Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 185: Dược Lực Bá Đạo

Chương 185: Dược Lực Bá Đạo


Bên trong miếu hoang, hoàn cảnh vẫn như cũ đìu hiu.

Lúc này ở trước cửa ra vào, một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi bó mình, thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc nức nở.

Sau khi Trần Huyền Cơ biến mất, Hiểu Linh chỉ có thể một mực ngồi ở đây chờ đợi.

Bởi vì ngoài chờ đợi nàng không thể làm gì hơn, trừ Trần Huyền Cơ, nàng cũng không quen biết yêu võ giả nào khác, cho dù quen cũng chẳng ai muốn giúp nàng.

Một đứa trẻ mà thôi, ai thèm quan tâm chứ.

Không biết đã khóc bao lâu, hai hốc mắt của Hiểu Linh đều đã sưng đỏ lên, thế nhưng dù là vậy đều không thể ngừng lại.

Nàng khóc không chỉ vì lo lắng cho đệ đệ cùng Trần Huyền Cơ, mà còn khóc bởi vì sự bất lực tận cùng, nàng hận bản thân vô năng, có lẽ những lời nói trước đó của cha nàng thật sự không sai.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi, cho đến khi trong miếu hoang đột nhiên có hồng quang lóe lên.

Theo đó một bóng người xuất hiện, thình lình chính là Trần Huyền Cơ.

Cảm nhận được bên ngoài không khí trong lành, không còn sự ngột ngạt, âm trầm đến đáng sợ, Trần Huyền Cơ vội vàng tham lam hít lấy một hơi thật sâu.

Cái cảm giác bước nửa chân qua quỷ môn quan rồi trở về, thật sự quá mức khó tả.

-” May mắn ta nhanh trí, bằng không hôm nay sợ rằng khó giữ được một mạng. “ Trần Huyền Cơ cười một tiếng tự giễu.

Nói đi phải nói lại, Trần Huyền Cơ làm sao cũng không nghĩ đến nơi này lại giam giữ một tôn tồn tại đáng sợ như vậy.

Thất giai yêu tướng, một khi thả ra Bích Thủy Thành sẽ lập tức bị san thành bình địa.

Thế nhưng Trần Huyền Cơ trước mắt cũng không lo được quá nhiều như vậy, hắn chỉ có thời hạn mười năm, đến lúc đó nếu như không đột phá được Thiên Hư cảnh, tất cả đều thành không.

Đang lúc Trần Huyền Cơ suy nghĩ, một bóng người nhỏ nhắn bất ngờ chạy lại ôm lấy chân hắn.

Cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Hiểu Linh đã khóc như mưa, dường như bao nhiêu áp lực vào giờ phút này vỡ òa ra hóa thành nước mắt.

Trần Huyền Cơ bởi vì vẫn chưa bị yêu tính ảnh hưởng quá nhiều, nhân tính vẫn còn, nhìn đứa bé này khóc khiến trong lòng hắn đột nhiên có chút hụt hẫng.

Em trai của đứa bé này, hắn vẫn chưa giúp nó tìm được.

Lại nghĩ đến Huyết Hà ma quân, Trần Huyền khẽ lắc đầu, theo hắn thấy chuyện này khả năng cao không phải là đối phương làm.

Một đứa bé mà thôi, trong mắt thất giai yêu quỷ sợ rằng sâu kiến đều không bằng.

Vậy rốt cuộc đứa bé đi đâu? Còn sống hay đ·ã c·hết?

Trần Huyền Cơ giờ phút này thật sự không thể đoán ra được, dù sao hắn cũng không am hiểu chuyện điều tra.

Xong hắn cũng không có ý định tìm tới cùng, bản thân hiện tại còn có rất nhiều việc phải làm, nhất là một tháng sau đã tới hẹn với đám người Ngô Phục.

Có Huyết Khiếu đan trong tay, Trần Huyền Cơ tự nhiên phải tranh thủ đột phá chân phải khiếu huyệt càng sớm càng tốt, như vậy trong trận khám phá cơ duyên lần này tính mạng mới càng thêm bảo hiểm.

Trần Huyền Cơ đưa tay đẩy đứa bé ra, gương mặt nghiêm nghị nói: -” Đệ đệ của ngươi đ·ã c·hết rồi, bị yêu quỷ ăn thịt. “

Lời này lọt vào tai Hiểu Linh, tựa như sấm nổ bên tai.

Nàng cả người nhũn ra, lảo đảo đứng không vững, may mắn có Trần Huyền Cơ giữ lại.

