Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 404: Chương 404

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 404: Chương 404


"Bố cô chịu trách nhiệm tiêu hủy." Trữ Húc thở dài như trút được gánh nặng: “Tôi, bố cô và mẹ kế cô, đều là tay sai của Trâu Hiền Thực."

"Tôi không biết, sau đó thì không gặp lại nữa." (đọc tại Qidian-VP.com)

Thuỷ Lan: "Tôn Trừng."

Đôi mắt Trữ Húc đột nhiên mở to, quay đầu giãy dụa, sau khi bị Chu Quang Hách giữ chặt, ông ta kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Cô nói, cháu, con bé, kết hôn, kết hôn rồi sao?"

Trữ Húc hít thở không thông nữa, môi lại chuyển sang màu tím đen, vội vàng hít thở oxy, hai tay nắm chặt lấy thành giường, tạm thời không cho bác sĩ cứu chữa, nhìn về phía Thủy Lang, gắng gượng thốt ra mấy chữ: “Tôi... là tôi..."

-

Trữ Húc hít oxy: "Đầu tiên, Trâu Hiền Thực kiên quyết không thừa nhận đã họp bàn về đầu ra với công ty Đại Phúc ở Hồng Kông, tuyên bố công ty hoàn toàn không biết gì về vấn đề này, kiểm điểm bản thân là đại diện công ty đã không quản lý tốt Thủy Mộ Hàm và Hứa Mậu Hoa sử dụng lệnh xuất hàng và lệnh giao hàng giả để lấy hàng, kiểm điểm bấy lâu nay không giáo d·ụ·c tốt tư tưởng tư bản chủ nghĩa của Thủy Mộ Hàm, Hứa Mậu Hoa, Giản Hồng Đống, chỉ ra rằng những ý kiến, hành vi, lời nói của họ thường ngày đều có khuynh hướng phục hồi hành vi tư bản chủ nghĩa, thông qua hành vi trộm cắp tài sản nhà nước để xác định rằng họ phản đối chính sách thực hiện sở hữu toàn dân, một mũi tên trúng ba đích, hạ gục chủ tịch Liên hiệp công thương Hỗ Thành, hai phó chủ tịch, g.i.ế.c gà dọa khỉ trong toàn ngành, lập công đầu."

"Trữ Húc vừa tỉnh dậy đã đòi gặp cô, hai người qua đây nhanh đi?"

Thủy Lang và Chu Quang Hách đều ngẩn ra một giây trước phản ứng đột ngột của ông ta, sau đó vội vàng chạy đến khống chế người.

Cuối cùng Chu Quang Hách cũng được lên giường.

"Đê tiện!"

"Ông bình tĩnh lại trước đã." Chu Quang Hách và bác sĩ ấn ông ta trở lại giường bệnh và dọn dẹp đống lộn xộn: “Cho dù có nguy hiểm thì bây giờ ông cũng phải mất hai ngày mới đến được đó, bình tĩnh lại, có chuyện gì thì cùng nhau bàn bạc sẽ nhanh hơn."

Chương 404: Chương 404

"Nhà nước đang thiếu đầu ra như vậy, không có lý do gì không đồng ý, cuộc họp đầu tiên, Mộ Hàm, Mậu Hoa, ông Chiêm, Trâu Hiền Thực và tôi đều nhất trí quyết định, lấy danh nghĩa mẹ cô, trước tiên lấy một lô mẫu từ Mậu Hoa, do công ty vận tải Trân Nam Vĩnh Thành mà ông Chiêm sở hữu cổ phần vận chuyển, gửi đến công ty bách hóa Đại Phúc ở Hồng Kông."

"Cái gì?" Thủy Lang nhắm mắt nói, giọng nói mang theo vẻ buồn ngủ.

Chu Quang Hách và Cung Lãng đứng ở cửa đồng thời lên tiếng.

Tổ trưởng tổ chuyên án Cung Lãng gọi điện đến nhà khách.

Ánh mắt Thủy Lang trầm xuống.

