Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã
Manh Linh Thiên Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 408: Chương 408
Giọng nói mềm mại, đôi mắt to tròn long lanh, khiến trái tim Thủy Lang như tan chảy, ôm chặt lấy cô bé thơm hai cái: “Các cháu đã ăn cơm chưa? Mấy ngày nay đều tự đi ăn ở tiệm à?"
Thủy Lang cười xách hết hành lý vào nhà rồi ngồi xuống ghế, nói chuyện phiếm với mọi người, cô vừa ngồi xuống, Tam Nha đã dựa vào lòng cô, không xem tivi nữa.
Vừa vào cửa, một nhóm hàng xóm nghe thấy câu này của Thủy Lang cũng không nhịn được mà nói:
"Châu Nam gần Hồng Kông, có phải mua được đồ tươi không?"
"Ôi, nhiều túi lớn túi nhỏ thế này, mua gì thế?"
"Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng coi như chị đã được sáng mắt." Kim Xảo Chi ngồi phịch xuống ghế, mắt đỏ hoe, không giống như chỉ mới khóc một hai ngày: “Chị vẫn luôn tưởng rằng từ nhỏ đến lớn, người nhà là thương chị nhất, nói thật, trước kia chị rất hận các em đã lấy hết tiền của bọn chị, còn tính toán cả lương ba năm tới của bọn chị, nhưng bây giờ, em dâu à, chị thực sự cảm ơn em."
Thủy Lang không khỏi mỉm cười, cô đi vào phòng khách, thấy dưới sàn phòng chị cả ngồi chật ních trẻ con lớn nhỏ, mắt đứa nào cũng dán vào chiếc tivi màu, xem rất chăm chú.
Ngay cả những người đi xe đạp cũng dừng lại, chống chân xuống đất, cười nói chuyện với Thủy Lang.
Kim Xảo Chi khựng lại, vẻ mặt kinh sợ: “Em dâu, em nói gì vậy! Tất nhiên là không rồi! Sao chị có gan đó được!"
"Đúng vậy, mấy người thế này nhiều vô kể, thật sự chỉ có cán bộ Thủy là hào phóng nhất!"
Tam Nha vừa hét vừa chạy, đúng là làm náo loạn cả lên.
Thủy Lang thấy vậy thì ngơ ngác, Chu Quang Hách cũng bật cười.
Chương 408: Chương 408
"Không." Uông Tú lại nói: “Cô tưởng nhiều người chạy đến đây xem tivi như vậy, đều là xem không không à? Ngày nào cũng có người mang đồ ăn vặt đến cho các cháu."
"Sau đó chúng tôi đến thật, mới đứng được hai phút đã trở mặt, bảo là lãng phí điện nhà ông ta, phải không?"
-
"Á! Mợ út!"
Ba đứa nhóc và những đứa trẻ trong nhà nghe vậy thì nhìn Thủy Lang, ánh mắt có chút lo lắng, sợ cô sẽ tức giận.
"Mợ út!"
"Em trai và em dâu về rồi à?"
"Mợ út! Mợ út về rồi!"
Thủy Lang không tỏ ra khó chịu, mà đáp lại từng người một một cách nhiệt tình. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mặt trời mọc đằng Tây à?" Thủy Lang nhìn thẳng vào đối phương: “Chị định hạ độc tôi hả?"
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, từ cầu thang cửa sau vọng lại giọng của Kim Xảo Chi: “Chưa ăn cơm à? Đúng lúc nghỉ ngơi chút đi, đừng nấu nữa, tôi đang hầm canh gà ở bếp sau, cho thêm chút mì sợi và nhổ ít rau xanh trong sân rửa sạch là có thể ăn được ngay."
"Không phải thế." Vẻ mặt Kim Xảo Chi lo lắng: “Lần này chị nghiêm túc đấy, chị đã biết ai mới thực sự coi chị là người nhà, ai lại coi chị như đứa ngốc."
Thủy Lang nhận lấy cốc nước Đại Nha đưa, có chút tò mò ngồi sang một bên, nhìn chị cả và không đuổi người đi nữa.
"Lần này, ngoài bà ngoại cô ra." Mẹ của chúa tể nhỏ chỉ lên lầu: “Vợ chồng Phục Hưng cũng đặc biệt nấu bánh trôi và hoành thánh, mang đến cho ba đứa nhóc."
Thủy Lang: "Vào vấn đề chính đi." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngay cả bây giờ chị cũng chẳng nhận được bất cứ thứ gì từ họ! Ngược lại còn bị họ tẩy não, nộp một nửa lương cho bọn họ! Họ đều lấy hết để cho chị cả!"
"Cán bộ Thủy, cô đúng là người tốt, thật sự là hào phóng."
Ước gì cô thực sự là mợ út của chúng.
"A!"
"Mợ út, cháu nhớ mợ út lắm."
