Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Yêu Võ Thần
Unknown
Chương 196: Quỷ Khiêng Kiệu
Càng về đêm, không khí càng rét lạnh, thậm chí còn có thể thấy được cả sương mù luẩn quẩn.
Lắng tai nghe, trong không gian thường xuyên vang lên tiếng than khóc, rít gào, thi thoảng còn có âm thanh nhai nhóp nhép như đang ăn thứ gì.
Giữa màn đêm tối tăm, chỉ có Trần Huyền Cơ đám người chỗ hạ trại có ánh sáng.
Thời gian lúc nào đã vào nửa đêm, tuy nhiên đám ngươi cũng không có ai ngủ, cơ bản đều tại nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.
Nói đùa, giữa rừng hoang núi thẳm, cộng thêm xung đều là người xa lạ, dám ngủ mới là chuyện lạ.
Trần Huyền Cơ cũng không ngoại lệ, mặc dù nhắm mắt nhưng tinh thần cảnh giác luôn luôn được đề cao đến cực hạn, bàn tay mọi thời thời khắc đều đặt ở trên chuôi đao, tùy thời ứng biến.
Phốc!
Đột nhiên vào lúc, một tiếng âm thanh xé rách da thịt vang lên.
Trong khoảnh khắc, Trần Huyền Cơ choàng mở mắt nhìn lại, khóa chặt một cái phương hướng.
Mà phương hướng này vừa đúng Mạc Lĩnh vị trí, chỉ thấy đối phương tay phải không biết từ lúc nào đã rút ra dao găm đâm thẳng vào đầu một con yêu quỷ.
Nhìn qua yêu quỷ này bộ dâng có chút ghê rợn, là một cái đầu phụ nữ với tóc đen dài bay múa, xong chỉ có phần đầu, từ cổ trở xuống thì là nguyên một bộ đồ lòng treo lủng lắc, máu tươi còn đang nhỏ xuống tong tỏng.
Động tĩnh này tự nhiên cũng để những người khác chú ý đến, tất cả đổ dồn ánh mắt nhìn lại.
Đối mặt Mạc Lĩnh vẫn tương đối bình tĩnh, trong tay Huyết hỏa phóng xuất, đầu lâu yêu quỷ bị thiêu đốn đến vặn vẹo.
Quá đau đớn, đầu lâu yêu quỷ điên cuồng gầm thét, cái miệng càng là mở rộng phóng ra lưỡi dài đỏ thẫm ý đồ công kích, kết quả bị yêu cương ngăn cản.
Đối mặt với Ngưng Nguyên cảnh cao thủ, chỉ là nhị giai yêu quỷ phản kháng không bao lâu liền bị đốt thành tro tàn, phiêu tán trong không khí.
Thấy vậy đám người cũng không có nói gì, lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Đối với bọn hắn mà nói, chém g·iết nhị giai yêu quỷ chỉ là chuyện tiện tay, tùy ý liền xong.
Thế nhưng không để tất cả thả lỏng được bao lâu, dị biến lại lần nữa phát sinh.
Trời đất âm phong quần quận, cây cối đung đưa kẽo kẹt, xa xa trong đêm tối bất ngờ có ánh sáu màu đỏ âm u chiếu sáng khiến cho một mảnh không gian trở nên ma mị.
Ánh sáng màu đỏ trong đêm tối phá lệ rõ nhìn, hơn nữa còn không ngừng mở rộng, hiển nhiên đang tiến lại gần bên này.
Bị động tĩnh đánh thức, tất cả lại một lần nữa choàng mở mắt.
Khi nhìn thấy một màn này thì tất cả trong lòng trầm xuống, ai đấy gương mặt đều cực kỳ nghiêm trọng.
Ngồi ở một bên Trần Huyền Cơ tay phải siết chặt chuôi đao, sau lưng phát lạnh, có Thông Linh Chung trong tay, hắn tự nhiên là phát giác được thứ gì đang đến.
Đó chính là yêu quỷ, hơn nữa cấp bậc còn cực cao.
Trong ngực hắn Thông Linh Chung giờ phút này đang kịch liệt rung động, nếu không phải Trần Huyền Cơ áp chế sợ rằng đã sớm vang lên chói tai.
Suy nghĩ không ngừng vận chuyển, Trần Huyền Cơ giờ phút này không có lựa chọn chạy trốn.
Hiện tại nếu như chạy trốn đó chính là không khôn ngoan, tùy tiện chạy loạn thế nhưng sẽ c·hết càng nhanh, hơn nữa hiện tại còn chưa biết đầu kia yêu quỷ có phải để ý đến bọn hắn hay không.
Trước mắt cứ đứng lại theo dõi tình hình, sáu vị Ngưng Nguyên cảnh vẫn là dễ dàng ứng đối hơn một chút.
Giờ phút này không gian yên tĩnh đến đáng sợ, không ai nói một lời, hơn nữa ngay cả tiếng yêu quỷ, dã thú kêu gào cũng lặng yên biến mất, chỉ còn tiếng gió.
