Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 407: Chương 407
Thủy Lang cười nhìn hai người, sau đó xé một gói gia vị đổ vào mì ăn liền, rồi đưa cho Chu Quang Hách: “Đổ nước nóng vào gần ngập mặt mì."
Đến đây một chuyến, hai người họhoàn toàn không cần tự mình đi mua sắm ở hợp tác xã hay mua gì về nữa.
Vừa vào toa tàu, Thủy Lang đã hít mũi: “Mùi này, quả nhiên... rất thơm."
"Anh thông minh thật."
Nửa còn lại thì chia thành ba phần, tự mình ăn một phần, còn lại chia cho hai người tò mò đang nhìn chằm chằm kia mỗi người một phần.
Chiêm Hủ An và Chu Quang Hách nhìn chăm chú, giường dưới phía đối diện không có người, không biết cán bộ giường trên đã bị mùi thơm đánh thức từ lúc nào, nằm nghiêng bên mép giường nuốt nước miếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiêm Hủ An nói xong thì nằm xuống.
Chu Quang Hách đặt lên bàn giữa, vừa định nói mì vẫn còn cứng, thì thấy Thủy Lang cầm nắp cốc men đậy lại rồi ngồi xuống mép giường, bóc trứng trà, bóc xong thì thả trứng trà vào trong nước mì, sau đó lại bắt đầu dùng đũa móc thịt hộp ra, móc được một nửa cũng thả vào trong mì.
Dẫn Chiêm Hủ An lên tàu cùng bước lên chuyến tàu trở về Hỗ Thành.
Quả nhiên rất hợp cho lúc đi tàu hỏa.
Vé tàu của Chiêm Hủ An là vé thanh niên tri thức về thành do Cục Công thương đặt trước, nên không thể đổi thành giường nằm.
Thủy Lang dựa vào thành toa tàu, xé khô mực ra ăn: “Anh cũng ăn một miếng đi, hơi mặn nhưng khá thơm."
"Chỉ có một đôi đũa thôi, hai người đều nói không ăn nên tôi không lấy thêm từ căng tin, tôi không chia cho anh được đâu."
"Tôi không ăn."
"Thủy Lang, mắt nhìn người của em tốt hơn mẹ em."
Chu Quang Hách nhận lấy và cho vào miệng nhai, nhìn ra ngoài toa tàu, thời buổi này tàu nào cũng đông, ngoài giường nằm, ghế cứng, còn bán cả vé đứng, nên toa tàu chật cứng người.
Xé bao bì mì ăn liền, dưới ánh mắt tò mò của Chu Quang Hách và Chiêm Hủ An, bẻ đôi một miếng mì hình vuông và thả nửa lớn hơn vào cốc men.
Chương 407: Chương 407 (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết có thể bắt tàu quay đầu lại không, để anh ta về thành phố Châu mua hai gói, à không, phải mua mười gói đổ vào chậu men để ăn.
Chu Quang Hách đến học tại trường Công an Châu Nam, kết quả là trong thời gian nửa tháng, anh toàn giải đáp cho người khác, đưa ra hướng phá án mà ngay cả giáo viên của trường công an cũng phải theo anh để thảo luận về những câu hỏi khó trong công tác điều tra.
Lời này là nói với Chiêm Hủ An trên giường trên.
"Thật sự rất tiện lợi." Chu Quang Hách uống nước dùng: “Cho dù là hành quân đánh giặc hay truy bắt tội phạm đến tận hang ổ, có thứ này thì có thể làm cơm ăn."
Thủy Lang "xì xụp" ăn một ngụm mì lớn, cắn một miếng thịt hộp rồi từ từ nhai, sau đó húp một ngụm nước dùng, vô cùng thỏa mãn!
"Chỉ có sáu gói thôi, ở Hỗ Thành không thấy bán đâu, về là không mua được nữa." Chu Quang Hách không nỡ ăn: “Đợi khi nào em ăn, anh nhìn thôi là được."
Thủy Lang nhận lấy cốc men, húp một ngụm nước mì: “Thoải mái quá~"
"Yên tâm đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì cũng không phải là lúc này." Thủy Lang cầm cốc men chuẩn bị sẵn và uống sữa mạch nha đã pha: “Hiện giờ ông ta vẫn chưa đến bước đường cùng nên không thể liều c.h.ế.t chiến đấu vào thời điểm này, kéo chúng ta c.h.ế.t chung được."
Không biết từ lúc nào, họ đều nhìn Thủy Lang với ánh mắt ngưỡng mộ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Có muốn ăn mì ăn liền không?"
Thủy Lang gắp một đũa mì, đưa đến bên miệng Chu Quang Hách: “Nếm thử đi, đây là một cách ăn khác."
Cô nói loại mì này có thể ăn sống trực tiếp, nếu dùng nước nóng chế vào thì sẽ trở thành mì nước, rất tiện lợi nên gọi là mì ăn liền.
Trong vòng nửa tháng, Cố Trường Dật đã dẫn theo những chiến sĩ biệt kích mới được tuyển chọn đến đảo Mân Côi để huấn luyện, Chu Quang Hách và Thủy Lang đi từ thành phố Châu nên không gặp mặt, nhưng lại nhận được gói quà đặc sản mà anh ấy đã chuẩn bị.
