Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 202: Âm Hiểm

Chương 202: Âm Hiểm


Màu tím lôi điện bùng phát, từ trên cao bổ xuống tóc đỏ cương thi đỉnh đầu.

Tóc đó cương thi đang cùng Mạc Lĩnh giằng co, không kịp tránh né lập tức bị bổ trúng.

Liên tiếp tiếng “ tanh Tách “ vang lên, từ trên người nó tỏa ra khói trắng thế nhưng cũng không có quá nhiều thực chất tổn thương, chỉ để lại mấy vết cháy đen.

Ngô Phục trong tay Tử Lôi thủ là một kiện nhị giai yêu gõ binh, gặp tứ giai cương thi tự nhiên sát thường không lớn.

Tóc đỏ cương thi ngẩng đầu, đôi mắt đen không chút gợn sóng.

Mạc Lĩnh gặp cảnh này vội vàng lui lại, hai tay chống xuống mặt đá, nơi đó nhất thời nhộn nhạo, một cái tường đá dày cỡ mấy mét chồi lên.

Phốc!

Vừa lúc kiếm phong quét ngang, tường đá tựa như đậu hũ bị dễ dàng cắt đôi.

Chưa có ngừng lại, tóc đỏ cương thi đạp đất lướt đi, tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc đã đuổi kịp Mạc Lĩnh.

Lần nữa vung kiếm, kiếm như điện quang xé toạc không khí bổ xuống.

Mặc Lĩnh con ngươi co rụt, hắn tự nhiên không dám đón đỡ một kiếm này, thế nhưng muốn lui lại đã không kịp, trong con ngươi kiếm quang không ngừng phóng đại.

Cắn chặt răng, Mạc Lĩnh giờ phút này không nghĩ được nhiều, vội vàng mở ra yêu cương, tay phải nâng cao hóa thành khiên đá chắn ở trước mặt.

Xong tứ giai cương thi kết hợp với tứ giai yêu võ binh một kiếm, há lại tùy tiện có thể chống lại.

Phốc!

Máu tươi phun trào, nửa cánh tay phải rơi xuống.

Đến đây kiếm phong không giảm, thổi ở trên người Mạc Lĩnh đem hắn phần ngực xé toạc, vụn đá cùng máu tươi đồng thời văng tung tóe.

Như là diều đứt dây, Mạc Lĩnh cả người bay ngược ra ngoài.

Quá trình này diễn ra cực nhanh, Trần Huyền Cơ đám người tiếp viện lúc này mới đến, nhưng đã không kịp.

Từ phía bên phải, Trần Quân như một con mãnh thú nhảy xổ đến, trong tay cự đao bổ ngang, bên trên hỏa diễm rừng rực ở trên không trung kéo ra đuôi lửa.

Keng!

Tiếng sắt v·a c·hạm đinh tai, cự đao chém lên tóc đỏ cương thi cái cổ thì ngừng lại không thể nhích thêm.

Trần Quân cảm giác như mình chém vào khối sắt, hai tay tê dại.

Cùng lúc tóc đỏ cương thi đã đưa mắt nhìn lại, Trần Quân trong lòng phát lạnh, t·ử v·ong khí tức dâng trào, hắn vội vàng thu đao cực tốc lui lại.

Nhưng không cho tóc đỏ cương thi cơ hội vung kiếm, đỉnh đầu kim quang chói mắt, một cái bàn tay to lớn màu vàng giáng xuống.

Oành!

Mặt đá nổ tung, tóc đỏ cương thi hai chân đâm sâu xuống nền đá mấy tấc.

Xen lẫn trong khói bụi kiếm quang lấp lóe, Trịnh Xảo nối tiếp mà đến, nhuyễn kiếm lấy một góc độ xảo trá đám vào tóc đỏ cương thi đầu lâu, xong kết quả đồng dạng, đều không thể phá vỡ nó làn da.

Gặp đây Trịnh Xảo không dám chậm trễ, nhanh nhẹn mượn lực mũi kiếm lộn một vòng nhảy qua một bên.

Vừa lúc một vòng kiếm phong vạch phá xông lên, đem tất cả khói bụi thổi tán.

Nhưng khói bụi vừa tán, một bóng người đã lấy tốc độ cực nhanh tiếp cận, mũi đao vạch phá không khí tinh chuẩn đâm thẳng tóc đỏ cương thi con mắt.

Phốc!

Lần này cũng không có bị chặn lại, mũi đao thuận lợi xuyên thấu con ngươi.

Xong không đợi vào quá sâu, Trần Huyền Cơ đã buông tay khỏi chuôi đao, chân phải khiếu huyệt bộc phát, cả người lùi nhanh về sau.

Không khí rít gào, một vòng kiếm phong vạch phá mà ra.

Bởi vì khoảng cách qua gần, mặc cho Trần Huyền Cơ đã lùi lại rất nhanh nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi, bảo hộ yêu cương vỡ nát, cả người như là bị búa lớn đập trúng bay một đoạn dài mới dừng lại.

Ở trên mặt đất lăn lộn mấy vòng, Trần Huyền Cơ liền bật người đứng dậy.

