Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Yêu Võ Thần
Unknown
Chương 169: Dạy Một Khóa Làm Người
Đi ra Tiêu Ký tiệm trà, Trần Huyền Cơ liền một mạch về Chiến Yêu đường ký túc xá.
Cùng Ngô Phục nói chuyện tựa như một lời cảnh tỉnh dành cho hắn, để hắn càng khắc sâu thế đạo hiểm ác khôn lường.
Bị người khác nắm thóp, quả thật là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.
-” Là ta làm việc còn chưa đủ cẩn thận a. “
Trần Huyền Cơ thở dài nghĩ ngợi.
Xong chuyện này rất nhanh bị hắn gạt sang một bên, chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi, sau này chỉ cần cảnh giác hơn là được.
Còn Ngô Phục kẻ này, hắn đã ghi nhớ lên, chờ một cái cơ hội mà thôi.
Vào tới trong phòng, Trần Huyền Cơ liền bắt tay thu dọn đồ đạc để chuyển qua nhà mới.
Dù ở Chiến Yêu đường cũng có một năm, nhưng Trần Huyền Cơ bình thường cũng không yêu thích sắm sửa, có sao dùng vậy, cho nên đồ vật cũng không nhiều, thoáng một chốc đã thu gom sạch sẽ.
Đến đây Trần Huyền Cơ không nán lại thêm, xách theo đồ đạc rời đi.
Không qua bao lâu, Trần Huyền Cơ lại về tới chỗ kia ngõ cụt, nơi này vẫn như cũ ít người qua lại.
Thế như khi vừa tiến vào, liền nghe được ở phía bên tay phải căn nhà số ba từ ngoài vào trong có tiếng mắng chửi phát ra.
Mà chủ nhân của giọng nói này là một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, tóc dài rối mù, gương mặt đỏ bừng vì say hơi men của rượu.
Xong người bị trung niên mắng chửi là hai đứa trẻ một nam, một nữ, giờ phút này bọn chúng đang ôm lấy nhau vì sợ.
Tuy nhiên nếu Trần Huyền Cơ ở đây sẽ nhận ra, đây là hai đứa trẻ hắn gặp ban trưa.
-” Mẹ nó, đồ c·h·ó hoang, tại sao lại hôm nay chỉ có ít tiền như vậy, có phải chúng mày lười biếng xin tiền đúng không. “
Nhìn về phía hai đứa trẻ, trung niên quát mắng lớn tiếng.
Vừa nói, hắn vừa đem trong tay bình rượu đưa lên tu một hơi, tựa như để hả cơn khát.
Đối diện, hai chị em không dám nói lời nào, người chị thậm chí càng thêm ôm chặt người em, bọn chúng cứ như vậy ôm nhau run rẩy không dám khóc ra tiếng.
-” Mẹ nó, chúng mày không có miệng hay sao, mau nói tao nghe. “
-” Khốn kiếp, chúng mày đúng là một lũ s·ú·c sinh giống y như mẹ chúng mày. “
-” Khạc! Ngay cả cái việc đi xin tiền thôi cũng không nên hồn, không biết tao đẻ chúng mày được cái tích sự gì nữa. “
Một bên uống rượu, trung niên mắng chửi không ngừng, lời nói cay độc đến cực điểm.
Được một lát rượu trong bình hết, trung niên cũng đã ngà ngà say, hắn lúc này đem vỏ rượu ném mạnh xuống đất.
Choang!
Vỡ nát âm thanh vang lên, mảnh sứ văng tung tóe khắp nơi.
-” Hôm nay lão tử phải đ·ánh c·hết chúng mày, can cái tội lười biếng. “
Dứt lời, trung niên tiến lại gần đó cầm lên một cái khúc cây.
Nhìn qua khúc cây lớn cỡ cổ tay, bên ngoài hơi chút láng mịn vết chai, hiển nhiên đã dùng đánh người rất nhiều lần.
Chứng kiến cảnh này, hai chị em run lên sợ hãi, tiếp đến người chị không chút nghĩ ngợi kéo lấy tay người em xông về phía cửa bỏ chạy, lúc này nếu như đứng lại sợ rằng sẽ phải nhừ đòn.
Tuy nhiên khi vừa mới mở cửa cổng xông ra một đoạn, hai chị em bất ngờ đâm vào một bóng người cao lớn.
Tựa như đâm vào tường đồng, vách sắt, hai chị em lập tức ngã nhoài ra đất.
