Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 167: Mời Trà

Chương 167: Mời Trà


Sáng sớm không khí trong lành, ánh nắng ấm áp bao phủ toàn thành.

Chiến Yêu đường ký túc xá, nơi này vẫn như cũ yên tĩnh, người qua lại rất ít đa phần đều ra ngoài làm nhiệm vụ hoặc ở trong phòng tu luyện.

Căn phòng cuối dãy, cửa lúc này đột nhiên mở ra.

Từ bên trong Trần Huyền Cơ bước ra, hắn trên người mặc một bộ y phục màu đen, bên hông đeo đao.

Ngước nhìn sắc trời, Trần Huyền Cơ rảo bước mà đi, một mạch rời Trấn Yêu Ti.

Đến đây Trần Huyền Cơ mới ngừng lại một lát, sau đó từ trong ngực lấy ra một tấm bản đồ lật xem.

Trên bản đồ có đánh dấu một cái ký hiệu màu đỏ, lấy Trần Huyền Cơ đối với Bích Thủy Thành quen thuộc, vừa nhìn liền nhận ra vị trí đánh dấu vừa vặn ở vào giữa trung tâm thành cùng thành tây ranh giới.

Đã xác định mục tiêu, Trần Huyền Cơ thu hồi bản đồ rồi hướng về thành tây mà đi.

Cứ như vậy dọc theo đường lớn đi một đoạn xa, khi gần đến thành tây thì lại rẽ phải tiến vào một con ngõ nhỏ, chưa có ngừng lại, lại rẽ thêm hai lần nữa mới tới nơi.

Đây là một đoạn ngõ cụt, đường đi không rộng cũng không quá dài, tọa lạc hai bên chỉ có khoảng bảy, tám cái ngôi nhà.

Đứng ở trong ngõ nhỏ, Trần Huyền Cơ hơi so sánh lại bản đồ sau đó chậm rãi tiến lên, cuối cùng hắn dừng trước một căn nhà gần ở cuối đường.

-” Chính là nơi này. “

Khẽ xoay người, Trần Huyền Cơ đưa mắt nhìn lại.

Đập vào mắt hắn đầu tiên là một cái bộ cửa gỗ màu đen cũ kỹ, cùng với đó là hai bên tường gạch mọc đầy rêu xanh.

Hiển nhiên căn nhà đã có tuổi đời không ngắn, thậm chí tuổi so với Trần Huyền Cơ còn lớn hơn.

Trần Huyền Cơ đối với cái này cũng không để ý, dù sao cũng là của được tặng, hắn lúc này tiến lại gần cửa gỗ, sau đó lấy ra chìa khóa mở khóa.

Chỉ nghe “ cạch “ một tiếng, ổ khóa thành công mở ra.

Đến đây Trần Huyền Cơ đẩy cửa tiền vào, bên trong toàn cảnh lộ ra trước mắt.

Từ cổng vào, nổi bật lên trước nhất là một khoảng sân rộng được lót đá sạch sẽ, góc sân có trồng một cây táo đang vào mùa kết quả, bên trên quả xanh đỏ lít nhít.

Tiếp đến chính giữa là một căn nhà ba gian, nhìn qua tương đối đơn sơ với cửa gỗ, tường gạch, mái ngói màu đỏ.

Trong nhà đồ đạc cũng là đơn sơ như vậy, ngoại trừ một bộ bàn ghế gỗ, một cái tủ nhỏ cùng một cái giường gỗ ra không có thứ gì khác.

Có lẽ do lâu không có người ở, trong nhà khá bụi bặm, khắp nơi giăng đầy mạng nhện để không khí có chút âm u.

Sau khi xem xét qua căn nhà từ trong ra ngoài, Trần Huyền Cơ liền bắt tay vào dọn dẹp.

Xuất thân từ một tên thôn dã sơn dân, Trần Huyền Cơ đối với công việc dọn dẹp này đã quen thuộc, không có cái gì kỳ thị, chỉ ba mươi phút cả căn nhà lẫn sân rộng đều bị quét sạch một lượt.

Nhất thời, vốn âm u căn nhà liền lộ ra sáng sủa, có một cỗ người sống hương vị.

Quay đi quay lại thời gian đã vào buổi trưa, Trần Huyền Cơ không có nán lại thêm lại mà khóa cửa ra ngoài tìm chỗ ăn trưa.

Đi dạo ở trên thành tây đường phố, Trần Huyền Cơ cũng không có lựa chọn nhà nào tửu lâu, ngược lại ghé vào quán một cái quán nhỏ bên lề đường.

Quá này bán đồ nướng cùng bánh bao, nhìn qua khá bắt mắt, nhất là mùi hương tỏa ra thực sự rất mê người.