"Không phải!" Chu Quang Hách trả lời vừa vội vừa nhanh, vô thức đưa tay nắm lấy tay cô, định buông ra nhưng rồi lại không buông: “Em cũng ngủ một lát đi?"

Chu Quang Hách hiểu ra, nhìn thấy cô đang suy nghĩ nên không lên tiếng làm phiền.

Trữ Húc giàn giụa nước mắt, trong mắt hiện lên sự đau lòng và nỗi hận thù khiến người khác nhìn mà liền thấy rùng mình: “Con bé, con bé, bọn họ bây giờ..."

"Không có gì, em ngủ đi."

Thủy Lang cau mày, không hiểu câu nói này lắm, nhưng đã không kịp hỏi nữa, vừa nãy bác sĩ đã nói rằng có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào, người này vừa kích động như vậy, hơi thở cũng không đều nên lại đẩy đi cấp cứu lần nữa.

Chu Quang Hách nhìn những ngón tay thon dài mịn màng trong lòng bàn tay, những ngón tay màu hồng nhạt khỏe mạnh, vừa vặn áp sát vào vết chai s.ú.n.g ở ngón cái của anh, một bên vô cùng thô ráp, còn một bên lại vô cùng tinh tế: “Kem dưỡng da này hữu dụng lắm à?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Trữ Húc giãy dụa dữ dội hơn muốn đứng dậy, bình truyền dịch bị ông kéo lê đến mức va đập ầm ầm.

Thủy Lang nắm chặt hai tay thành nắm đấm: “Còn những bức thư qua lại giữa mẹ tôi và công ty bách hóa Đại Phúc ở Hồng Kông?"

Chu Quang Hách chú ý thấy hơi thở của Thủy Lang dần nhẹ đi, biết rằng đã đến thời điểm quan trọng. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đi thôi, về ngủ trước đã."

Thủy Lang nhướng mày: “Trâu Hiền Thực à? Ông ta không phát hiện ra, tôi tình cờ sắp xếp một người đến nhà Thiết Đản, bà ấy đã nhận ra con gái ông."

Trữ Húc nghe xong không những không khá hơn chút nào, ngược lại còn căng thẳng hơn: “Không, không phải, không phải như vậy, nguy hiểm! Bà ta nguy hiểm!!"

Thực ra trong lòng Thủy Lang cũng rất hỗn loạn, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: “Tôi đã điều tra rõ ràng, Tôn Trừng không hề liên quan đến Trâu Hiền Thực, bà ấy cũng thực sự căm ghét Trâu Hiền Thực."

"Không đi theo sao?"

"Từ xưa đến nay, lấy số thủ cấp của tướng địch để tính công, một tướng thành công thì muôn xương khô mục nát."

Chu Quang Hách bất lực giữ chặt ông ta: “Rất an toàn, trước đây Thủy Lang vô tình cứu cô ấy, sau đó có chút duyên phận với Thiết Đản nên lại tiếp tục giúp đỡ, bây giờ sức khỏe của con gái ông đã dần hồi phục, không thiếu ăn thiếu mặc."

Cho đến khi cơn mệt mỏi ập đến, tự nhiên chìm vào giấc ngủ.

Thủy Lang nhìn thoáng qua hai bàn tay đang đan vào nhau, ngáp một cái rồi từ từ chui vào trong chăn, trong quá trình đó tay sẽ tách ra một cách tự nhiên, nhưng vừa mới tách ra thì cô đã thuận tay nắm lấy lòng bàn tay anh và nằm thẳng trên gối: “Đầu óc tôi cần nghỉ ngơi một chút, tỉnh dậy rồi nghĩ tiếp." (đọc tại Qidian-VP.com)

Trữ Húc nằm trở lại giường, nhưng không hề bình tĩnh, ánh mắt đầy lo lắng: “An toàn, an toàn không? Con bé, con bé có biết, cô đã tìm thấy nó không? Cô, cô làm sao biết được đó là con gái tôi?"

Trữ Húc bất ngờ: “Là ai?"

