói gì, nó đang phải chịu khổ chịu tội? Con bé sắp bị c.h.ế.t đói ư?"

Một lúc sau Trữ Húc vẫn không nói nên lời.

Trữ Húc không còn bình tĩnh được nữa, vội vàng lên tiếng: “Con bé đang ở đâu? Cô đã nghe được tin tức từ ai? Đợi đã! Thủy Lang!"

Nhìn vẻ mặt của Trữ Húc, Thủy Lang không nói gì nữa.

"Ông còn có thể sống chế độ sở hữu toàn dân, nghiêm ngặt hơn cả công tư hợp doanh năm xưa, chuyển máy móc, sản xuất vải cao cấp, may thành quần áo, để các hợp tác xã cung ứng giúp ông che mắt thiên hạ, dù kiếm tiền đầy túi nhưng vẫn không thể tìm thấy con gái của mình, không nhìn thấy con gái của mình sắp c.h.ế.t đói, ông chỉ giống như một đóa sen, dính bùn nhơ ở nơi băng thanh ngọc khiết này..."

Trữ Húc không nói gì, chỉ cúi đầu xuống.

"Ông cũng tàn nhẫn thật." Thủy Lang lắc đầu: "Khen để người ta rất sành sỏi, nếu tôi không đến và không phá hỏng kế hoạch của ông, thì có lẽ những người trong ngôi làng này đều phải c.h.ế.t sạch rồi nhỉ."

Trữ Húc: "..." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Có thật không? Con bé thực sự còn sống?!" Đôi mắt đỏ ngầu của Trữ Húc giống như mạng nhện, khiến cả người ông ta trở nên đáng sợ: "Con bé, con bé, con bé c.h.ế.t đói rồi ư?"

"Những việc tôi làm, khi đến lúc thì tôi sẽ nhận lấy hậu quả của mình, cô đừng đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, năm đó cô có thể sống sót tiếp được cũng là đúng với đạo lý này."

Chương 402: Chương 402 (đọc tại Qidian-VP.com)

"Thực sự vì con gái nằm trong tay người khác, nên ông mới làm những chuyện đó ư?"

Thủy Lang vẫn không nói gì, chỉ cầm bình nước của Chu Quang Hách lên và chậm rãi uống từng ngụm nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tôi không có!"

"Không cần tôi gọi điện thoại, chỉ cần một ngày không liên lạc được với tôi, ông ta cũng sẽ nóng ruột."

"Nếu không có ông giúp đỡ, thì làm sao có oan khuất được." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chu Quang Hách đứng ngoài cửa, cố nhịn cười.

Ánh mắt Trữ Húc lóe lên, cuối cùng cũng không còn vẻ "sắp đắc đạo thành tiên" nữa, mà nhìn chằm chằm vào Thủy Lang.

Trữ Húc giãy giụa, đôi mắt đỏ ngầu, trở nên mất bình tĩnh: "Vu khống!!"

Ông ta cảm thấy đứa trẻ này không phải là người bình thường.

Nước lọc mà cũng có mùi vị khác nhau sao?

Thủy Lang đứng dậy, đi ra ngoài.

"Cô đã từng gặp con bé rồi!"

Trong phòng thẩm vấn, bầu không khí tĩnh lặng.

Trữ Húc: "..."

Thủy Lang bịt tai lại, nhìn cái đầu như sắp nổ tung vì điên loạn: "Tôi nói, tôi thế này coi như là lấy đức báo oán rồi nhỉ? Cung cấp cho một tin tức có vẻ rất quan trọng với ông, ông còn có tư cách gì mà quát tháo trước mặt tôi?"

Mà là người còn cao hơn ông ta một cảnh giới.

Thủy Lang im lặng một lúc: “Cho dù tôi có nói cho ông biết, thì ông có dám gặp cô ấy không?"

"G·i·ế·t mấy người!!!"

Thủy Lang đánh giá ông ta: "Ý ông là, những chuyện ông làm, chỉ cần ông không muốn thì tạm thời sẽ không ai có thể kết tội ông được?"

"Câm miệng!!!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 402: Chương 402