Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Phô Mai Sầu Riêng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: Ngụy trang
Ôn Thiệu Hàn mỉm cười dịu dàng: “Em chọn lát nữa gọi?”
Ôn Thiệu Hàn vẫn giữ vẻ nho nhã lịch thiệp, nhưng đưa ra hai lựa chọn: “Gọi cho cậu ta bây giờ, hay lát nữa?”
Anh dịu dàng nói: “Đừng ở bên cậu ta, hãy ở bên anh.”
Dưới ánh nhìn của cô, Ôn Thiệu Hàn tháo cặp kính gọng vàng xuống, tiện tay đặt sang một bên.
[Bạn là nữ chính trong truyện, không cần phải trả giá gì. Nhưng về sau có chinh phục được bốn người đó hay không, còn phải xem bản lĩnh của bạn.]
“Ôn… Ôn tiên sinh, em tỉnh rồi, giờ không còn say nữa, anh có thể thả em xuống được rồi.”
Đường Điềm đứng dậy khỏi ghế sofa, nói: “Ôn tiên sinh, em thực sự không sao, em có thể tự về được.”
Nhưng Ôn Thiệu Hàn chẳng thèm nghe, mà còn đưa ra một “giải pháp” đầy nhẹ nhàng.
[Tít——Hệ thống phát hiện cốt truyện đã lệch nghiêm trọng. Với tư cách là nữ chính trong truyện, bạn có muốn chỉnh sửa lại cốt truyện không?]
Đường Điềm sững sờ, anh ta… không ngờ anh ta còn hơn cả kiểu nhân vật giả tạo văn nhã tà khí trong tiểu thuyết.
Hệ thống không trả lời mà tiếp tục:
Nhưng chỉ trong tích tắc, cô đã bị Ôn Thiệu Hàn ôm eo giữ lại, ngăn cô trốn thoát.
Cô chưa kịp phản ứng thì đã bị anh bất ngờ hôn, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc—không ngờ anh hoàn toàn không bị mắc lừa!
Liễu Hiểu Chi vô cùng kích động, trái tim vốn đã nguội lạnh bỗng lại bùng cháy hy vọng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Điềm lắc đầu không chịu nói, thấy cô cắn môi, Ôn Thiệu Hàn dịu dàng bảo cô cắn tay anh thay vì tự làm đau mình.
Đường Điềm sợ hãi đối diện với ánh mắt sau cặp kính của anh, cảm xúc u uất và b*nh h**n bị đè nén lâu ngày trong anh mãnh liệt đến mức khiến cô gần như không thể thở nổi.
Liễu Hiểu Chi ngóng trông ánh bình minh ngày mai. Cô ta biết mình vẫn còn cơ hội để bước vào thế giới của họ một lần nữa.
“Em nói với cậu ta, em muốn chia tay.”
Đêm khuya, Đường Điềm nằm trên giường bị anh hôn đến nghẹt thở, trong đầu bỗng hiện lại giấc mơ trước kia, mọi chuyện giờ đây đang tái diễn đúng như trong mộng.
Anh cúi xuống hôn cô, cố ý để tiếng hôn vang lên lọt vào điện thoại khiến Thẩm Yến Lễ nghe thấy xong mới chậm rãi cúp máy.
“Anh cho em hai ngày suy nghĩ được không? Dù có muốn chia tay, cũng phải để em chuẩn bị tâm lý.”
Vì đang mang giày cao gót, nên cô không dám giãy dụa mạnh, nếu bị ngã xuống thì rất dễ trật chân.
Đường Điềm gật đầu, không hiểu anh hỏi vậy để làm gì.
Liễu Hiểu Chi bị tiếng nói đột ngột đó dọa sợ, nhưng sau khi nghe nội dung, cô vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa.
Một câu nói mềm mỏng như vậy lại khiến tim cô run lên dữ dội. Cô… cô không nghe nhầm chứ?
Ôn Thiệu Hàn nhìn cô, vẻ mặt vẫn điềm đạm nhưng trong ánh mắt lại toát lên sự tối tăm và quỷ dị khiến người ta bất an, cảm giác nguy hiểm tỏa ra từ anh khiến Đường Điềm cuối cùng cũng cảm nhận được có điều không ổn.
Khi bị anh bế lên, đầu óc của Đường Điềm vẫn còn mơ hồ, ngay sau đó là cảm giác luống cuống không biết phải làm sao.
Ôn Thiệu Hàn bế cô lên lầu hai, đặt cô ngồi xuống chiếc sofa trong phòng ngủ, trong khi túi xách của cô vẫn còn để trong xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hành động như vậy quá thân mật, cô vội vàng mở miệng ngăn cản.
Chương 89: Ngụy trang
Cô nhớ lại cảnh Đường Điềm che ô cho mình dưới cơn mưa hôm đó…
Anh nhìn cô, giọng trầm thấp: “Em đang sống chung với Yến Lễ à?”
Ôn Thiệu Hàn hôn rất sâu, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để tránh né.
