Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 90: Khoảng trống

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Khoảng trống


Đường Điềm nhìn tờ chi phiếu, đếm số 0 phía sau — hai… hai ngàn vạn!!

Anh cau mày, biểu cảm vốn dịu dàng nay chuyển sang lạnh lùng. Trí nhớ về đêm qua hoàn toàn trống rỗng, không để lại dấu vết nào.

Chỉ cần nghĩ đến những rắc rối sau này là cô thấy rùng mình, muốn bỏ chạy ngay lập tức. Cô thà làm rùa rút đầu còn hơn bị cuốn vào mớ quan hệ tình cảm rối ren này.

Cô cứ tưởng sẽ có thể làm bạn gái của Thẩm Yến Lễ một cách bình thường, ai ngờ Ôn Thiệu Hàn lại nhảy vào phá rối.

Đường Điềm cực kỳ bối rối. Bất chợt cô nhớ đến âm thanh trong đầu lúc mới tỉnh dậy — “không thể xóa ký ức”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô qua cặp kính:

Đường Điềm ôm eo ngồi dậy, nhớ rõ đêm qua anh còn gọi điện cho Thẩm Yến Lễ, đơn phương thay cô nói lời chia tay.

Cô gần như chắc chắn suy đoán điên rồ của mình là thật. Thở phào, cô vội vàng nói: “Không có.”

Cô vội vàng thay đồ, tất cả đều vừa vặn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chẳng phải chính anh ôm cô vào biệt thự, cướp cô từ tay Thẩm Yến Lễ sao? Tự nhiên khiến cô nghi ngờ không biết mình đang mơ hay vẫn chưa tỉnh.

Ôn Thiệu Hàn nhíu mày. Trí nhớ về ngày hôm qua cứ như bị xóa sạch, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhớ nổi.

Anh tiện tay mở một tủ quần áo, bên trong treo đầy đồ nữ. Ngay chính giữa là tủ đựng trang sức khổng lồ, trưng bày toàn là đồ nữ hàng hiệu sang trọng.

Tim Đường Điềm đập nhanh hơn, lại hỏi:

Đường Điềm đỏ mặt nghĩ đến đêm qua, cô lấy một bộ nội y rồi phát hiện ra cả đồ lót dùng một lần cũng có.

Phòng ngủ không có tủ quần áo, bên cạnh có một cánh cửa, chắc là dẫn đến phòng thay đồ.

Chương 90: Khoảng trống

“Anh… còn nhớ về tôi bao nhiêu?”

Tại một biệt thự ở trung tâm thành phố S, khi tỉnh dậy, Ôn Thiệu Hàn ôm chặt mỹ nhân trong lòng như một báu vật, nhưng khuôn mặt cô ấy lại xa lạ đến mức khiến anh cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Anh đeo kính gọng vàng, bước xuống giường, mặc áo choàng tắm rồi chậm rãi đi vào phòng thay đồ.

Ôn Thiệu Hàn dường như rất kiên nhẫn, giọng điệu vẫn ôn hòa như mọi khi:

Cô mệt mỏi mở mắt, nhìn trần nhà xa lạ.

Ánh mắt Ôn Thiệu Hàn ôn hòa nhưng vô cảm, quan sát cô một lượt:

“Ôn tiên sinh, anh bị sao vậy?”

Đường Điềm mơ màng ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt — trong đầu xuất hiện một dấu hỏi chấm to tướng.

Cô là người xuyên vào truyện, thân phận là nữ phụ ác độc, còn Thẩm Yến Lễ và Ôn Thiệu Hàn là nam chính. Nhưng giờ cô đã có quan hệ thân mật với cả hai.

“Em nói đi, hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”

Tất cả điểm bất thường này khiến cô không thể không nghĩ theo hướng kỳ lạ nhất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh giơ tay vén nhẹ mái tóc của người phụ nữ, khi nhìn rõ gương mặt xinh đẹp chói sáng của cô, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo.

“Chỉ nhớ vậy thôi? Còn gì nữa không?”

Người phụ nữ này là giúp việc trong biệt thự, mới đến không lâu nhưng đã có những hành động không đứng đắn, thường xuyên dùng lời nói, cử chỉ để v* v*n và khiêu khích bọn họ.

Ôn Thiệu Hàn thấy mặt cô đỏ bừng, liền rút ra một tấm chi phiếu, đặt lên bàn trà trước mặt cô.

Ôn Thiệu Hàn tiến đến, vặn tay nắm mở cửa, bên trong vẫn là một phòng thay đồ, nhưng rõ ràng anh không hề nhớ có nơi này tồn tại.

“Dù sao đi nữa, em là người chịu thiệt. Đây là khoản bồi thường tôi dành cho em.”

Đường Điềm bị đánh thức bởi một âm thanh chói tai vang lên trong đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không có thời gian nghĩ ngợi thêm, cô chỉ muốn thoát khỏi hai người đàn ông này càng xa càng tốt.

Mọi thứ đều mới, chưa có dấu hiệu từng bị đụng đến.

Mười phút sau, anh từ phòng thay đồ bước ra, đang cài cúc áo sơ mi, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người phụ nữ vẫn còn ngủ say trên giường.

Cô theo phản xạ định từ chối, nhưng rồi lại im lặng. Nếu muốn dứt khoát rời đi, thì nhận tiền và rời khỏi là lựa chọn tốt nhất.