Lũ trẻ không che giấu được biểu cảm, mặt đứa nào đứa nấy đều tràn đầy vui mừng nhìn Thủy Lang, ánh mắt càng thêm ngưỡng mộ và khao khát.
Kim Xảo Chi không chấp nhận được việc mình không phải là đứa con gái được bố mẹ cưng chiều nhất, không những không được cưng chiều nhất, mà còn là đứa không được yêu thương nhất: “Bao nhiêu năm nay, đầu óc chị hoàn toàn mu muội, đã bị họ tẩy não hoàn toàn, sự thật là họ thiên vị, vốn dĩ cũng không đến lượt chị xuống nông thôn, nhưng vì họ không nỡ để chị cả đi nên mới sắp xếp cho chị xuống nông thôn, trùng hợp không phải chị kết hôn đúng lúc nên họ chưa kịp nói ra, nếu không thì giờ này chị đã phải chịu khổ ở nông thôn mười năm rồi, biết đâu còn thảm hơn cả chị cả, chẳng nhận được gì cả!"
"A! Cán bộ Thủy về rồi!"
"Hu hu..."
Vừa vào ngõ, những người đi chợ về hay những người ngồi ngoài cửa nhặt rau, nghe đài, đan áo len, vừa nhìn thấy Thủy Lang là tất cả đều xúm lại chào hỏi.
Thủy Lang xoa đầu từng đứa nhóc, nhìn cả nhà đầy trẻ con, không thấy chị cả đâu, cô đoán có lẽ vẫn còn ở trường: “Mọi người thành người nổi tiếng nhất ngõ rồi à?"
Chu Quang Hách hiểu ý Thủy Lang, anh chủ động hỏi: "Chị dâu, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nụ cười trên mặt Thủy Lang vẫn không hề thay đổi: “Xem tivi cũng có thể học được kiến thức mà, xem nhiều cũng tốt." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mỗi người tự sống tốt cuộc sống của mình là được." Thủy Lang vẫy tay: “Đừng cố ép xích lại gần nhau." (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba đứa nhóc kích động cũng đành, trong nhà toàn trẻ con, bất kể có quen hay không, bất kể lớn nhỏ, bọn chúng đều đồng thanh hét lên "mợ út", đứa nào đứa nấy mặt mày còn vô cùng ngạc nhiên, kích động không kém gì ba đứa nhóc kia! (đọc tại Qidian-VP.com)
Tam Nha đang đứng ở cửa ăn quả sơn tra thì đột nhiên hét lên một tiếng, chạy ra từ trong phòng và ôm lấy chân Thủy Lang, ngẩng đầu lên hét lớn: "Mợ út!"
Đại Nha và Nhị Nha nằm trên giường tầng, suýt chút thì nhảy thẳng từ giường tầng xuống, may mà Chu Quang Hách hét lên một tiếng, hai đứa mới tranh nhau đi xuống từ bậc thang bên cạnh.
"Ồ, ba con bé nhà cô tối nào cũng phải đợi ở đây, ngày nào cũng mong mọi người về!"
Đi vào sân, cô thấy trước cửa kéo lê một đống giày dép của trẻ con, đôi nào cũng xếp ngay ngắn dọc theo tường, trong nhà còn phát ra tiếng tivi chương trình thiếu nhi.
Hai người giường dưới vừa ăn vừa uống, sạch sẽ đến nước cũng chẳng còn, cả bụng và bầu không khí đều ấm áp, trái ngược hoàn toàn với không khí lạnh lẽo của người giường trên đang nuốt nước bọt.
Tiếp đó, trong nhà cũng vang lên những tiếng thở phào.
Ba đứa nhóc thở phào nhẹ nhõm.
Uông Tú thì thầm: "Nghe nói Kim Xảo Chi cãi nhau với nhà mẹ đẻ một trận, lấy được ít tiền mang về."
Thủy Lang hơi mỉm cười: “Bọn họ vẫn còn tiền à?"
"Vâng." Uông Tú nghe nói Thủy Lang về, vội vàng đi ra xem: “Cô bày biện trong nhà thế này, vốn đã khiến đám trẻ con trong ngõ mơ ước được ở đây, giờ lại còn sắm thêm chiếc tivi màu đầu tiên trong ngõ, nếu hai cô chú không ở nhà, chỉ cần ba đứa bé đi học về là chưa đến năm phút, hầu như tất cả trẻ con trong ngõ đều chạy đến nhà cô, chật ních không ngồi được luôn, còn phải xếp hàng mới vào được!"
"Đúng vậy, trước kia cái nhà có cửa lớn kia mua tivi, cứ khoe khoang khắp nơi mãi, ngày nào cũng treo trên miệng, gặp ai cũng bảo qua đi, mọi người đến nhà tôi xem tivi này.”
Thủy Lang và Chu Quang Hách nhìn nhau, hai người đều nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của đối phương.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.