Trời tối tĩnh lặng, Ôn Thiệu Hàn dường như cực kỳ không hài lòng với thân phận bạn trai của Thẩm Yến Lễ.
Ôn Thiệu Hàn chậm rãi bước đến gần cô, vẻ mặt dịu dàng nhưng lại khiến người ta sởn da gà, đến mức ngón tay cô cũng bắt đầu run lên.
Liễu Hiểu Chi nghe đến “bốn nam chính”, trong lòng trở nên kích động. Ý của nó là, vốn dĩ phải là cô với bốn nam chính, chứ không phải là Đường Điềm…
Ôn Thiệu Hàn nói: “Từ giờ trở đi, Đường Điềm không còn là bạn gái của cậu nữa, mà là bạn gái của tôi.”
“Ý mi là… thế giới hiện tại tôi đang sống chỉ là một cuốn tiểu thuyết?”
Liễu Hiểu Chi thì thầm: “Xin lỗi, Đường Điềm. Tôi thực sự… rất yêu Thẩm Yến Lễ. Tôi không thể nhường anh ấy cho cô.”
Cô nói với hệ thống: “Tôi chọn chỉnh sửa cốt truyện.”
Anh ôm Đường Điềm, gọi điện cho Thẩm Yến Lễ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ôn tiên sinh…”
[Tít——Đã chọn chỉnh sửa cốt truyện, cốt truyện sẽ được chỉnh sửa sau sáu tiếng nữa.]
Nhưng tâm bệnh của cô ta thì chưa thể chữa lành. Trước đây khi còn làm việc ở biệt thự, cô rất tham lam, muốn chiếm được tình cảm của cả bốn người đàn ông.
Thân hình cao lớn của anh tiến đến trước mặt cô, đưa tay khẽ vén sợi tóc trước trán cô bằng những ngón tay thon dài và đẹp đẽ.
Bên kia điện thoại im lặng, Ôn Thiệu Hàn mỉm cười, đưa điện thoại lại gần tai Đường Điềm.
Ngón tay anh nhẹ lướt qua sau tai cô, cô cố gắng kiềm chế cơn rùng mình, toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Anh nhẹ giọng nói: “Cũng tại anh… trước giờ chưa từng nói với em.”
Liễu Hiểu Chi buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng hồ điểm mười hai giờ khuya, sau đó là tiếng máy móc vang lên bên tai.
“Không… không thể như vậy được, Ôn tiên sinh.”
“Vậy… tôi sẽ phải trả giá gì?”
Rốt cuộc thì bản chất của anh trong truyện mới là thật! Mọi ấn tượng cô từng có về anh đều chỉ là ngụy trang.
Tại biệt thự nhà họ Thẩm, Thẩm Yến Lễ đã cầm chìa khóa xe, gương mặt điển trai phủ đầy sương lạnh và giận dữ, chỉ hận không thể lập tức g**t ch*t Ôn Thiệu Hàn!
[Có muốn chỉnh lại cốt truyện không? Bạn chỉ có một lần cơ hội, sau khi chỉnh sửa, toàn bộ tình cảm của bốn nam chính với nữ phụ sẽ bị xóa sạch, ký ức của họ về nữ phụ sẽ trở lại như năm tháng trước, tất cả dấu vết trên mạng về mối quan hệ giữa nam chính và nữ phụ cũng sẽ bị xóa.]
Cô vội nói: “Em với Thẩm Yến Lễ đã ở bên nhau rồi, em… không thể ở bên anh, hơn nữa, anh với Thẩm Yến Lễ là bạn bè, anh không thể…”
“Anh rất thích em, nên từ hôm nay, em chỉ có thể ở bên cạnh anh.”
Nhưng… từ sau khi chuyện tình cảm giữa Thẩm Yến Lễ và Đường Điềm bị công khai, cô mới nhận ra mình yêu Thẩm Yến Lễ đến mức nào.
Lời anh nói khiến đầu óc Đường Điềm như trống rỗng, cô chớp lấy thời cơ nhấc chân định bỏ chạy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai tiếng trước, tại biệt thự ở ngoại ô, chân bị trật của Liễu Hiểu Chi đã được nghỉ ngơi hồi phục. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Điềm muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng càng giãy thì cánh tay siết quanh eo cô càng chặt.
Đường Điềm vội lắc đầu, cố giữ bình tĩnh, tiếp tục dùng kế hoãn binh.
Anh hoàn toàn phớt lờ Thẩm Yến Lễ đang nổi giận và chất vấn đầu bên kia điện thoại với giọng lạnh lùng.
“Vừa hay, để anh gọi cho cậu ta, em nói chia tay, nói em ở bên anh rồi.”
Cô nhìn anh, ánh mắt đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.
Vẻ mặt ôn hòa, nhã nhặn của Ôn Thiệu Hàn vẫn không thay đổi, nhưng anh cũng chẳng có ý định buông cô ra.
“Ý… ý anh là gì?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.