Cùng lúc phía sau trung niên đã đuổi đến, thế nhưng khi thấy được bóng người cao lớn thì nháy mắt sững lại, không dám tiến lên.
Mà bóng người cao lớn này không phải ai khác chính là Trần Huyền Cơ.
Lấy chiều cao hai mét mốt, cộng thêm vóc dáng cơ bắp hữu lực, Trần Huyền Cơ chỉ cần đứng đó liền tỏa ra một cỗ áp bách khiến cho người ta e ngại.
Cúi nhìn về dưới đất hai đứa bé, Trần Huyền ánh mắt lộ ra kinh ngạc, hắn tự nhiên cũng nhận ra hai đưa bé này.
Thật không nghĩ đến rất nhanh như vậy đã gặp lại, hơn nữa còn tính là cái hàng xóm.
Đương nhiên trung niên nam tử lời chửi bởi ban nãy hắn cũng nghe được, dù sao yêu võ giả ngũ giác nhạy bén, nhất còn là trải qua thuế biến Ngưng Nguyên Cảnh.
Ở dưới đất, hai bứa bé đã tranh thủ đứng dậy, nhưng cũng không có chạy đi.
Trần Huyền Cơ mang đến áp bách để bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí sắc mặt đã sớm biến trở nên trắng nhợt vì sợ.
-” Ca ca, ta… ta, ta xin lỗi. “ Người chị lúc này một bên ôm lấy em trai, một bên rụt rè, lắp bắp nói.
Xong Trần Huyền cũng không để ý, ngược lại đưa ánh mắt băng lãnh nhìn về phía cửa ra vào trung niên.
Hành hạ con cái, đ·ánh đ·ập chửi bới, bắt bọn chúng xin ăn kiếm tiền, sự việc này ở Bích Thủy Thành không thiếu, đặc biệt diễn ra rất nhiều ở thành tây.
Mặc dù Trần Huyền Cơ tự nhận không phải cái gì người tốt, nhưng cũng không thích người xấu, trước mặt trung niên để cho hắn cảm thấy chán ghét.
Ban đầu hắn vốn định mặc kệ không xen vào, dù sao hắn cũng không phải hạng người thích lo chuyện bao đồng.
Thế nhưng không nghĩ đến khi vừa đi tới đây, liền bị hai đứa trẻ xông ra đâm trúng.
Đã không thấy thì thôi, còn một khi đã thấy thì Trần Huyền Cơ đương nhiên sẽ không trơ mắt bỏ qua.
Hạng người cặn bã này, cần phải dạy một khóa làm người.
Lách qua hai đứa bé, Trần Huyền chậm rãi bước từng bước tiến về phía trung niên, vừa đi trên người hắn khí thế không ngừng tăng lên, xung quanh không khí vì vậy mà bắt đầu nhộn nhạo, tựa như đang có hỏa diễm thiêu đốt.
Đối mặt Ngưng Nguyên Cảnh khí tức khủng bố, chỉ là người bình thường trung niên giờ phút này sắc mặt trắng bệch, sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy vì sợ.
Đặc biệt từ trên người Trần Huyền Cơ, trung niên còn cảm nhận được nồng mặt sát khí, đây là không biết g·iết bao nhiêu sinh mạng mới có được.
-” Ngươi… ngươi không được qua đây. “
Quá sợ hãi, trung niên không tự chủ lùi lại, giọng nói lắp bắp.
Tuy nhiên Trần Huyền làm sao quan tâm lời nói của hắn, vẫn như cũ tiến lên, sắc mặt lạnh lùng.
Đến đây trung niên nỗi sợ đã lên đến cực điểm, bước chân lùi lại càng thêm gấp gáp, nhưng không biết do say rượu hay là bất cẩn, vừa lùi được một đoạn đã trượt chân té ngã trên mặt đất.
Cùng lúc Trần Huyền Cơ đi tới, đồng thời rút ra bên hông hắc thiết đao.
Nhìn thấy một này, trung niên trong người hơi men bay sạch, hồn vía thậm chí lên mây.
-” Cứu,... cứu với, có hung nhân muốn g·iết người. “ Trung niên một bên nằm dưới đất bò lùi lại, một bên hô hào.
Mà cũng theo hắn di chuyển, mặt đất không biết từ đâu kéo ra một vệt nước màu vàng, có mùi khai.