Tùy tiện ngồi xuống một cái bàn trống trải, Trần Huyền Cơ hướng chủ tiệm nói: -” Chủ tiệm, cho ta năm cân thịt dê nướng, năm cân thịt bò nướng, năm cân thịt heo nước, một lồng bánh bao hấp. “

Chủ tiệm đang ở bận rộn thổi lửa, nghe vậy kinh ngạc nhìn lại.

Khi thấy Trần Huyền Cơ vóc dáng cùng cách ăn mặc thì ánh mắt sáng lên, nhận ra đây là một vị yêu võ giả.

Không dám trận trễ, chủ tiệm hớn hở cười nói: -” Khách quan chờ chút, có ngay. “

Chưa đến mười phút, thịt cùng bánh bao đã được dọn lên.

Trần Huyền Cơ cũng không khách khí, bắt đầu cầm đũa thưởng thức, đồ ăn hương vị rất không tệ, so với một chút tửu lâu đầu bếp tay nghề không kém.

Xong đúng lúc Trần Huyền Cơ đang ăn, đột nhiên từ đâu có một bóng dáng nhỏ bé tiếp cận.

Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng nhỏ bé đó là một đứa trẻ, giới tính nữ, nhìn qua khoảng tám, chín tuổi, quần áo rách rưới, gương mặt xanh xao, toàn thân lấm lem bùn đất.

Lúc này đứa bé gái bộ dáng có chút dụt dè, đứng ở không xa đưa mắt len lén nhìn về phía trên bàn đồ ăn, miệng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Hiển nhiên đứa bé gái này là một tên ăn mày, muốn tới xin ăn.

Thấy vậy Trần Huyền Cơ khẽ nhíu mày, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc, dù sao thành tây nơi này ăn mày nhiều lắm, cơ hồ khắp nơi đều có thể thấy được.

Tuy nhiên hắn cũng không phải một người vô tình, nếu làm chuyện gì đó không ảnh hưởng tới mình, tùy tiện giúp đỡ một chút cũng không sao.

-” Đói bụng sao. “ Trần Huyền Cơ mở miệng nói.

Nghe được lời nói của hắn, xa xa đứa bé gái ngẩng đầu lên.

Nhất thời một đôi con mắt to tròn đầy hồn nhiên ngây thơ lộ ra, mặc cho gương mặt lấm lem, xanh xao cũng không thể che dấu.

Đối mặt với Trần Huyền Cơ, đứa bé gái khó dấu được e ngại nhưng vẫn gắng gượng gật gật cái đầu nhỏ.

Trần Huyền Cơ không có nhiều lời, tiện tay cầm lấy hai cái bánh bao đưa ra.

Tiếp lấy bánh bao, đứa trẻ biểu lộ ra vui sướng, sau đó mở miệng nói bằng giọng yếu ớt: -” Cảm ơn ca ca. “

Nói xong, đứa trẻ liền cầm theo bánh bao xoay người chạy đi, bộ dáng rất vội vã.

Dõi theo thân hình nhỏ bé, chỉ thấy đứa bé gái chạy tới dưới một cái mái hiên nhà rách nát cách đó không xa, ở nơi đó đang ngồi một đứa trẻ khác, giới tính nam, tuổi khoảng bốn hoặc năm.

Nhìn qua đưa bé nam này gương mặt cùng đứa bé gái khá giống, rất hiển nhiên là một cặp chị em.

Sau khi chạy về, người chị liền đưa bánh cho đứa em, cả hai bắt đầu ăn lấy ăn để, thậm chí suýt chút mắc nghẹn, cơn đói lâu ngày để hai chị em sắp chịu hết nổi.

Mà ngồi ở quán thịt nướng bên này, Trần Huyền Cơ đã sớm thu hồi ánh mắt, tiếp tục thưởng thức đồ ăn.

Cho đứa bé kia bánh bao chẳng qua là sự đồng cảm đột nhiên, tiện tay mà thôi.

Trần Huyền Cơ sau khi đột phá Ngưng Nguyên Cảnh, sức ăn tăng trưởng rất lớn, một mình hắn liền ăn gần hai chục cân thịt, hai lồng bánh bao mới miễn cưỡng no bụng.

Tuy nhiên đây là thịt bình thường, nếu đổi thành thịt yêu quỷ hay động vật dị biến lại khác, vài cân liền đầy đủ.

Ăn xong, Trần Huyền Cơ cũng không nán lại thêm, lập tức thanh toán rồi trở về Trấn Yêu Ti.

Nhà cửa đã dọn dẹp ổn thỏa, hắn cũng không có lý do gì lưu lại Chiến Yêu đường ký túc xá, chuyến này về từ nhiên là muốn đem đồ đạc dọn đi.

