Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 403: Chương 403
"Câm miệng... Không..."
Chủ nhiệm hội phụ nữ lại giật mình, quay đầu nhìn bà của Hổ Tử, vừa vặn nhìn thấy bà ta đang run rẩy đôi môi thì trong lòng khẽ giật thót: “Có thật không?"
Nước mắt Trữ Húc lập tức không chảy ra nổi nữa, như thể đông lại thành những mũi băng nhọn và từ từ rơi vào tim, môi bị đông thành màu tím đen, từ từ buông tay xuống như một xác c·h·ế·t, nhìn Thủy Lang.
Chủ nhiệm hội phụ nữ"phì khinh" một tiếng, sau khi phỉ xong thì lập tức nhìn họng s·ú·n·g: “Cô cứu chúng tôi, nhưng cả làng chúng tôi đều bị công an bắt đi, toàn bộ tài sản trong làng đều bị tịch thu, đều là do cô hại đấy, cô bảo cứu chúng tôi cái nỗi gì!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Trữ Húc nằm trên giường bệnh, m.á.u tươi đã được xử lý, quần áo cũng đã được thay thành quần áo bệnh nhân, mũi còn đang thở oxy, cổ tay cũng đang cắm kim, đang treo bình truyền dịch. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Trữ Húc đã tỉnh lại, muốn gặp Thuỷ Lang."
Thấy Thủy Lang đến, ông ta cố gắng động đậy, dường như muốn ngồi dậy.
"Ông giúp kẻ ác làm nhiều chuyện xấu trong ba mươi năm." Thủy Lang vẫn không bỏ qua: “Cô ấy phải chịu giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, cũng là ba mươi năm, ông có thể tiếp tục quyết định của mình, thêm mười năm, hai mươi năm, hay ba mươi năm nữa, cũng không biết cô ấy có thể sống được bao lâu..."
Ánh mắt Trữ Húc vẫn nhìn cô, thở hổn hển: “... Cứu con bé... Tôi không làm nữa đâu... Cứu con bé đi..."
Thủy Lang nhìn Chu Quang Hách, chủ yếu là lo lắng cho anh, cô đã ngủ được vài tiếng, còn anh dù trời đã sáng mà vẫn chưa chợp mắt.
G·i·ế·t người g.i.ế.c tâm không gì bằng câu nói này!
"Được, bị quấy rầy thế này thì cũng chẳng thể ngủ được nữa."
Chu Quang Hách đẩy cửa phòng bệnh, đi vào.
Thủy Lang không nói gì, chỉ nhìn ông ta.
Môi của chủ nhiệm hội phụ nữ cũng đã bắt đầu run rẩy, trước đây còn thấy may mắn vì mình thông minh, giờ đây lại đột nhiên thấy hận mình đã thông minh, bởi chỉ cần nghĩ sâu xa một chút thôi là cả ngũ tạng lục phủ đều run rẩy.
Thủy Lang quay đầu lại, nhìn thấy hai người phụ nữ đều là người ở thôn Nam Sách, một trong số đó là vợ của Tạ Nhị, là chủ nhiệm hội phụ nữ.
Máu tươi phun ra từ miệng Trữ Húc, nhưng ông ta không hề để ý, nửa khuôn mặt toàn là máu, dùng hết sức lắc đầu: “Không... Tôi không làm nữa... Tôi không làm nữa! Tôi không làm nữa!!"
Chủ nhiệm hội phụ nữ run rẩy chân tay, cũng lập tức đi theo, không dám nói thêm một lời nào nữa, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc phải nhanh chóng đến cục công an để báo cho những người đàn ông trong làng biết.
Thủy Lang nhìn sang người phụ nữ lớn tuổi hơn: “Có lẽ bà nên biết, tại sao Trữ Húc lại họ Trữ chứ không phải họ Tạ?"
"Vất vả rồi."
Trữ Húc ôm ngực, nước mắt nóng hổi lại chảy ra: “Không, khụ... khụ... khụ..."
Một lúc lâu sau, ông ta lại nói một cách đứt quãng: "Năm đó, cô có biết chuyện gì đã xảy ra không?"
"Nhân quả luân hồi, tôi thấy chưa chắc đâu." Thủy Lang nhàn nhạt nói: "Nhân của ông, nhưng quả báo đều đổ hết lên người cô ấy."
Chu Quang Hách vừa quay đầu nhìn Thủy Lang, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn: "Là cô!"
Thủy Lang nhìn ông ta bị công an đưa đi, từng ngụm m.á.u tươi trào ra từ miệng.
Chủ nhiệm hội phụ nữ nhìn Thủy Lang với vẻ đầy ác ý và xông tới: “Đồ lừa đảo! Làm hại cả thôn chúng tôi, cô sẽ phải c.h.ế.t không toàn thây!"
Bà của Hổ Tử không đứng vững được nữa nên đã vịn tường đi ra ngoài, không dám gây chuyện với Thủy Lang nữa.
Thủy Lang ngáp một cái, ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh: “Ông có thể nói được không? Gọi tôi đến có chuyện gì?"
"Ông ta bị bệnh tim bẩm sinh."
Trữ Húc rơi nước mắt nơi khóe mắt, không nói gì nữa, Thủy Lang cũng không thúc giục.