Trữ Húc nói đến đây, giọng nói khàn khàn bình tĩnh, như thể đã luyện tập hàng nghìn hàng vạn lần: “Tôi dựa vào nghề để bắt chước chữ ký, bắt chước con dấu, làm giả lệnh xuất hàng và lệnh giao hàng, khi hàng hóa sắp xuất cảng tại Trân Nam thì bị giữ lại, sau khi công tư hợp doanh và các nhà tư bản mất quyền điều động nguyên liệu, thành phẩm của nhà máy, nguyên liệu, thành phẩm, sản xuất, đầu ra, đều do đại diện công ty quyết định, khi hàng hóa bị giữ lại, Mộ Hàm đã nhận ra có điều không ổn, tối hôm đó đã đưa cô đi tìm...... Lý Lan Quỳnh, muốn đưa cô và Trâu Khải đến Hồng Kông, bà ấy không biết, tất cả những chuyện này đều do Trâu Hiền Thực làm, và trước khi ấy ta đi, Trâu Hiền Thực đã chủ động đến ủy ban quận để kiểm điểm."

"Ông kích động cái gì vậy."

Chu Quang Hách đi theo sau, phát hiện cô không đi về phía bệnh viện mà đi về phía nhà ăn của nhà máy quân công: “Không đến đó à?"

Thủy Lang lặng lẽ lắng nghe, đã đoán được đại khái, nhưng cũng chỉ là suy đoán chứ không biết chi tiết cụ thể.

Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang đứng nguyên tại chỗ.

Trữ Húc đột nhiên im lặng, giây tiếp theo, ông đột ngột ngồi dậy, bình truyền dịch cùng giá đỡ đổ ập xuống đất, “rầm" một tiếng, bình truyền dịch vỡ tan tành, thuốc chảy lênh láng, cả người ông ta còn kích động hơn cả: "Không... không! Nguy hiểm... nguy hiểm!!"

Thủy Lang quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lúc: “Không hỏi rõ ràng cũng không đưa ra phản hồi, ông ta nóng lòng muốn biết nên mong muốn sống sót hẳn là sẽ rất mạnh mẽ."

Môi Trữ Húc vẫn tím tái: “Những chuyện này đều xảy ra ở Hỗ Thành, sau khi lật lại vụ án, chắc chắn sẽ phải điều tôi về Hỗ Thành, tôi... chuyện con bé... cô nói thật sao? Chính mắt cô nhìn thấy con gái tôi, hay là nghe người khác nói?"

Lúc này, cơ mặt và khóe miệng của Trữ Húc đều hướng lên trên, dường như đang nhớ lại bầu không khí của cuộc họp đó, có phấn khích và kích động, ngay sau đó, đôi mắt lại phủ một lớp u ám: “...... Nhưng chính sách thay đổi quá nhanh, tham vọng của Trâu Hiền Thực cũng theo chính sách mà tăng vọt."

Thủy Lang tùy ý gật đầu với Chu Quang Hách đang cầm điện thoại, đi ra trước.

Trước khi rời khỏi bệnh viện, Thủy Lang đi qua thăm Chiêm Hủ An, bảo anh ta ở lại bệnh viện bổ sung chất dinh dưỡng và từ từ tĩnh dưỡng, rồi trở về nhà khách mà không hỏi gì cả.

"Lệnh xuất hàng và lệnh giao hàng thật của Mậu Hoa năm đó vẫn còn trong két sắt của tôi ở ngân hàng." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nghe nói." Thủy Lang thấy đôi mắt của Trữ Húc như mất hết sức sống, lại nói: "Nghe cháu ngoại của ông nói."

Chu Quang Hách nắm c.h.ặ.t t.a.y không dám động đậy, cũng không nỡ nhắm mắt.

"Còn không lo ngủ đi?" Thủy Lang dựa vào đầu giường, nhìn người bên cạnh đang mở mắt, không nhịn được cười hỏi: "Sao thế? Lâu lắm rồi không ngủ chung giường nên không quen à? Hay là tôi đi?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 404: Chương 404