Quan trọng hơn là loại mì này còn tỏa ra một mùi thơm cực kỳ hấp dẫn, khiến người ta không tự chủ được mà ch** n**c miếng.
Lúc đến ga tàu, mọi người trong Bộ Công an và tổ chuyên án đều đặc biệt mang đặc sản địa phương đến tặng cho Chu Quang Hách và Thủy Lang, Tiểu Ngô cũng cố ý chuẩn bị một số đặc sản nông thôn, giao cho Thủy Lang và Chu Quang Hách mang về.
"Anh cũng không ăn."
Thủy Lang mở nắp, cầm đũa xới mì ra: “Ta da~ Mì ăn liền phiên bản sang chảnh~"
Ánh mắt của hai người trên giường lập tức lại càng ngưỡng mộ hơn nữa, ghen tị hơn nữa, tiếng nuốt nước miếng cũng to hơn nữa!
Cùng lúc đó, thông qua Thủy Lang, anh còn cung cấp cho Bộ Công an Châu Nam một vụ án lớn, sau khi phá án, không chỉ toàn Bộ Công an Châu Nam được khen thưởng, mà chiến sĩ Tiểu Ngô cũng đã giành được huân chương công trạng hạng ba vinh dự như lời Chu Quang Hách nói.
"Ăn đi, ăn xong sẽ không còn tò mò nữa."
Nhưng sức khỏe anh ta yếu nên Thủy Lang đã nhường giường nằm trên của mình cho anh ngủ.
"Hai người cứ ăn đi."
"Đừng đi nữa, cứ ngồi đây đi, chúng ta thay phiên nhau ngủ xem bên ngoài có phụ nữ và người già bế trẻ con nào cần chỗ ngồi thì nhường cho họ ngồi."
Thủy Lang cười thành tiếng: “Sao anh lại tò mò về cái này thế, hỏi em mấy lần rồi mà, anh ăn đi, giờ em muốn nếm thử hết những món điểm tâm này."
"Thơm lắm." Chu Quang Hách nhìn chằm chằm vào miếng mì trên tay: “Nếu mang ra chiến trường ăn sẽ rất tiện." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây là mì tôm, sau này còn có mì bò hầm, mì cải chua bò, mì cà chua bò, mì hải sản tổng hợp, mì gà nấm hương...
Chu Quang Hách lấy về nửa cốc men nước nóng, một đường mùi thơm hấp dẫn tất cả hành khách, ánh mắt bọn họ đều nhìn theo anh.
Chu Quang Hách lấy ra một gói mì màu vàng từ trong túi, anh chưa từng ăn hay nhìn thấy bao giờ, đây là loại mì mà lúc trước Thủy Lang nhìn thấy trong cửa hàng kiều hối và nói tên.
"Mì mềm rồi."
Đột nhiên có tiếng nói truyền đến từ trên đầu, Thủy Lang nghiêng đầu nhìn lên, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt hơi có sắc khí của Chiêm Hủ An sau nửa tháng dưỡng bệnh ở bệnh viện: “Anh không ngủ à?"
Hai người đàn ông nhận lấy miếng mì ăn liền nhỏ mà coi như một báu vật, nhìn một cách lạ lẫm, sau đó còn không nỡ cho hết vào miệng mà chỉ cắn một nửa.
"Không ngủ nữa, mấy ngày nay cứ ngủ mãi." Chiêm Hủ An đưa tay nhận sợi mực khô mà Thủy Lang đưa cho: “Thật ra trong lòng tôi rất bất an, cứ sợ sẽ xảy ra chuyện gì trên tàu."
Ăn xong thì đưa cho Chu Quang Hách để anh tiếp tục ăn.
Thủy Lang vỗ sạch vụn mực khô trên tay, cầm lấy cốc men của Chu Quang Hách và mở nắp ra.
Họ tìm thấy một người phụ nữ đang bế một đứa trẻ, trên lưng còn địu một đứa, bên chân còn đứng hai đứa trẻ nên đã nhường chỗ cho cô ấy ngồi, sau khi nhận được một tràng cảm ơn thì họ trở về toa tàu.
Chiêm Hủ An kinh ngạc nói trước: "Giòn ư? Có mùi lúa mì."
Ba người đàn ông trong toa giường nằm đều ngóng cổ nhìn vào cốc men, thấy những sợi mì vàng ươm cuộn tròn, nước dùng trong veo, trên mặt mì xếp một quả trứng trà đã bóc vỏ, một miếng thịt hộp dày cộp, nhìn thôi đã thấy thèm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chu Quang Hách định đi ngồi ở chỗ ngồi cứng của Chiêm Hủ An, nhưng đã bị giữ lại.
Chu Quang Hách sửng sốt, nhận ra có hai ánh mắt đang ngưỡng mộ và ghen tị hơn nữa, anh không nói rằng không ăn nữa mà mở miệng ăn sợi mì, vừa nhai vừa cười thỏa mãn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.