Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Yêu Võ Thần
Unknown
Chương 186: Bạch Hổ Võ Quán
Bích Thủy Thành ngày hôm nay vẫn giống như bình thường, trên đường phố người qua lại nhộn nhịp.
Trần Huyền Cơ sau khi kết thúc tu luyện, liền ra ngoài tiến về thành bắc.
Với trạng thái hiện tại của Trần Huyền Cơ, đồ ăn bình thường đã rất khó thỏa mãn, cần phải ăn thịt yêu quỷ mới có thể nhanh chóng lấp đầy.
Mà lần này hắn cũng không đi một mình, sau lưng còn có thêm một cái đuôi nhỏ.
Đối với chuyện đứa trẻ này nhanh như vậy đã có thể vực lại tinh thần, Trần Huyền Cơ tương đối kinh ngạc, nhưng cũng hài lòng.
Hắn cũng đã hỏi han qua, biết được đứa bé này tên Hiểu Linh, năm nay mới tròn mười tuổi.
Để mà nói, tầm tuổi này so với hắn lúc trải qua cú sốc tinh thần còn nhỏ hơn rất nhiều.
Đáng tiếc tuổi thật sự còn quá nhỏ, còn cách độ tuổi đủ quy cách kiểm trắc thiên phú tu luyện rất xa đâu.
Tuy nhiên cũng không phải không có khả năng tu luyện, bởi trong truyền thuyết có rất nhiều thiên tài khi chưa đủ mười lăm tuổi đã có thể đạp vào con đường tu luyện, một đường tiến triển thần tốc, danh chấn thiên hạ.
Thế nhưng tỉ lệ đó thật sự quá ít, trăm nghìn người chưa chắc đã có một.
Liếc nhìn cô bé Hiểu Linh, Trần Huyền Cơ trong lòng khẽ thời dài.
Trên đường đi tới thành bắc, khi đi qua một cửa tiệm y phục, cả hai tạm thời dừng chân ghé vào.
Mà vào đây cũng không phải Trần Huyền Cơ muốn mua đồ cho bản thân, ngược lại là cho Hiểu Linh, y phục trên người cô bé này thật sự đã quá cũ nát.
Hiểu Linh mặc dù chỉ có mười tuổi, nhưng cơ thể cũng đã bắt đầu trổ mã, có một mét năm.
Mà chiều cao này so với trung bình cũng không tính cao, bởi chiều cao trung bình nơi này là nữ là một mét bảy, nam là một mét chín, dù là vậy việc lựa chọn y phục cũng tương đối dễ dàng.
Lại nói thế giới này nhân tộc dậy thì từ rất sớm, để duy trì sự sinh sôi không ngừng, thiếu nữ từ mười tuổi đã có thể xuất giá theo chồng.
Như cô bé Hiểu Linh này, đã miễn cưỡng đủ tuổi.
Đứng ở trọng tiệm y phục, Trần Huyền Cơ lúc này đang kiên nhẫn chờ đợi.
Được một lát, từ phía cầu thang vang lên tiếng bước chân, Hiểu Linh cùng nữ chủ tiệm đi xuống.
Trần Huyền Cơ đưa mắt nhìn qua, ánh mắt nhất thời lộ ra kinh ngạc.
Bởi Hiểu Linh sau khi được tắm rửa cùng thay đổi y phục sạch sẽ, nhìn qua liền giống như một con người khác, vẻ bẩn thỉu xanh xao đã biến mất, thay vào đó là sự tươi trẻ, căng tràn sức sống.
Nhất là gương mặt, như được cởi phong ấn, mặc dù không nói quá xuất sắc, nhưng cũng đã tính tương đối xinh đẹp.
Kinh ngạc thoáng chốc đi qua, Trần Huyền Cơ rất nhanh khôi phục lại tinh thần, gương mặt vẫn một bộ bình thản lạnh nhạt nhìn chủ tiệm nói:
-” Lấy thêm mấy bộ y phục kích cỡ như vậy, rồi tính tiền đi. “
Chủ tiệm nghe xong rối rít gật đầu, rồi vội vàng chạy đi lấy đồ.
Mà Hiểu Linh lúc này đã đi lại bên cạnh Trần Huyền Cơ, bộ dáng có chút bẽn lẽn, ngại ngùng.
Đây là lần đầu tiên nàng phô bày diện mạo chân thực, trước đó vì sợ hãi bị người khác làm hại, nàng đều làm cho mình trở nên xấu xí nhất có thể.
Hiện tại có Trần Huyền Cơ làm chỗ dựa, nàng đã không cần thiết phải làm như vậy.
Hiểu Linh đứng ở sau lưng Trần Huyền Cơ, thi thoảng nàng len lén đưa mắt nhìn trộm phản ứng của hắn, kết quả chỉ thấy được vẻ lạnh lùng, không có một chút sự động tâm nào.