Hắn quần áo trên người có chút tả tơi, khóe miệng có máu tươi chảy ra nhưng tổng quan thương thế cũng không quá nặng.

Lại nhìn về phía xa xa, tóc đỏ cương thi tay trái cầm lấy hắc thiết cắm ở trên mắt rút ra, sau đó tùy ý vứt ở một bên.

Mất đi một con mắt, tóc đỏ cương thi anh tuấn gương mặt càng trở nên dữ tợn.

Nó lúc này rút chân từ mặt đá ra, sau đó đột nhiệm nhiên quay đầu nhìn về phía đài cao, nơi đó một người đang nhanh chóng vơ vét các loại bảo vật, chính là Võ Việt.

Biết tóc đỏ cương thi lợi hại, Võ Việt tự nhiên không muốn cùng nó chém g·iết, hắn chỉ muốn lấy bảo vật rồi rời đi thật nhanh.

Mà Võ Việt hành động cũng rơi vào những người khác trong mắt, Ngô Phục cười lạnh thầm mắng:

-” Ngu xuẩn. “

Nơi đây đồ vậy nào có dễ dàng lấy như vậy, một khi động vào nhất định sẽ bị tóc đỏ cương thi nhắm tới, t·ruy s·át đến c·hết.

Bị một con tứ giai cương thi toàn lực nhằm vào, liệu mấy người ở đây có thể chống lại, sợ rằng ngay cả hang động đều chạy không ra được.

Nhưng đây cũng là việc Ngô Phục muốn, hơn nữa còn nằm trong kế hoạch của hắn.

Quả nhiên, ở Võ Việt vừa động vào trên kệ yêu võ binh, tóc đỏ cương thi liền phi tốc xông tới, tốc độ nhanh đến kinh người.

Cảm giác sau lưng phát lạnh, Võ Việt đưa mắt nhìn lại thì con ngươi co rụt.

Hoảng sợ, Võ Việt vội vàng cầm lên trước trước mặt gần nhất cái rìu màu đỏ liền chạy, khống phong yêu kỹ thi triển, cả người lướt nhanh đi.

Thế nhưng tóc đỏ cương thi tốc độ cỡ nào, toàn lực bộc phát chớp mắt liền muốn đuổi kịp.

Gặp đây Võ Việt xoay người liên tiếp vung lên quạt giấy, phong nhận ào ạt bắn ra, ý đồ đem tóc đỏ cương thi ngăn lại.

Đối mặt, tóc đỏ cương thi không chút để ý, vẫn như cũ đuổi theo không bỏ, mặc mệ cho phong nhận chém lên người bắn ra vô số hoa lửa.

Cứ như vậy thoáng qua, tóc đỏ cương thi đã đến sau lưng Võ Việt, trường kiếm bổ xuống.

Võ Việt giờ phút này da đầu tê dại, từ đáy lòng t·ử v·ong báo động, đứng trước nguy cơ sinh tử, hắn không chút tiếc nuối sử dụng át chủ bài, quanh thân sáng lên một vòng tròn màu xanh bảo hộ.

Vừa lúc kiếm đã rơi xuống, chém lên vòng trong màu xanh kêu lên ken két, thậm chí còn xuất hiện vết nứt lan tràn, xong cuối cùng không có vỡ nát.

Thế nhưng một kiếm này lực lượng cực mạnh, sinh ra lực phản chấn để Võ Việt thất khiếu chảy máu, cả ngươi như lưu tinh trục địa rơi xuống mặt đá phá ra một cái hố lớn.

Không có ngừng lại, tóc đỏ cương rơi xuống đuổi sát xông vào trong khói bụi.

Rất nhanh, một vòng kiếm phong xông phá, Võ Việt như là diều đứt dây bay ra, ở trên mặt đất lăn lộ mấy vòng.

Chỉ gặp hắn bộ dáng đã cực kỳ thê thảm, toàn thân đều là máu, nhất là phần ngực, có một v·ết t·hương sâu đến n·ộ·i· ·t·ạ·n·g kéo dài từ bả vai đến phần eo.

Ngưng Nguyên yêu võ giả sinh mệnh ương ngạnh, dù bị vậy Võ Việt cũng chưa c·hết.

Hết gắng gượng đứng dậy, một đôi con mắt đỏ bừng khó dấu sợ hãi nhìn xung quanh đâm người gầm lên: -” Cứu ta,... bảo vật, tinh nguyên, linh tài ta đều có thể cho các ngươi. “

Đáp lại là một mảnh im lặng, Trần Huyền Cơ mấy người không có lên tiếng.

Trong mắt Trần Huyền Cơ đám người, Võ Việt hành động kia quả thật dơ bẩn, hiện tại c·hết đều đáng.

Mà Võ Việt tự nhiên không muốn chịu c·hết, hắn lúc này tranh thủ lấy ra một viên đan dược nuốt vào, theo đó cả người nhất thời đỏ bừng, huyết khí phun trào, khí tức nhanh chóng cất cao tới đỉnh phong.