Theo thời gian, màu đỏ ánh sáng càng lúc càng gần.
Qua một lát, đám người đã có thể miễn cưỡng nhìn thấy được ánh sáng trung tâm cảnh tượng.
Chỉ thấy đó là một cái kiệu hoa màu đỏ son, kích thước không quá lớn, đỉnh kiệu bốn góc giăng bốn tấm lụa đỏ, thu hút ánh mắt nhất là đáy kiệu, vậy mà có huyết dịch chảy xuôi.
Xong vật khiêng kiệu cũng không bình thường, lại là bốn cái người giấy.
Người giấy mặc lấy áo đỏ, trước ngực buộc tú cầu, gương mặt ngũ quan được vẽ cứng ngắc, thậm chí còn có vài phần quỷ dị.
Mặc dù chỉ là người giấy nhưng bọn chúng tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn không phát ra tiếng động, cứ như vậy khiêng theo kiệu hoa ở trong rừng núi di động, tựa như u linh.
Nhưng để người ta sợ nhất vẫn là cỗ kiệu hoa này tỏa ra khí tức, vậy mà trầm nặng như biển sâu, không thể phán đoán cấp bậc.
Giờ phút này Trần Huyền Cơ sáu người ngay cả thở mạnh đều không dám, toàn bộ hóa đá tại chỗ, sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra, trong lòng thì chỉ còn biết cầu nguyện bản thân không bị chú ý tới.
Mấy cái hơi thở trôi qua, kiệu hoa đã tới gần nơi này.
Tuy nhiên đến đây kiệu hoa cũng không có ngừng lại, vẫn như cũ tiến về phía trước, mấy cái người giấy chân không chạm đất vác kiệu mà lướt đi.
Dù khoảng cách giữa hai bên còn xa, nhưng cũng lại gần trong khoảnh khắc, Trần Huyền Cơ sáu người liền có cảm giác như rơi vào trong vũng bùn, cả người không thể cử động, nặng nề đến cực điểm.
Không chỉ như vậy, bọn hắn đầu óc cũng bị ảnh hưởng, trước mắt bất ngờ xuất hiện huyễn cảnh.
Chỉ thấy bản thân đã lạc vào một cái căn phòng tân hôn, ánh nến mờ ảo, xung quanh lụa đỏ giăng đầy, trên giường thì càng là ngồi một vị tân nương, đầu đội khăn trùm chưa có gỡ xuống.
Đây là nơi nào?
Trần Huyền Cơ sợ hãi thầm hô, nhưng lại khổng thể phát ra tiếng.
Hơn nữa hắn lại phát hiện bản thân vậy mà không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem trước mặt tân nương.
Cũng đúng vào lúc này, không biết một cơn gió từ đâu thổi ngang qua, tân nương khăn trùm mặt bất ngờ bị tốc lên một nửa, lộ ra tân nương dung mạo.
Không có trong tưởng tượng xinh đẹp, mỹ lệ, tân nương dung mạo vậy mà là một cái gương mặt bị gặm nham nhở, bên trong dòi bọ lúc nhúc, mất đi môi dưới khóe miệng vậy mà nhếch lên nụ cười, quỷ mị đến cực điểm.
Trần Huyền Cơ tự nhận tinh thần không kém, nhưng giờ phút này đều phải phát lạnh.
May mắn huyễn cảnh này đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, đợi Trần Huyền Cơ tỉnh táo trở lại kiệu hoa bóng dáng đã không thấy.
Bên cạnh hắn, Ngô Phục mấy người cũng đồng loạt tỉnh lại, tuy nhiên đáy mắt vẫn còn mê mang, sợ hãi.
Phải qua một lát, tất cả mới định thần, nhưng lại không ai nói một lời, vậy mà ăn ý đồng loạt im lặng, mỗi người trong lòng đều đã tự hiểu.
Vô quỷ!
Hai chữ này quanh quẩn ở trong đầu Trần Huyền Cơ, cơ hồ vung không ra.
Hắn vậy mà lại một lần nữa dạo nửa bước qua quỷ môn quan, cảm xúc hiện tại có thể nói vừa mừng lại vừa sợ.
‘ May mắn không bị đầu này vô quỷ để mắt tới, bằng không hôm nay liền muốn đoàn diệt ở đây. ‘
Trần Huyền Cơ thở dài thầm than.
Những người khác cảm xúc cũng là giống như hắn, vui mừng sống sót qua t·ai n·ạn.
Mà trải qua chuyện này lại không một người dám tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, không biết đang suy nghĩ gì, tất cả cứ ngồi lẳng lặng nhìn xem linh hỏa cháy cho đến khi trời sáng.
