Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Yêu Võ Thần
Unknown
Chương 187: Thiên Tài
Bên trong Bạch Hổ võ quán, khung cảnh tương đối nhộn nhịp.
Từ ngoài đi vào, chỉ thấy trên sân đang có mấy chục người luyện tập quyền pháp, phần lớn đều là thiếu niên từ mười cho tới mười lăm tuổi.
Trần Huyền Cơ liếc mắt nhìn qua, phát hiện rất ít người đã đạp nhập Luyện thể cảnh.
Ở đây cơ hồ một nửa đều là người bình thường, hiển nhiên bọn hắn là mới được kiểm trắc ra thiên phú không lâu.
Lại nói Bạch Hổ võ quán cũng không tính võ quán lớn, cho nên việc học viên cảnh giới thấp tương đối bình thường, dù sao quán chủ cũng chỉ là Luyện Huyết cảnh tam đoạn mà thôi.
Trần Huyền Cơ hai người đi vào, bất ngờ thu hút rất nhiều ánh mắt.
Nhìn thấy Trần Huyền Cơ được đích thân quán chủ tiếp đãi, tất cả đều lộ ra kinh ngạc, không biết người này là ai mà có trọng lượng lớn như vậy.
Đang lúc tất cả sao nhãng tập luyện, một tiếng quát đầy nội lực vang lên: -” Tất cả tập trung cho ta, ai lười biếng phạt đứng tấn đánh quyền một trăm lần. “
Nghe như vậy, từng người thiếu niên biến sắc, vội vàng nghiêm túc trở lại.
Mà chủ nhân giọng nói đó là một cô gái dáng người mảnh mai, tuổi khoảng mười tám, cảnh giới Luyện Huyết cảnh nhất đoạn.
Nếu nhìn kỹ còn phát hiện cô gái này có đôi nét giống Lưu giang, gương mặt tương đối ưa nhìn.
Cũng trong lúc này, Trần Huyền Cơ ba người đã đi vào trong phòng khách.
Lưu Giang ngồi xuống ghế chủ vị bên phải, còn bên thì là trái Trần Huyền Cơ, cả hai ngồi song song.
Còn về phía Hiểu Linh, nàng lúc này đứng bên cạnh Trần Huyền Cơ.
-” Thời gian thấm thoát trôi, cũng đã hơn nửa năm rồi, hôm nay mới có dịp gặp lại Huyền Cơ huynh đệ. “ Lưu Giang tiện tay rót hai chén trà, miệng khẽ thở dài nói: -” Đáng tiếc người bạn già kia thì không còn cơ hội rồi. “
Người bạn già mà Lưu Giang nhắc tới ở đây chính là Triệu Khiết, cả hai quan hệ khá thân thiết, từng vào sinh ra tử với nhau.
Mà cũng nhờ Triệu Khiết, trong một lần tình cờ gặp mặt Trần Huyền Cơ mới nhận biết đến Lưu Giang, đồng thời biết được đối phương có mở một cái võ quán nhỏ ở đây.
Hiện tại nhắc đến người quá cố, cả hai trong lòng nhất thời cảm xúc có chút khó tả.
Nhấp một ngụm trà, Trần Huyền Cơ cũng cảm thán nói: -” Đã bước vào con đường tu luyện này thì tựa như dẫm trên băng mỏng, khó nói trước được tương lai. “
-” Hahaha! Đúng vậy, bao nhiêu năm cố gắng, c·hết rồi đều thành không. “ Lưu Giang cười một tiếng nói: -” Hiện tại thời đại này là của người trẻ tuổi, giống như Huyền Cơ huynh đệ tuổi trẻ tài cao, tương lai ắt sẽ làm nên nghiệp lớn. “
Vừa nói, Lưu Giang khẽ híp mắt nhìn Trần Huyền Cơ đầy thâm ý.
Chỉ mới hơn nửa năm không gặp, Trần Huyền Cơ lúc này liền để cho hắn nhìn không thấu, hơn nữa ẩn ẩn còn truyền đến một cỗ áp bách vô hình.
Hiển nhiên Trần Huyền Cơ thực lực hiện tại đã hơn xa bản thân, thậm chí đột phá Ngưng Nguyên cảnh.
Nghĩ đến đây Lưu Giang khẽ giật mình, phải biết nửa năm trước Trần Huyền Cơ hiển lộ ra cảnh giới mới chỉ là Ngưng Nguyên cảnh nhị đoạn, tốc độ tu luyện này quả thật quá nhanh.