Chứ có ngừng lại, Võ Việt lại th·iếp đủ các loại phù lục lên người, trong thời gian ngắn nhất tăng lên chiến lực.

Xong lưu cho hắn thời gian không nhiều, tóc đỏ chơi thi đã lại đuổi đến.

Tóc đỏ phiêu động, mất đi một mắt gương mặt dữ tợn, khoé miệng lệ khí phun trào, tóc đỏ cương thi bay vọt mà tới, vẫn là đơn giản một kiếm quét ngang.

Võ Việt gầm lên một tiếng, hai tay nang lên chiếc rìu màu đỏ đón đỡ.

Bởi vì thời gian quán ngắn, Võ Việt vẫn chưa luyện hóa được kiện nhị giai yêu võ binh này, nhưng nó bản thân vật liệu bất phàm, dùng để đón đỡ tốt hơn quạt giấy nhiều lắm.

Keng!

Chớp mắt hai bên đã v·a c·hạm, kiếm phong càn quét.

Đối mặt tứ giai yêu võ binh, màu đỏ rìu nhị giai chỉ lá chống đỡ chốc lát liền xuất hiện vết nứt, cuối cùng ở kiếm thứ ba bổ xuống liền vỡ thành vô số mảnh.

Mà Võ Việt đứng đằng sau tự nhiên khó thoát, cả người bị cắt làm đôi.

Dưới kiếm phong thúc đẩy, nửa thân trên tung bay một đoạn, Võ Việt trên gương mặt vẫn lưu giữ vẻ không cam lòng, không tin mình sẽ lại c·hết ở đây.

-” Tất cả tránh ra! “

Đột nhiên vào lúc này trên không trung vang lên tiếng quát, ngẩng đầu liền thấy Ngô Phục lăng không nhảy tới.

Trong tay đối phương không biết từ lúc nào nắm lấy một quả cầu lớn cỡ nắm đấm trẻ con, bên trong ba màu màu xanh, đỏ, đen giao thoa lăn lộn.

Nhân lúc tóc đỏ cương thi vừa công kích xong trì trệ, Ngô Phục nhanh tay ném ra.

Chưa rơi xuống đất, quả cầu đã nổ tung, bên trong ba màu hỏa độc như là mưa trút xuống, đồng thời cấp tốc khuếch tán, thoáng chốc liền đem tóc đỏ yêu thi hoàn toàn bao phủ lại.

Hỏa độc bám ở trên người cương thi liền bốc lửa, vang lên “ lốp bốp “ t·iếng n·ổ, như là dầu sôi.

Bên cạnh cương thi, Võ Việt lưu lại nửa thân thể lấy mắt thường có thể thấy tan ra, đồng thời hóa thành hỏa độc chất dinh dưỡng để nó bùng lên hỏa diễm càng thêm mãnh liệt.

-” Gràoo! “

Tóc đỏ cương thi bất ngờ gầm lên, nó dường như đang b·ị đ·au đớn.

Ngô Phục vừa ném quả cầu kia chính là hỏa độc châu, vật này đối người sống nguy hại không lớn nhưng với cương thi, lệ quỷ, tử vật các loại cực kỳ có khắc chế.

Như cương thi một khi dính phải, thân thể sẽ bắt đầu bị hỏa độc bùng lên thiêu đốt xói mòn cho đến khi chỉ còn lại xương cốt mới dừng lại.

Xong đối với tứ giai cương thi, hỏa độc dưới diều kiện bình thường thiêu đốt rất chậm, muốn gia tốc hỏa độc uy lực cần mượn vật dẫn cũng chính là n·gười c·hết t·hi t·hể, yêu võ giả càng tốt, cho nên Ngô Phục mới chờ đến lúc này mới sử dụng.

Đến đây Ngô Phục phúc động tác không có dừng lại, tiếp tục lấy ra một tấm gương.

Tấm gương này lớn cỡ bàn tay, viền gương có màu cổ đồng, bên trên trạm trổ đủ các loại phù văn, đặc biệt còn có khảm nạm ba viêm tinh hạch màu đen lấp lánh.

Tam giai yêu võ binh, Tỏa Yêu kính!

Tỏa Yêu kính vừa lộ lập tức chiếu ra một chùm hắc quang về phía tóc đỏ cương thi, tốc độ cực nhanh.

Tóc đỏ cương thi đang muốn chạy ra phận vi hỏa độc, vừa dính động tác lập tức chậm chạp lại.

Ngô Phục cầm trong tay Tỏa Yêu kính sắc mặt đỏ lên, vận dụng tam giai yêu võ binh đối với hắn có chút quá sức, nhất là dùng định trụ tứ giai cương thi.

Nếu như là Đan Thai cảnh sử dụng, hắc quang vừa ra đầu này cương thi nhất định bị đứng yên tại không thể nhúc nhích.

Một bên dồn yêu nguyên thúc d·ụ·c Tỏa Yêu kính, Ngô Phục lớn giọng quát:

-” Còn chần chờ gì nữa, mau hợp lực chém g·iết nó, ta không giữ được lâu. “

Chương 202: Âm Hiểm