Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Yêu Võ Thần
Unknown
Chương 195: Nhập Núi
Sau khi Thủy Xà võ quán đám người rời đi, Trần Huyền Cơ liền cầm theo bảng hiệu trở vào trong sân.
Nơi đây giờ phút này không khí một mảnh trầm mặc, ai nấy thần sắc đều có chút xám xịt.
Xong trong đó cũng không thiếu ánh mắt mắt kinh ngạc nhìn về phía Trần Huyền Cơ, một màn vừa rồi hiển nhiên đám người cũng đã chứng kiến.
Ở trong suy nghĩ của bọn hắn, Trần Huyền Cơ nhìn qua tuổi tác cũng không lớn hơn bản thân bao nhiêu, vậy mà có thể để cho Thủy Xà võ quán đám người nể mặt mũi, quả thật có chút khó tin.
Để người càng kinh ngạc hơn, Trần Huyền Cơ lại là người của Trấn Yêu Ti.
Đối với đám người suy nghĩ, Trần Huyền Cơ cũng không có quân tâm, lúc này đi tới trước mặt Lưu Giang, nói: -” Lệnh nữ thương thế không sao chứ? “
-” Tiểu Tuyết thương thế không quá nặng, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian liền tốt. “ Nghe được lời này, Lưu Giang mới từ thất thần choàng tỉnh, chắp tay nói: -” Đa tạ Huyền Cơ huynh đệ ra tay giúp đỡ, ân tình này Lưu Giang nhớ kỹ. “
-” Hahaha! Lưu lão ca khách khí, chuyện nên làm mà thôi. “ Trần Huyền Cơ khẽ lắc đầu cười.
Việc tranh đấu giữa các võ quán, hắn một ngoại nhân tự nhiên không tiện nhúng tay.
Nhưng cũng không thể quá mức dửng dưng đứng nhìn, để Bạch Hổ võ quán bảng hiệu bị người đập phá, đây đại biểu cho thanh danh, mặt mũi mất hết.
Dù sao Hiểu Linh cô bé này còn ở đây học tập, đưa than sưởi ấm trong này tuyết rơi là nên.
Còn việc đưa ra Trấn Yêu Ti danh hào, tự nhiên là muốn tránh đi phiền phức không cần thiết, Trần Huyền Cơ cũng không muốn vô duyên vô cớ cùng người tranh đấu, kết thù hận.
Mọi chuyện đến đây cơ bản đã êm đẹp, Trần Huyền Cơ cũng không nán lại quá lâu xin phép rời đi.
Trở về đến nhà, thời gian cũng đã vào buổi chiều tối.
Rảnh rỗi, Trần Huyền Cơ liền lấy ra phù bút luyện tập vẽ một chút phù lục, gần một tháng nay đều chưa động tới.
Mãi cho đến nửa đêm, Trần Huyền Cơ mới lên giường đi ngủ.
Để chuẩn bị tinh lực cho ngày mai khắc nghiệt, hắn cũng không có ý định tu luyện, thời gian ngắn ngủi khó mà tăng lên thực lực gì.
Thoáng qua, mặt trời đã bắt đầu mọc, những tia nắng đầu tiên chiếu lên đại địa.
Dưới ánh nắng vàng, toàn bộ Bích Thủy Thành giống như một viên ngọc phản xạ ánh sáng lấp lánh.
Trên đường phố, người qua lại đã rất đông đúc, tranh thủ tham gia phiên chợ sớm.
Trần Huyền Cơ cũng không ngoại lệ, lúc này đang ở trong sân nhỏ luyện tập đao pháp, cả người trên để trần lộ ra cơ bắp cường tráng.
Mới khai mở chân phải khiếu huyệt, hắn lúc này liền tranh thủ sử dụng cho quen thuộc, bóng người không ngừng lấp lóe.
Chân phải lực lượng bộc phát gia tăng để Trần Huyền Cơ tốc độ tăng lên gấp đôi có thừa, việc này vừa giúp ích trong chiến đấu chiếm lợi thế cũng để cho chạy trốn thủ đoạn thêm bảo hiểm.
Được một hồi, Trần Huyền Cơ mới ngừng lại, vào nhà tắm rửa thay đồ.
Trần Huyền Cơ lần này ra ngoài mặc lấy một bộ y phục màu xanh đậm, đầu đội mũ rộng vành, trên cổ quấn một chiếc khăn xám che đi nửa khuôn mặt chỉ lộ ra hai mắt.