Đối diện, Trần Huyền Cơ sắc mặt vẫn như cũ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: -” Lưu lão ca quá lời, ta chẳng qua cũng là một hạt cát trên sa mạc mà thôi. “
Gặp Trần Huyền Khiêm tốn, Lưu Giang cũng không có tiếp tục nhắc đến chuyện này, mà trực tiếp vào vấn đề chính: -” Hôm nay Huyền Cơ huynh đệ bỏ công sức đến đây hẳn là không chỉ đơn thuần muốn hỏi thăm ta đi? “
-” Lưu lão ca mắt sáng như đuốc, đích thật là có chuyện muốn nhớ. “ Trần Huyền Cơ cũng không có dấu diếm, thẳng thắn chỉ về bên cạnh Hiểu Linh nói: -” Chuyện thứ nhất là muốn nhờ Lưu lão ca giúp đứa bé này kiểm trắc thiên phú, thứ hai thì là gửi gắm đứa bé ở đây để Lưu lão ca dạy dỗ, mọi chi phí ta đều sẽ lo liệu đầy đủ, Lưu lão ca không cần lo. “
Lời này vừa ra, không riêng Hiểu Linh giật mình, Lưu Giang cũng giống như vậy.
Lưu Giang đưa mắt đánh giá Hiểu Linh, gặp gương mặt non nớt, sợ mười lăm tuổi đều chưa đến thì khẽ nhíu mày.
Tuy nhiên hắn cũng không có mở miệng từ chối, ngược lại sảng khoái gật đầu đáp ứng.
Dù sao chuyện này đối với hẳn chỉ có lợi chứ không có hại, vừa có thêm lợi nhuận hàng tháng, vừa có thể cùng Trần Huyền Cơ kéo gần khoảng cách.
Trần Huyền Cơ kẻ này không chỉ thiên phú cao, tính cách còn trầm ổn, tương lai chắc chắn có đại thành tựu.
Nghĩ đến đây, Lưu Giang liền hướng ra bên ngoài hô: -” Tiểu Tuyết, mang Linh yêu tới đây cho cha. “
Không qua bao lâu, một bóng người cầm theo Linh Yêu chạy vào, chính là cô gái ban nãy đứng ở ngoài sân quát tháo.
Vừa tiến vào, Tiểu Tuyết đầu tiên khẽ đưa mắt nhìn Trần Huyền Cơ hai người, xong rất nhanh thu hồi ánh mắt rồi đem Linh yêu đặt lên bàn, cuối cùng một mặt lạnh nhạt đứng đằng sau Lưu Giang.
Trần Huyền Cơ cũng không có để ý cô nàng này quá nhiều, quay sang nói với Hiểu Linh: -” Ngươi lại đây, nhỏ máu lên đầu này Linh yêu đi. “
Hiểu Linh nghe vậy vội vàng tiến lên, sắc mặt khá căng thẳng.
Đứng trước đám người ánh mắt, Hiểu Linh chịu đau cắn đầu ngón tay thật mạnh, máu tươi trào ra, nàng lập tức đem nó nhỏ xuống Linh yêu.
Đối với Hiểu Linh, Trần Huyền Cơ không có đặt cái gì hy vọng, dù sao cũng mới có mười tuổi.
Cho nàng kiểm trắc chẳng qua là muốn thử một chút, nếu phát hiện thiên phú sớm thì là chuyện tốt, còn không thì chẳng mất gì, từ đầu ý định của hắn đã là để Hiểu Linh tới đây gửi gắm.
Bởi mang theo nàng bên người không chỉ nguy hiểm, vướng víu, hơn nữa hắn cũng không có thời gian chăm sóc cùng dạy dỗ.
Theo giọt máu rơi xuống, Linh yêu khẽ run hưng phấn, tiếp đến há cái miệng đầy răng sắc nhọn nuốt chửng.
Ông!
Vừa nuốt vào máu tươi, Linh yêu toàn thân run lên bần bật, được một lát vậy mà bắt đầu phát ra ánh sáng, hơn nữa còn là một màu đỏ rực rỡ đến chói mắt.
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người chứng kiến ở đây đều trợn mắt há mồm khó tin.
-” Màu… màu đỏ thiên phú. “
Lưu Giang giọng điệu có hơi chút lắp bắp.
Không chỉ hắn, Trần Huyền Cơ giờ phút này cũng đã không nói lên lời.
Đây chính là màu đỏ thiên phú, mười nghìn người đều khó tìm được một, có thể nói là thiên tư trác tuyệt.
Hơn nữa Hiểu Linh năm nay mới có bao lớn, mười tuổi thôi, tầm tuổi này đã có thể kiểm trắc ra thiên phú cơ hồ cực kỳ hiếm thấy, tựa như mò kim đáy biển.
Mà chính bản thân Hiểu Linh, giờ phút này cũng đã vui sướng đến khôn cùng.