Trong mắt Hiểu Linh, cả thế giới phút chốc gần như sụp đổ, ngoại trừ người cha say xỉn kia, trên đời này nàng chỉ có đệ đệ là người thân duy nhất.

Hiện tại đệ đệ đ·ã c·hết, nàng còn có lý do gì để sống nữa cơ chứ.

Nhìn xem đứa bé đã hoàn toàn sụp đổ, Trần Huyền Cơ đột nhiên có chút đồng cảm, bởi vì hắn cũng đã trải qua tình cảnh như vậy, cảm giác đó có lẽ sẽ mãi mãi không bao giờ quên được.

Cứ như vậy mặc kệ đứa bé c·hết lặng một hồi lâu, Trần Huyền Cơ mới mở miệng nói tiếp:

-” Khóc lóc nhiều thì có giải quyết được vấn đề gì, không có thực lực bản thân còn lo chưa xong, đừng mong bảo vệ người thân bên cạnh.

Nếu ngươi muốn vì đệ đệ của ngươi báo thù thì hãy xách tinh thần lên, cố gắng tu luyện trở thành cường giả đi. “

Xong đứng trước lời nói của Trần Huyền Cơ, đứa bé cũng không phẩm ứng, vẫn đứng đó như một cái xác không hồn.

Biết đứa bé này đã bị sốc tinh thần rất nặng, không phải ngày một ngày hai có thể tỉnh táo trở lại, Trần Huyền Cơ đành phải để yên, một tay xách lấy đứa bé rời đi miếu hoang.

Rất nhanh cả hai đã trở lại ngõ nhỏ, nơi này vẫn như cũ vắng vẻ.

Sau khi mở cửa tiến vào nhà, Trần Huyền Cơ liền đem đứa bé vứt sang một bên mặc kệ, bản thân thì nhanh chóng lên giường khoanh chân tu luyện.

Lấy ra một viên Huyết Khiếu đan, hắn bây giờ mới có thời gian đánh giá.

Nhìn qua đan dược lớn cỡ ngón tay út, màu sắc thì đỏ sẫm như máu, bên trên thậm chí còn lan tràn vô số thứ trông giống như tơ máu.

Ban đầu còn hơi chần chừ, nhưng hơi suy nghĩ một lát Trần Huyền Cơ đã dứt khoát nuốt vào.

Sở dĩ Trần Huyền Cơ tự tin nuốt viên đan dược này như vậy bởi vì theo hắn thấy, Huyết Hà ma quân hiện tại cơ hồ không có thêm lý do gì để hại hắn, ngược lại còn mong hắn sớm ngày đột phá đây.

Trên cơ bản hắn đã bị cấy Huyết Ma cổ, tính mạng gần như nằm trong tay đối phương, cần gì phải làm thêm phức tạp.

Theo đan dược vào bụng, cảm giác đầu tiên chính là nóng bỏng khó chịu, tiếp sau đó một cỗ dược lực cuồng bạo nhanh chóng tràn ra tựa như bầy ngựa mất cương xông về tất cả các kinh mạch.

Cảm nhận được cỗ dược lực khổng lồ khổng lồ này, Trần Huyền Cơ không dám chậm trễ lập tức vận chuyển yêu nguyên bao bọc lấy.

Dù là vậy, dược lực vẫn như cũ toát ra để từng sợi kinh mạch căng cứng.

Từ bên ngoài nhìn vào Trần Huyền Cơ toàn thân đã trở nên đỏ bừng, kèm theo đó còn có nhiệt khí tỏa ra để không khí xung quanh không ngừng vặn vẹo.

-” Khốn kiếp, dược lực mạnh như vậy. “

Trên trán nổi đầy gân xanh, gương mặt vặn vẹo, Trần Huyền Cơ trong lòng gầm thét.

Giờ phút này Trần Huyền Cơ cảm giác thân thể đã căng cứng đến cực điểm, chỉ thiếu một chút liền muốn nổ tung, nếu không phải hắn thể chất hơn xa cùng cảnh sợ rằng đã sớm không chịu nổi.

Lão yêu quỷ này, không biết là đang giúp ta hay muốn hại ta đây.

Không suy nghĩ được quá nhiều, Trần Huyền Cơ đang phải dùng toàn lực khống chế dược lực.

Cứ như vậy dược lực theo thời gian chậm rãi hòa tan lẫn vào yêu nguyên, sau đó bị dẫn về phía chân phải khiếu huyệt với tốc tốc độ cực nhanh, tựa như bầy ngựa đang lao đi.