Trữ Húc thở hổn hển, nghỉ một lát rồi tiếp tục: “Mẹ của cô, bà ấy thực sự có thể hy sinh mọi thứ vì sự phát triển của đất nước, đất nước cũng công nhận bà ấy là nhà tư bản đỏ, năm 1966, hợp đồng cổ tức cố định sắp hết hạn, các nhà tư bản khác đều lo lắng, nhưng bà ấy không hề bận tâm, không có suy nghĩ thà không làm chứ không thể sai, bảo toàn cho bản thân, chủ động viết thư liên lạc thuyết phục những mối quan hệ của mình ở Anh, cuối cùng đã liên lạc được với công ty bách hóa Đại Phúc ở Hồng Kông, giúp vải cao cấp Mậu Hoa công tư hợp doanh mở rộng đầu ra, lúc đó Trâu Hiền Thực là đại diện công ty, còn tôi là tổng công trình sư kiêm phó giám đốc nhà máy, tuy là phó giám đốc, nhưng thực tế lại phải làm việc của giám đốc, nhận được tin mẹ cô mở rộng đầu ra, chúng tôi đều rất phấn khởi."
"Năm đó, quan hệ quốc tế xấu đi, các nhà tư bản chấp nhận công tư hợp doanh, trừ tiền lương công nhân, thuế thu nhập, quỹ tích lũy, công ty cho họ bốn phần lợi nhuận, sau đó đổi thành cổ tức cố định, mặc dù họ không thiếu tiền, nhưng vẫn phải tiếp nhận giáo d·ụ·c tư tưởng, lao động cải tạo trong nhà máy, tự lực cánh sinh, chính sách này mang lại tác động tiêu cực là sản lượng hàng hóa cao cấp bị tồn đọng, tắc nghẽn đầu ra, trong đó bao gồm cả vải cao cấp như lụa."
Chu Lăng Hách chĩa thẳng s.ú.n.g vào người phụ nữ.
"Cô, cô đừng nói bậy." Bà của Hổ Tử sợ đến mức nói lắp: “Tôi không biết, tôi không biết gì hết!"
Tổ trưởng tổ chuyên án Cung Lãng gật đầu, nhìn Chu Quang Hách và Thủy Lang: “Tạm thời đã an toàn, hai người cũng về nghỉ ngơi trước đi, trời sắp sáng rồi, việc tiếp theo cứ giao cho chúng tôi là được."
Hai người phụ nữ lập tức sợ hãi, vội vàng dừng chân lại.
"Nói được." Trữ Húc nói yếu ớt, nhưng vẫn có thể nghe rõ những gì ông ta nói: “...... Con bé ở đâu?"
"Sắp rồi, xem ông ta có muốn nói gì không, không được bỏ lỡ."
Người này thực sự dám nổ s.ú.n.g ư, Hổ Tử vẫn đang nằm trong bệnh viện kia kìa!
"Xem ra bà đã biết rồi." Thủy Lang cười khẩy: “Bỏ qua mọi ân oán trước mắt, hãy thử đứng trên góc độ của một người ngoài cuộc mà xem, năm đó các người đã đối xử với mẹ góa con côi như thế nào? Hại c.h.ế.t người mẹ đang trong thời gian ở cữ, vứt bỏ đứa trẻ này và chiếm đoạt nhà cửa của họ, bốn mươi năm sau, đứa trẻ này trở về nhận tổ quy tông, các người chỉ dựa vào việc năm đó nó còn là một đứa trẻ sơ sinh nên chẳng nhớ gì cả, mà ung dung cho rằng nó sẽ mang lại cho các người tiền tài danh vọng, chứ không phải là trở về để trả thù sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Xem ra bà vẫn còn khả năng suy nghĩ." Thủy Lang nhìn chủ nhiệm hội phụ nữ: “Tôi nghe nói, khi tên thanh niên đang nằm trong bệnh viện này gặp hai xe công an đi qua, còn dám nổ s.ú.n.g tấn công công an, người già trong làng các người khi nhìn thấy tiền thì gan to hơn ai hết, đầu óc cũng bốc đồng hơn ai hết, thế hệ sau này còn to gian hơn thế hệ trước gấp trăm lần, đầu óc lại không còn nữa, nếu cứ tiếp tục thế này, bà nghĩ sẽ ra sao? Đây mới chỉ là những gì tôi thấy, những chuyện các người đã làm thì trong lòng các người rõ hơn ai hết, nếu cứ tiếp tục phát triển như thế này, thì không chỉ là tuyệt tự tuyệt tôn đâu, mà cả thôn Nam Sách cũng sẽ biến mất hoàn toàn."
Thủy Lang khựng lại: “Ở Hỗ Thành."
Ngoài phòng phẫu thuật, bác sĩ cầm bệnh án của Trữ Húc: “Đã phẫu thuật bốn lần rồi, vì ý chí sinh tồn rất mạnh nên lần nào cũng đều rất thành công, có thể sống tiếp và làm việc như người bình thường, hiện tại coi như đã ổn định, nhưng chúng tôi phát hiện ra ông ta không còn ý chí cầu sinh mãnh liệt và kiên định như trước nữa, tiếp theo có lẽ sẽ gặp nguy hiểm."
Chương 403: Chương 403 (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nằm xuống đi."
Bà của Hổ Tử sững sờ: “Ý cô là gì?"
"Tôi thấy tuy tuổi bà chẳng còn nhỏ nữa, nhưng chắc bà cũng không biết rõ chuyện của Trữ Húc năm đó." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.