Đương nhiên bên hông không thiếu được phối đao, cả người nhất thời toát ra khí chất lãng khách.
Theo như ước định, Trần Huyền Cơ lúc này đi tới thành đông.
Đợi tới nơi, Trần Huyền Cơ ánh mắt quét ngang một vòng, cuối cùng dừng lại ở một cái quán trà nhỏ bên đường.
Chỉ thấy ở nơi đó, Ngô Phục đang uống trà đàm tiếu cùng với một một vị nam tử, người này nhìn qua mập mạp, hai tai to dài để gương mặt sinh ra phúc hậu.
Trần Huyền Cơ không có chần chừ ở tại chỗ quá lâu, nhanh chóng tiến lại.
Phát giác hắn tới, Ngô Phục lúc này quay đâu nhìn, mỉm cười ôn hòa nói: -” Huyền Cơ huynh tới rồi, mau ngồi uống trà. “
Trần Huyền Cơ cũng không có khách khí, khẽ gật đầu liền ngồi xuống bên cạnh hai người.
Đến đây, Ngô Phục tiếp tục nói: -” Giới thiệu với Huyền Cơ huynh, bên cạnh ta vị này tên Trịnh Xảo, sẽ cùng tham gia chuyến đi lần này. “
Dứt lời, đối diện nam tử mập mạp nhìn Trần Huyền Cơ gật đầu xem như chào hỏi, trên mặt nụ cười nồng đậm để người ta không tự chủ sinh ra thiện ý.
Trần Huyền Cơ cũng không có lãnh đạm, gật đầu đáp lại.
Sau đó cả ba người cũng không có quá nhiều lời nói, thỉnh thoảng nhấp trà dưỡng thần chờ đợi.
Xong không để bọn hắn chờ đợi quá lâu, rất nhanh có thêm ba người lần lượt tới.
Đầu tiên là một tên khôi ngô nam tử đầu trọc, dáng người hùng tráng, cao trên hai mét, sau lưng đeo một thanh cự đao, tên gọi Trần Quân.
Nối tiếp là một vị thư sinh nho nhã nam tử, gương mặt anh tuấn, tay cầm quạt xếp, nhìn qua liền để người ta liên tưởng đến thế gia công tử, tên gọi Võ Việt.
Cuối cùng thì là vị nam tử làn da ngăm đen, thô ráp, trông có chút khắc khổ, tên gọi Mạc Lĩnh.
-” Mọi người đều đã đến đầy đủ, tránh chậm trễ thời gian, hiện tại liền xuất phát thôi. “
Đối với Ngô Phục lời nói, cả năm người đều không có ý kiến.
Ở Ngô Phục dẫn đầu, đoàn người bắt đầu rời thành, dẫm lên Xa Ô Lộ một mạch tiến về phía đông.
Theo càng rời xa Bích Thủy Thành, lượng người càng lúc càng thưa thới.
Mà trên đoạn đường này, sáu người lẫn nhau không nói lời nào, cơ hồ từ đầu đến cuối một mực giữ im lặng để không khí có chút trầm nặng.
Sáu người toàn bộ là Ngưng Nguyên cảnh, mặc dù chỉ là đi bộ nhưng tốc độ rất nhanh.
Không biết đã đi bao lâu, đột nhiên Ngô Phục ra hiệu cho tất cả dừng lại, nói:
-” Tiếp xuống chúng ta liền rời Xa Ô lộ, mọi người riêng phần mình cẩn thận. “
Dứt lời, Ngô Phục liền rẽ sang bên tay trái, rồi khỏi an toàn Xa Ô Lộ, tiến vào trong cây cối rậm rạp núi rừng.
Phía sau, Trần Huyền Cơ sáu người vẫn như cũ theo sát.
Có lẽ là do cảm nhận được đám người khí tức mạnh mẽ, đoạn đường này rất ít gặp phải yêu quỷ dám trêu chọc, có thể nói là thông suốt.
Nhưng theo xâm nhập rừng rậm càng sâu, tất cả cũng gia tăng cảnh giác lên, hoang dã yêu quỷ không thiếu, nếu như không may đụng độ phải vô quỷ hay tứ giai trở lên yêu quý vậy thì phiền phức lớn.
Đi lẫn ở trong đám người, Trần Huyền Cơ bề ngoài mặc dù bình tĩnh nhưng lại trong âm thầm sử dụng Thông Linh Chung dò xét.