Nàng mặc dù không hiểu quá rõ về chuyện kiểm trắc thiên phú, nhưng từ mọi người xung quanh thái độ liền đoán ra được việc mình thành công kiểm tra ra có thiên phú, hơn nữa còn không thấp.
Có thiên phú, đại biểu nàng có thể trở thành yêu võ giả, có thể mạnh lên, vì đệ đệ báo thù.
Cứ như vậy cả căn phòng lâm vào yên lặng một hồi lâu, duy chỉ có màu đỏ ánh sáng vẫn như cũ lập lòe chói mắt.
Lại đi qua một lát, Lưu Giang là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm tĩnh: -” Tốt, rất tốt. “
Sau khi ngỡ ngàng đi qua, Lưu Giang thái độ liền lộ ra vui mừng.
Hiểu Linh thiên phú cao đối với hắn cũng là chuyện tốt, nếu đúng như lời Trần Huyền Cơ nói để nàng ở đây học tập, Bạch Hổ võ quán tương lai lại có thêm một gốc cổ thụ chống lưng.
Thậm chí nếu Hiểu Linh có tình cảm tốt với võ quán, một lòng muốn phát dương quang đại, vậy thì một bước lên mây.
Mà Trần Huyền Cơ lúc này cũng đã khôi phục vẻ bình tĩnh, nhìn về phía Hiểu Linh nói: -” không sai, thiên phú không tệ, miễn cưỡng có cường giả tư chất. “
Được tán dương, Hiểu Linh khó dấu được sự vui mừng, cười đến rực rỡ.
Thế nhưng hai cha con Lưu Giang ở một bên nghe vậy thù thái độ lại trái ngược, khóe miệng đều có chút khó nhịn co giật.
Đây chính là màu đỏ thiên phú, vậy mà ngươi nói miễn cưỡng có cường giả tư chất.
Phải biết người sở hữu màu đỏ thiên phú tương lai thành tựu thấp nhất cũng là Hợp Thể cảnh, thậm chí cao hơn nữa Thần Thông cảnh, Thiên Hư cảnh đều có thể.
Dù nghĩ là vậy nhưng cả hai cũng không có nói ra, Trần Huyền Cơ người này thâm bất khả trắc, không khéo cũng là một vị tuyệt thế thiên tài.
Lại nhìn về phía Trần Huyền Cơ, trong mắt Lưu Giang ẩn ẩn có chút lo lắng, hắn sợ Trần Huyền Cơ đổi ý.
Thiên tài như vậy, nếu đổi lại là hắn sẽ không dễ dàng đưa ra ngoài.
Mà nhìn đi nhìn lại, Trần Huyền Cơ cùng Hiểu linh gương mặt cũng không có giống nhau, hiển nhiên không phải huynh đệ, không lẽ là thanh mai trúc mã?
Đủ các loại suy đoán ở trong đầu Lưu Giang chạy qua, càng nghĩ càng rối.
Từ ánh mắt của Lưu Giang, Trần Huyền Cơ cũng có chút đoán ra hắn lo lắng, khóe miệng nở nụ cười nói: -” Ta trên thân nhiều việc, đứa bé Hiểu Linh này chỉ có thể giao cho Lưu lão ca, mong rằng từ nay về sau sẽ thay ta dạy dỗ nó thật tốt, tất có thâm tạ. “
Vừa nói, Trần Huyền Cơ vừa móc ra một cái túi vải đặt lên bàn.
Túi vải kích thước không lớn, bên trong đựng khoảng một trăm viên hạ phẩm tinh nguyên.
Số lượng này đối với cấp thấp yêu võ giả có lẽ nhiều, nhưng đối với Trần Huyền Cơ mà nói không thấm vào đâu, dù sao cũng là phù sư, có tiền.
-” Hahaha! Huyền Cơ huynh đệ cần gì làm như vậy. “ Lưu Giang làm ra sắc mặt nghiêm túc nói: -” Huynh đệ chúng ta tình sâu nghĩa nặng, mấy chuyện này là lão ca ta nhất định sẽ giúp đỡ hết mình, không cần câu nệ. “
-” Vậy thì đa tạ lưu lão ca. “ Trần Huyền Cơ nhấp một ngụm trà nói: -” Thôi ta còn có việc, xin phép cáo lui. “
Xong trước khi rời đi, Trần Huyền Cơ khẽ xoa đầu Hiểu Linh nói: -” Cố gắng tu luyện thật tốt, hàng tháng ta sẽ quay lại xem tiến triển của người, đừng để ta thất vọng. “
Dứt lời, Trần Huyền Cơ xoay người một mạch rời đi, để lại Hiểu Linh phía sau đã cắn chặt môi, hai nắm đấm nhỏ xiết chặt.
Tuy nhiên nàng cũng không có khóc, bởi nàng biết Trần Huyền Cơ là muốn tốt cho mình.