Cô lê đôi chân mềm nhũn đi vào, mở một cánh tủ, bên trong toàn là quần áo nữ mới tinh còn nguyên mác.

Cổ họng anh bất giác khô khốc, phải đưa tay chỉnh lại kính để dời sự chú ý.

Đường Điềm chắc chắn đó là tiếng vang lên trong đầu, không phải âm thanh bên ngoài.

Thấy áo choàng của Ôn Thiệu Hàn treo trên móc, cô đành mặc tạm vì chẳng còn gì khác để thay.

Phản ứng của Ôn Thiệu Hàn hoàn toàn không đúng, mà Thẩm Yến Lễ cũng chưa từng đến tìm cô. Với hiểu biết của cô về anh, điều này là không thể.

Cánh cửa phòng đóng lại khiến cô mới thở phào. Cô dần nhận ra — ánh mắt của Ôn Thiệu Hàn hôm nay lạnh nhạt hơn đêm qua rất nhiều.

Ý của anh rất rõ ràng — sẽ không cho cô danh phận bạn gái, chỉ dùng tiền giải quyết.

Nhưng… cái âm thanh vang lên trong đầu là gì? Còn nói “không thể xóa ký ức”?

“Xin lỗi, tôi không nhớ gì về tối qua. Tôi chỉ thấy tò mò — tại sao một người giúp việc như em lại nằm trên giường của tôi?”

“Nhớ em từng dụ dỗ và v* v*n tôi.”

Anh khiến cô kiệt sức, vừa bền bỉ vừa tàn nhẫn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô cố gắng nhặt lại quần áo dưới đất — tất cả đều bị xé rách, đặc biệt là váy và áo sơ mi, mất cả cúc áo.

Cô chọn lấy một bộ đồ, mở ngăn tủ bên dưới, bên trong là đồ lót, tất cả đều đúng cỡ số của cô.

Đường Điềm đi vào phòng thay đồ, thấy bên trong còn có một cánh cửa, có lẽ chính là nơi Ôn Thiệu Hàn vừa nhắc tới.

Ký ức nào không thể xóa? Âm thanh vừa rồi là gì? Cô quay đầu nhìn quanh. Trí óc còn chưa kịp tỉnh táo, ký ức về đêm qua đã ập về — Ôn Thiệu Hàn… mặt nạ dịu dàng che giấu bấy lâu bị chính anh xé toạc trong đêm.

Khi đến gần tủ quần áo, bước chân anh dừng lại — phía đối diện không biết từ bao giờ lại xuất hiện thêm một cánh cửa.

“Tối qua là vì chúng ta đều uống say nên mới…”

Đường Điềm ngồi rất gò bó, không dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.

Cô nhìn quanh phòng thay đồ, chẳng lẽ tất cả đều được chuẩn bị… cho cô?

“Tối qua, tôi và em đã phát sinh quan hệ. Nguyên nhân và hoàn cảnh là gì?”

Bình minh ló rạng, phá vỡ sự tĩnh lặng và ảm đạm của màn đêm.

Đường Điềm vừa nãy còn sợ anh quay lại sẽ…

Cô đành phải ngồi xuống đối diện anh. Ôn Thiệu Hàn không nhìn cô lấy một cái, chỉ châm trà cho cô.

Đường Điềm tưởng mình nghe nhầm, ngẩn người nhìn anh, nói không thành lời. Anh đang... nói gì thế?

Cô sợ Ôn Thiệu Hàn. Anh giấu mình quá sâu, còn đáng sợ hơn cả hình tượng “quân tử giả tạo” trong nguyên tác.

Ôn Thiệu Hàn im lặng đẩy gọng kính, trong đáy mắt ánh lên sự nghi hoặc.

Anh liếc nhìn cô, thấy cô mặc áo choàng của mình, trông càng thêm gầy gò, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ hoảng loạn, đôi mắt trong trẻo mở to giống như con thỏ nhỏ bị dọa sợ.

Cô cẩn trọng hỏi:

Mười mấy phút sau, cô rửa mặt, đánh răng xong rồi mở cửa phòng bước ra, chân vẫn còn đau nhức vì bị anh giày vò suốt đêm.

Dưới lầu, Ôn Thiệu Hàn như đang chờ cô.

Anh nhìn cô: “Tôi và em còn có gì khác à?”

Ánh mắt và giọng nói của anh mang theo sự dò xét, giống hệt ánh mắt anh từng nhìn cô khi cô mới xuyên vào truyện.

Cô muốn bỏ chạy, nhưng túi xách còn trong xe anh. Nhìn cánh cổng đóng chặt, cô hiểu rõ — nếu không có sự cho phép của anh, cô không rời khỏi được.

“Chuyện gì… là chuyện gì cơ ạ?”

Cô đỏ mặt, không thể nói tiếp, hình ảnh quá ám muội, khiến cô không thể không xấu hổ.

Khi cô vừa buộc đai áo, cửa phòng bật mở. Cô hoảng hốt mở to mắt, nhìn thấy thân hình cao lớn của Ôn Thiệu Hàn đứng ở cửa.

Anh nhẹ giọng nói: “Trong phòng thay đồ trong cùng có quần áo nữ, em xem có bộ nào mặc được không.”

Sau chuyện này, cô và Thẩm Yến Lễ chắc chắn không còn khả năng tiếp tục nữa.

“Tít — Không thể xóa ký ức.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 90: Khoảng trống