Cứ cách một đoạn thời gian, hắn liền nếm thử dò xét một lần.
Hiện tại đã đột phá Ngưng Nguyên cảnh, sử dụng Thông Linh Chung với hắn cũng không có mạng lại áp lực quá lớn như trước, ngược lại cực kỳ dễ dàng.
Xong không chỉ yêu quỷ, Trần Huyền Cơ mọi thời khắc cũng để tâm đề phòng mấy người khác.
Tất cả không quen không biết, đây còn là lần đầu gặp mặt, tự nhiên phải có phòng bị, ai mà biết được lúc nào sẽ bị một con dao đâm ở sau lưng.
Đi ở trong rừng, ánh nắng thiếu thốn, hoàn cảnh có chút âm u.
Sáu người bóng dáng ở nơi đây xuyên nhanh, nơi đi qua động vật hoang dã tránh lui, còn gặp phải yêu quỷ thì tùy tiện liền chém g·iết.
Để mà nói, Ngưng Nguyên cảnh cơ bản đã có tư cách ở bên ngoài thành du tẩu, miễn cưỡng đủ sức tự vệ.
Thời gian thấp thoáng, rất nhanh trời đã bắt đầu tối.
Đến đây đám người tự nhiên tìm nơi hạ trại, không có tiếp tục lên đường.
Bởi vì trong rừng, trời tối không gian càng tối tăm đến cực điểm, đưa mắt nhìn xung quanh cơ hồ khó thấy vật gì.
Thế nhưng sáu người dường như đã quen hoàn cảnh này, tất cả bình tĩnh ngồi quây quần bên linh hỏa đống lửa, bên còn lại thì đang nướng lấy một con động vật tương đối lớn.
Theo mùi thơm lan tỏa, rất nhiều thú săn mồi bị thu hút đến.
Trong bóng tối, từng cặp mắt màu xanh không ngừng lấp lóe, tuy nhiên lại không có con nào dám lại quá gần.
Ngoại trừ yêu quỷ, cấp cao dị thú rất khó gặp được, cho nên đám người cũng không quá lo lắng.
Vào lúc này, Mạc Lĩnh bất ngờ lên tiếng trước, nói: -” Ngô Phục huynh, ngươi nói khoảng cách từ đây tới chỗ sơn tặc Thanh Kình mật khố còn bao xa? “
Ngô Phục đang ngồi một bên nướng thịt, nghe vậy quay đầu đáp: -” Hẳn là không còn quá xa, nếu ta tính không nhầm thì trong ngày mai có thể tới nơi. “
Cách đó không xa, Trịnh Xảo phụ họa lên tiếng nói: -” Không biết Ngô Phục huynh đối với mật khố này hiểu rõ mấy phần? “
Trịnh Xảo lời này hợp với thắc mắc của tất cả mọi người ở đây, lúc này đồng loạt đưa mắt nhìn Ngô Phục.
Ngô Phục từ đầu đến giờ rất bình tĩnh, tiện tay ném một cây củi vào đống lửa đang cháy cười nói: -” Cái này thì khó mà nói được, dù sao ta cũng chưa xâm nhập vào, chỉ mới dò xét tới nó vị trí.
Hơn nữa trong tay ta cũng chỉ đạt được bản đồ chỉ dẫn, cũng không có mật khố bản đồ, trước mắt đi đến đâu hay đến đó, tùy cơ ứng biến thôi. “
Lời này vừa ra, đám người ở đây đều trầm mặc không nói.
Bọn hắn mỗi người đều tự hiểu, Ngô Phục lời nói không thể tin hoàn toàn, bảy phần thật, ba phần giả khó đoán.
Rất có thể đối phương đã thăm dò qua, phát hiện bên trong quá mức nguy hiểm, một mình khó nuốt, cho nên mới nhờ đến năm người bọn hắn.
Xong cũng có thể chưa thăm dò lần nào, đơn thuần một mình không tự tin, cần người hỗ trợ.
Thế nhưng dù là trường hợp nào, sơn tặc Thanh Kình mật khố chắc chắn không dễ xơi, chuyến đi này không nói cửu tử nhất sinh nhưng sợ rằng không kém, cần đề phòng.
Lại qua một lát, Ngô Phục giọng phấn khởi nói:
-” Thịt đã chín rồi, mọi người có thể dùng. “
Đến đây đám người tập trung dùng bữa tối, sau đó tranh thủ nghỉ ngơi.