Ầm! Ầm! Ầm!

Không qua bao lâu, tiếng v·a c·hạm đã vang lên.

Ở trong chân phải, phong bế khiếu huyệt đang không ngừng bị dòng n·ước l·ũ yêu nguyên công kích, kèm theo đó còn có kinh mạch được liên tục cọ rửa, mài luyện trở nên cứng rắn.

Quá trình này tương đối đau đớn, bởi bì dược lực thật sự quá mạnh, mặc dù đẩy nhanh tốc độ mài luyện nhưng cũng ép thân thể đạt tới giới hạn.

Nếu đem Huyết Khiếu đan so với Linh khiếu đan, dược lực phải mạnh hơn mười lần có thừa.

Chính vì dược lực bá đạo như vậy, Huyết Khiếu đan loại này đan dược không phải yêu võ giả nào phục dụng cũng được, nó yêu cầu căn cơ vô cùng vững chắc.

Trái lại hiệu quả mang đến cũng cực lớn, để tốc độ khai phá đồng dạng đạt tới mười lần.

Lấy tốc độ này mà tính, chỉ cần Trần Huyền Cơ chịu đựng nổi, trong vòng một tháng khai mở chân phải khiếu huyệt đều có khả năng.

Thời gian thoi đưa, thoáng chốc đã qua năm ngày.

Trong khoảng thời gian này, Trần Huyền Cơ đều một mực ngồi tại trên giường khoanh chân tu luyện, phải cho đến ngày thứ sáu hắn mới chậm rãi mở mắt.

-” Huyết Khiếu đan dược lực tuy đáng sợ nhưng hiệu quả thật sự vượt quá tưởng tượng. “

Cảm nhận nội thể, Trần Huyền Cơ khóe miệng nhếch lên nụ cười nói.

Trong cơ thể của hắn Huyết Khiếu đan dược lực vẫn như cũ cuồng bạo nhưng đã dịu hơn trước rất nhiều, không cần phải dốc toàn bộ yêu nguyên mới có thể áp chế.

Đồng thời muốn tiêu hao hết số được dược lực này cũng không phải chuyện một sớm, một chiều.

Đến bây giờ Trần Huyền Cơ đã có thể miễn cưỡng để cho công pháp tự vận chuyển, mượn nhờ dược lực tuần hoàn không ngừng khai phá khiếu huyệt.

Tuy nhiên để công pháp tự vận chuyển không thể so với bản thân tỉ mỉ không chế, xong hắn đã sắp không chịu nổi.

Năm ngày không ăn không uống để hắn đã cực đói, nhất còn là trong giai đoạn thực lực đang tăng lên, cơ thể cần thiết năng lượng rất nhiều, mà đan dược thứ này chỉ dừng ở việc hỗ trợ khai phá khiếu huyệt.

Từ trên giường đứng dậy, chuyện Trần Huyền Cơ làm đầu tiên là cho mình một tấm Thanh Trần phù, đem tất cả bụi bẩn thanh tẩy sạch sẽ.

Đang lúc hắn chuẩn bị đi ra ngoài, bước chân đột nhiên sững lại.

Bởi hắn chợt nhớ ra, trong nhà hình như thiếu mất thứ gì đó, đứa bé gái kia bóng dáng đã không thấy.

Hơi nghĩ ngợi, Trần Huyền Cơ đột nhiên tự giễu.

Thời gian đã trôi qua năm ngày rồi, đối phương chỉ là người bình thường, làm sao có thể giống hắn nhịn ăn, nhịn khát lâu như vậy.

Hoặc cũng có thể xảy ra trường hợp xấu nhất, đứa bé vì không chịu được cú sốc mà t·ự t·ử.

Xong nếu là trường hợp thứ hai, Trần Huyền liền không để ý, một kẻ yếu đuối như vậy xứng đáng quan tâm sao, hơn nữa đối phương cũng không phải người thân của hắn.

Trần Huyền Cơ đem đao đeo lên hông, sau đó mở cửa ra ngoài.

Thế nhưng rất nhanh hắn khẽ giật mình, bởi vừa mở cửa đã thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi trước sân chờ đợi.

Mà nghe sau lưng có tiếng động, Hiểu Linh lập tức quay lại.

Càng để Trần Huyền Cơ ngạc nhiên hơn là, đưa bé Hiểu Linh câu nói đầu tiên chính là:

-” Ta muốn mạnh lên, ca ca hãy giúp ta! “

Chương 185: Dược Lực Bá Đạo