Không biết tại sao, trong lòng Hiểu Linh lại có cảm giác hụt hẫng.
Đối với cái này Trần Huyền Cơ tự nhiên không để ý, sau khi thanh toán tiền liền dẫn người tiếp tục đi tới thành bắc.
Thành bắc dù không đông đúc bằng những thành khác, nhưng là nơi tụ tập nhiều yêu võ giả nhất, cho nên sự phồn hoa lúc nào cũng được xếp vào hàng đầu.
Đợi bọn hắn đến nơi, thời gian đã vào buổi trưa.
Lần đầu tới thành bắc, Hiểu Linh có chút căng thẳng cùng lo sợ.
Nơi này ai đấy đều tỏa ra khí thế để nàng thấy áp lực, đặc biệt còn có một số người lộ ra dị dạng để nàng phải giật mình.
Người thì mọc sừng, có kẻ thì có hai gương mặt, đây hiển nhiên là do bị yêu tính ăn mòn quá sâu, đạt tới giai đoạn thứ hai thi hóa.
Hiểu Linh vì tiếp xúc với yêu võ giả không nhiều, cho nên cũng ít khi gặp thế này.
Cứ như vậy đi khoảng mười phút, cả hai cuối cùng dừng chân trước quán quen, Tứ Phương lâu.
Trần Huyền Cơ dẫn dầu tiến vào, tiếp đến một mạch lên lầu hai, quét mắt một vòng, cuối cùng lựa chọn một cái cái bàn trống ở trong góc.
Bọn hắn vừa ngồi xuống không lâu, đã có phục vụ niềm nở chạy đến.
Cân nhắc ở đây còn có Hiểu Linh, Trần Huyền Cơ cũng không có chọn toàn bộ đồ ăn là thịt yêu quỷ mà xen lẫn cả món bình thường, đương nhiên cuối cùng không thể thiếu một bình rượu ngon.
Trong lúc chờ đợi, cả hai cũng không có nói chuyện với nhau, riêng phần mình ngồi yên lặng.
Mặc dù nhìn qua là vậy nhưng trên thực tế Trần Huyền Cơ cũng không có rảnh rỗi, hắn đang tập trung nghe ngóng tin tức xung quanh.
Tứ Phương lâu vẫn như mọi khi đông khách, nhất còn là vào buổi trưa, cơ hồ tất cả các lầu, các bàn đều gần như chật kín người ngồi, tiếng cười nói rôm rả không ngừng vang lên.
Nhiều tin tức như vậy, nhưng chỉ có một cái làm Trần Huyền Cơ cảm thấy thú vị.
-” Các ngươi đã nghe gì chưa, một trong những mỏ quặng lớn nhất về ngân kim thiết của chúng ta vừa bị yêu quỷ đánh chiếm mất. “
-” Ta cũng nghe được tin tức này, mà lần này khác với tất cả mọi lần, yêu quỷ đã chiếm mỏ hơn một tuần đều không buông. “
-” Kỳ quái, đám yêu quỷ này cũng đâu có biết luyện kim, bọn chúng đánh chiếm mỏ quặng lâu như vậy để làm cái gì? “
-” Vậy mới có chuyện để nói, hiện tại bên phía phủ thành chủ đã sớm ngồi không yên, nghe nói còn đang chuẩn bị phái ngươi ứng cứu, trong đó dẫn đầu càng là một vị đại thống lĩnh. “
Yêu quỷ đánh chiếm mỏ quặng, chuyện này không phải chưa từng phát sinh.
Tuy nhiên chủ yếu là những mỏ quặng nhỏ phòng thủ yếu kém, sau khi ăn hết người ở đó yêu quỷ sẽ ngay lập tức bỏ đi, không ở quá lâu.
Dù sao yêu quỷ mặc dù có trí không nhưng cũng không thích luyện khí, bởi cơ thể bọn chúng vốn là v·ũ k·hí mạnh mẽ nhất rồi.
Thế nhưng lần này bọn chúng lại không chỉ c·hiếm đ·óng mỏ quặng lớn, hơn nữa còn đóng quân lâu dài, quả thật người ta cực kỳ khó hiểu, cảm giác như bọn chúng đang có m·ưu đ·ồ gì đó.
Đặc biệt mỏ quặng còn là ngân kim thiết, một loại kim loại tương đối quý hiếm.
Đang trong lúc Trần Huyền Cơ suy nghĩ, phục vụ đã mang đồ ăn cùng rượu bày ra, mùi thơm để người khó mà cưỡng lại.
Cảm nhận cái bụng đói, Trần Huyền Cơ không chần chờ mà bắt đầu ăn, thịt yêu quỷ trải qua chế biến đối với yêu võ giả chính là vật đại bổ, một cân thịt nhất giai yêu quỷ có thể so với ăn mười cân thịt động vật bình thường.