Tuy nhiên khi Trần Huyền Cơ sắp tới gần cổng tây đại môn, hắn lông mày đột nhiên khẽ nhíu đồng thời bước chân sững lại, bởi hắn gặp được một tên người quen, chính là Ngô Phục.

Đối phương lúc này đang từ bên trong đi ra, vừa vặn cùng Trần Huyền Cơ đối mặt.

Xong chuyện tiếp sau đó để Trần Huyền Cơ càng thêm kinh ngạc là, Ngô Phụ sau khi thấy hắn vậy mà chủ động hướng về bên này đi tới, chỉ một lát đã đến trước mặt hắn.

Vẫn như cũ giữ lấy vẻ mặt ôn hòa, Ngô Phục hai tay chắp ở sau lưng, mỉm cười thân thiện mở miệng chào hỏi trước:

-” Huyền Cơ huynh đã lâu không gặp, còn khỏe chứ. “

Trần Huyền Cơ mặc dù đối với Ngô Phục không quá thiện cảm, nhưng cả hai vẫn chưa có chân chính xô xát gì, cho nên hắn cũng bảo trì niềm nở đáp lại:

-” Ta vẫn rất tốt, cảm ơn Ngô Phục huynh hỏi thăm. “

-” Hahaha! Vậy là tốt rồi. “ Ngô Phục cười một tiếng nói: -” Đã gặp ở đây coi như là có duyên, không biết Huyền Cơ huynh hiện tại có bận bịu việc gì hay không, nếu không thì ta mạn phép xin mời một chén trà. “

Nghe được Ngô Phục lời này, Trần Huyền Cơ bề ngoài vẫn biểu lộ mỉm cười nhưng trong lòng lại giật mình cảnh giác.

Tên này vậy mà muốn mời ta đi uống trà, đây là muốn có ý gì?

Nói đến cả hai chân chính quen biết cũng không sâu, dù gặp nhau vài lần nhưng cũng rất ít khi bắt chuyện, kết nối duy nhất có lẽ là hai kẻ sống sót cuối cùng của đội bảy.

Kể từ lần chạm mặt ở Hồng tiêu đầu trước cửa phòng, hai người bọn hắn cũng chưa có gặp lại qua, hôm nay gặp không nghĩ đến Ngôi Phục tên này không chỉ chủ động chào hỏi, còn mời hắn uống trà.

Hơi suy nghĩ Trần Huyền Cơ lại không có từ chối, bởi hắn muốn xem đối phương trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì.

-” Thật khéo, ta cũng đang rảnh rỗi, đã Ngô Phụ huynh mời từ chối thì bất kính. “ Trần Huyền Cơ bình tĩnh nói.

-” Vậy thì chúng ta qua bên kia ngồi đi, nơi đó là chỗ quen của ta, vị trà chất lượng rất không kém. “ Ngô Phụ vừa nói, vừa chỉ về không xa một nhà ba tầng kiến trúc.

Nói đoạn, Ngô Phụ liền dẫn trước đi tới, Trần Huyền Cơ không nhanh không chậm theo sát bên cạnh.

Lúc này nếu như người không biết nhìn qua, sợ rằng còn tưởng bọn hắn là đôi huynh đệ thân thiết lâu ngày không gặp.

Không mất nhiều thời gian, cả hai rất nhanh đã tiến vào nhà kia tiệm trà.

Vừa vào, lập tức có mùi trà thơm nồng nặc phả vào mặt, đưa mắt nhìn tầng một các bàn đã ngồi kín, có thanh niên, có công tử ca, có người già đều đang pha trà nhâm nhi đàm đạo.

Xong Trần Huyền Cơ hai người cũng không có dừng ở tầng một quá lâu, lúc này theo tiệm trà tiểu nhị dẫn dắt một mạch đi lên đến lầu thứ hai.

Khác với lầu một, lầu hai lại được chia ra thành nhiều phòng kín khác nhau.

Tùy tiện chọn một cái phòng trống, cả hai tiến vào ngồi xuống, một bên tiểu nhị cung kính nói: -” Không biết hai vị khách quan muốn uống loại trà nào, bản tiệm trà đơn rất phong phú, từ nổi tiếng Bạch Nguyệt Xa trà cho đến quý hiếm Thiên Sơn Tuyết Trà đều có. “

Trần Huyền Cơ cũng không có am hiểu cái gì về trà, cho nên trước ra hiệu cho Ngô Phục chọn lựa.

Mà Ngô Phục hơi trầm ngâm một lát rồi mỉm cười nhìn tiểu nhị nói: -” Lấy một bình Quan Vân Âm đi, chẳng mấy khi được tiếp đón khách quý. “

Một bên tiểu nhị nghe vậy khẽ run lên, sau đó vội vàng lui ra.

Chương 167: Mời Trà