Xong trung niên động tác cùng lời nói rất nhanh ngừng lại, bởi một thanh đao bất ngờ phóng tới cắm ngay vào sát bên tai, để hắn không dám nhúc nhích.
Lại nhìn Trần Huyền Cơ đã đi đến bên cạnh, sau đó giơ lên chân phải dẫm xuống, vị trí vừa vặn là trung niên bàn tay phải.
Răng rắc! Aaaaa!
Nhất thời tiếng xương vỡ vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết.
Đợi đế giày nhấc ra, trung niên bàn tay phải đã bị dẫm đến máu thịt be bét, tựa như bị trăm cân búa tạ đập trúng, không còn nguyên vẹn.
Đây đã là Trần Huyền Cơ lưu lực, nếu như toàn lực mà nói, bàn tay sớm đã bị dẫm cụt.
-” Trước mắt phế ngươi một bàn tay, sau này nếu còn để ta bắt gặp làm những chuyện này, ta liền phế ngươi tứ chi, sau đó đem ném cho c·h·ó ăn. “ Trần Huyền Cơ lạnh lùng nói.
Nói xong Trần Huyền Cơ liền rút đao rời đi, bỏ mặc sau lưng còn đang lăn lộn kêu gào trung niên.
Dù sao đây cũng là Bích Thủy Thành trung tâm, ban ngày ban mặt x·ảy r·a á·n m·ạng cũng tương đối phiền phức, cho nên Trần Huyền Cơ cũng không có làm quá.
Ra đến ngoài cửa, hai đứa bé kia vẫn đứng đó, tuy nhiên sắc mặt đã sợ hãi đến cực điểm.
Trong sân cảnh tượng toàn bộ đều bị hai đứa bé nhìn rõ ràng, mặc dù bị dọa sợ nhưng bọn chúng cũng không có chút bi thương nào.
Tựa như Trần Huyền Cơ dẫm không phải cha của bọn chúng, mà là một người xa lạ.
Trần Huyền Cơ không có nói gì, lúc này rút ra một ít người bình thường sử dụng ngân lượng đưa cho bọn chúng, số lượng không nhiều, đủ bọn chúng sống một đoạn thời gian ngắn.
Đây cũng không phiệt hắn keo kiệt, mà là sợ nếu cho hai đứa bé này quá nhiều bạc, rất dễ dàng để chúng rước tới họa sát thân.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội!
Làm xong tất cả, Trần Huyền Cơ dứt khoát rời đi.
Phía sau, hai đứa trẻ một mực nhìn theo hắn bóng lưng, trong mắt sớm đã không có sợ hãi, theo vào đó là kiên nghị.
Trong lòng bọn chúng giờ phút này thấy được một cái mục tiêu, chính là trở thành yêu võ giả.
Chỉ có nắm giữ thực lực mạnh mẽ giống vị kia ca ca, như vậy bọn chúng mới sẽ không bị người bắt nạt, không chịu đói nữa, cuộc sống tương lai cũng tốt hơn.
. . .
Trở về đến trong nhà, Trần Huyền nhanh chóng cất đi đồ đạc rồi bắt tay vào luyện tập vẽ phù lục.
Cứ như vậy cho đến tối, hắn mới nghỉ ngơi ăn uống qua loa.
Xong nghỉ ngơi không bao lâu Trần Huyền rất nhanh lại đầu nhập vào tu luyện, có Linh Khiếu đan trợ giúp, tốc độ khai khiếu nhanh hơn rất nhiều.
Thế nhưng muốn khai mở hoàn toàn cái khiếu huyệt tiếp theo cũng không phải trong thời gian ngắn có thể làm được, nhanh nhất cũng cần bốn tháng thời gian.
Đây còn là dựa vào Trần Huyền Cơ yêu nguyên hùng hậu cơ sở, đổi lại dung nhập cấp thấp tinh hạch yêu võ giả, yêu nguyên tổng lượng yếu kém, một năm chưa chắc có thể làm được.
Tuy nhiên bốn tháng thời gian cũng không phải Trần Huyền Cơ cực hạn, nếu có đan dược liên tục hỗ trợ, tốc độ này sợ rằng còn phải rút ngắn.
Đang tiếc, hắn hiện tại nghèo khổ, trong tay tinh nguyên đã không còn nhiều.
-” Cần phải nhanh chóng trở thành nhị giai phù sư mới được, như vậy cầm tới tài nguyên mới có thể chèo chống ta tu luyện. “ Trần Huyền Cơ thở dài trong lòng.