Hiểu Linh ở một bên nhìn thấy Trần Huyền Cơ ăn như hổ đói thì khẽ giật mình, bao nhiêu hình tượng mất hết.
Xong này nàng cũng không có để ý nhiều mà bắt đầu ăn, nàng cũng đang rất đói đây.
Đồ ăn đã được phân chia ra làm hai dãy, một bên là thịt yêu quỷ, một bên là đồ ăn bình thường.
Sở dĩ Trần Huyền Cơ phải làm như vậy là vì sợ Hiểu Linh ăn nhầm phải thịt yêu quỷ, đến lúc đó sẽ rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Dù sao cũng là người bình thường, rất khó chịu đựng được thịt yêu quỷ năng lượng.
Cứ như vậy cả hai bắt đầu ăn điên cuồng, từ bên ngoài nhìn vào có chút xấu hổ, ai mà không biết còn tưởng rằng bọn hắn đã bị bỏ đói lâu ngày, mà sự thật cũng không có sai.
Không biết qua bao lâu, khi đã ăn no nê, Trần Huyền Cơ lập tức thanh toán tiền rồi rời đi, không có nán lại thêm.
Tuy nhiên cả hai cũng không có trở về nhà, mà đi tới thành nam.
Hiểu Linh mặc dù không biết Trần Huyền Cơ dẫn mình tới đây làm gì, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Một mạch đi sâu vào trong thành nam, mãi cho đến trước cổng một tòa tiểu viện, cả hai mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bên trên đề một cái bảng lớn viết Bạch Hổ võ quán.
Đứng ở bên ngoài, chưa cần vào bên trong đã có thể nghe thấy tiếng hô hào luyện tập rất lớn truyền ra.
Đến đây Trần Huyền Cơ không do dự tiến lên gõ cửa, rồi chờ đợi.
Kết quả chỉ một lát đã có người chạy ra mở cửa, đó là một tên thiếu niên dáng người vạm vỡ, tuổi khoảng mười sáu, mặc Bạch Hổ võ quán y phục.
Thiếu niên sau khi mở, vừa nhìn thấy Trần Huyền Cơ thì khẽ giật mình.
Trần Huyền Cơ chiều cao là hai mét hai, chỉ có một mét chín thiếu niên tự nhiên miễn cưỡng đứng tới cổ, xong không riêng điểm này, thiếu niên bị giật mình ở đây còn bởi vì khí thế của Trần Huyền Cơ, quá mạnh mẽ.
Ở trong võ quán, khí thế mạnh mẽ như vậy ngay đại sư huynh cùng sư phụ cũng không bằng.
Kẻ này nhìn qua tác cùng ta không có chênh lệch quá nhiều, nhưng sao lại cảm giác cách biệt một trời một vực như vậy.
Thoáng nghĩ trong đầu là thế, thiếu niên cũng không có nói ra, hắn lúc này có chút lắp bắp nói: -” Đại… Đại ca, ngươi đến đây có việc gì? “
Cúi đầu nhìn thiếu niên, Trần Huyền Cơ nở nụ cười hòa ái nói: -” Ta tới lìm Lưu sư phụ, không biết ngài ấy có ở nhà hay không? “
Khẽ quan sát Trần Huyền Cơ hai người, thấy bọn hắn không có mang theo sát ý, thiếu niên mới tiếp tục nói: -” Đại ca họ tên là gì, để ta vào trong thông báo một tiếng. “
-” Ta họ Trần, tên hai chữ Huyền Cơ. “
Nghe xong thiếu niên khẽ gật đầu rồi đóng cửa, sau đó lấy tốc độ rất nhanh chạy vào trong.
Ở bên ngoài Trần Huyền cũng không có nóng vội, cứ như vậy nhàn nhã đứng chờ.
Qua vài phút đồng hồ, bên trong lại lần nữa truyền đến tiếng chân, đồng thời cửa lớn bật mở, một người trung niên bước nhanh ra cười nói:
-” Huyền Cơ huynh đệ đã lâu không gặp, ta không đón tiếp được từ xa quả thật thất lễ. “
Nhìn thấy đối phương, Trần Huyền Cơ cũng chắp tay khách sáo nói: -” Lưu lão ca vẫn còn khỏe chứ. “
-” Nhờ Huyền Cơ huynh đệ hồng phúc, ta vẫn rất khỏe. “ vừa nói, Lưu Giang làm ra đồng tác mời: -” Huyền Cơ huynh đệ mau vào nhà, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện. “
Trần Huyền Cơ tự nhiên cũng không có từ chối, cứ như vậy cả ba cùng nhau đi vào trong võ quán.