Đợi cho những tia nắng đầu tiên rơi xuống, Ngô Phục là người đầu tiên đứng dậy d·ập l·ửa, nói:
-” Trời đã sáng rồi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi. “
Nhìn qua Ngô Phục lúc này thần sắc như thường, vẫn là một bộ phong khinh vân đạm, dường như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
Trần Huyền Cơ đám người nghe vậy cũng đồng loạt đứng dậy, bọn hắn cũng không muốn ở lâu thêm chỗ này.
Cứ như vậy dưới Ngô Phục dẫn, sáu người lại bắt đầu trèo đèo lội suối, băng rừng.
So với ngày hôm qua, hôm nay đám người lại đụng phải yêu quỷ nhiều hơn rất nhiều, trong đó tam giai yêu quỷ càng là không thiếu, thế nhưng ở sáu người hợp lực rất dễ dàng chém g·iết toàn bộ.
Mà theo phương hướng bọn hắn đi, trước mắt đã dần dần xuất hiện một ngọn núi lớn, đỉnh núi chót vót chỉ thẳng mây xanh.
Ngô Phụ trên mặt lúc này lộ ra tươi cười nói:
-” Chính là ngọn núi kia, mọi người gia tăng tốc độ. “
Nghe như vậy, cảm đám trong lòng phấn khích, đi đường càng thêm hăng hái.
Khoảng giữa trưa, đám người đã thành công đi tới chân núi, mà đến đây ngọn núi hùng vĩ cùng càng lộ rõ, để người không nhịn được mà tán thán.
Đứng trước mặt ngọn núi này, Trần Huyền Cơ cảm giác bản thân nhỏ bé đến cực điểm, ngay cả con kiến đều không bằng.
Cùng lúc, Trần Huyền Cơ chú ý đến Ngô Phục, đối phương không biết từ lúc nào lấy ra một vật giống như la bàn cầm trên tay.
Ngô Phục sắc mặt cực kỳ chăm chú, cứ như vậy đứng ở tại chỗ một hồi lâu.
Mấy người còn lại thấy vậy cũng không có làm phiền, riêng phần mình ngắm nghía cảnh sắc xung quanh,
Không biết qua bao lâu, Ngô Phục mới buông xuống la bàn nói:
-” Mọi người đi theo ta. “
Nói xong, Ngô phục liền bắt đầu tiếp tục leo lên ngọn núi, Trần Huyền Cơ đám người theo sát phía sau.
Đợi sau khi leo được một đoạn, Ngô Phục lại bắt đầu đổi hướng, đi mãi cho tới phía tây của sườn núi mừng ngừng lại bước chân.
Lúc này trước mắt bọn hắn là một vách đá lớn lởm chởm, bên trên rêu xanh phủ đầy, nhìn qua không có cái gì đặc biệt, thậm chí còn rất phổ thông.
Thế như Ngô Phục lại nhìn chằm chằm vách đá này một hồi lâu, cuối cùng yếu ớt nói:
-” Hẳn là chỗ này, không sai. “
Đứng ở sau lưng Ngô phục, đám người nghe vậy trong mắt nhất thời nổi lên nghi hoặc, nhưng cũng không có nói gì.
Đã đối phương khẳng định chắc chắn, nơi này hiển nhiên là ẩn giấu huyền cơ.
Dù sao trong tay bọn hắn cùng không có tàng bảo đồ hay bất cứ vật gì liên quan, trước mắt chỉ cần như thiên lôi sai đâu đánh đó là được.
Ở trong đám người, vẫn luôn kín tiếng Võ Việt lên tiếng: -” Tiếp theo chúng ta nên làm gì, chẳng lẽ là cho nổ vách đá này? “
Ngô Phục khẽ lắc đầu đáp: -” Làm như vậy động tĩnh quá lớn, chỉ cần một vị yêu võ giả am hiểu thạch hệ yêu kỹ đến mở đường là được. “
Nói xong, Ngô Phục đưa mắt nhìn về phía Mạc Lĩnh.
Thấy vậy Mạc Lĩnh hiểu ý lập tức đứng ra, quanh thân màu trắng quang mang lấp lóe, cả người làn da dần dần sần sùi, hóa thành thạch nhân.
Mạc Lĩnh tiến lại gần vách đá, hai tay đặt tại bên trên, tiếp sau một khắc liền thấy vách đá bắt đầu rung động cuối cùng vậy mà lấy hai tay làm trung tâm tuôn ra.
Vụn đá rơi không ngừng, mà vách đá theo đó cũng dần dần hình thành một cái hố lõm vào, hơn nữa còn chưa có dừng lại.
Theo thời gian, vết lõm càng lúc càng rộng, đã hình thành hang động xu thế,.
Năm mét, mười mét,... mười lăm mét, hang động càng lúc càng sâu, mãi cho tới hai mươi mét thì bất ngờ một tiếng “ phốc “ vang lên, vách đá cuối cùng vỡ nát rơi xuống lộ ra một cái không gian tối tăm.
-” Quả nhiên bên trong có ẩn dấu động thiên. “