Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 201: Phấn Chiến

Chương 201: Phấn Chiến


Trên vương tọa, tóc đỏ cương thi tay cầm kiếm chống đất, ngồi ngay ngắn, bệ vệ, oai hùng.

Mặc dù chỉ là ngồi yên ở đó, nhưng lại đem cho tới cảm giác như đang đứng trước một tôn cường giả uy phong, khí thế không lộ.

Tóc đỏ không gió tự bay, cương thi gương mặt làn do dù biến thành màu bạch ngân xong vẫn khó giấu được sự anh tuấn vốn có, ngược lại càng tôn lên vẻ lạnh lùng, lãnh khốc.

Cùng tóc đỏ cương thi đối mặt, Trần Huyền Cơ sáu người áp lực cực lớn.

Bọn hắn biết, một khi mình bước vào trong không gian này, cương thi nhất định sẽ tỉnh lạnh công kích.

Thế nhưng bảo vật nằm ở trước mắt, lại không ai can tâm rời đi.

Đến đây, toàn bộ ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Ngô Phục, chờ hắn đưa ra ý kiến, dù sao đối phương hiểu rõ nơi này hơn bọn hắn.

Mà Ngô Phục sắc mặt lúc này lại cực kỳ bình tình, một đôi mắt nhìn chằm chằm kiếm trong tay cương thi.

Xong trái ngược với vẻ ngoài, Ngô Phục trong đầu lúc này lại đang cùng một cái giọng nói già nua trò chuyện:

-” Mặc lão, người nhìn đầu bạch ngân cương thi trước mắt như thế nào? “

-” Theo lão phu cảm ứng, bạch ngân cương thi linh hồn đ·ã c·hết, chỉ còn lại thể xác, mặc dù không có linh trí nhưng lực lượng không thể coi thường, Đan Thai cảnh bình thường đối mặt đều phải đau đầu. “

-” Như vậy lấy sáu người chúng ta hợp lực, làm sao cùng nó là đối thủ. “

-” Hahaha! Lão phu đã chỉ dẫn người tới đây tự nhiên có kế sách, nhớ trước đó ta để ngươi chuẩn bị Hỏa Độc châu sao, vật đó đối với cương thi rất có khắc chế, kết hợp với tam giai yêu võ binh tỏa yêu kính vẫn có sáu thành chém g·iết. “

Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, Ngô Phục có thể nói tốn rất nhiều công sức.

Mà mục tiêu cũng là thanh kiếm trong tay tóc đỏ cương thi, từ trong miệng Mạc lão hắn biết được thanh kiếm này tên gọi Hỏa Hoàng kiếm, cấp bậc cao tới tứ giai thượng phẩm.

Đã đi tới được đây, hắn tự nhiên không thể nào dễ dàng từ bỏ, liều một phen là không thể thiếu.

Nhẹ thở một hơi, Ngô Phục ánh mắt sắc bén nói: -” Mọi người không cần quá lo lắng, đầu này cương thi mặc dù cảnh giới cao nhưng không có linh trí, không thể sử dụng yêu kỹ hay yêu võ binh huyền diệu.

Trong tay ta đã có biện pháp đối phó, trước mắt mọi người chỉ cần tạm thời hợp lực cầm chân, phân tán sự chú ý của nó, ta sẽ bắt lấy cơ hội tung đòn chí mạng.

Tình thế cấp bách, mọi người không ẩn dấu thực lực, bằng không ngay cả bảo vật đều không lấy được còn bỏ mạng vào. “

Nói đến đây Ngô Phục liếc mắt nhìn Trần Huyền Cơ đầy thâm ý, hiển nhiên câu cuối cùng là nhắc nhở hắn.

Trần Huyền Cơ thì từ chối cho ý kiến, trong đầu hắn đang hiện lên đủ loại suy tính.

Như một thói quen, Trần Huyền Cơ đã dự trù sẵn đường lui, nếu như đánh không lại tự nhiên bỏ chạy là thượng sách, tính mạnh thế nhưng chỉ có một.

Mà những người khác giờ phút này cũng lâm vào suy ngẫm, hiển nhiên cũng đang tính thiệt hơn.

Qua một lát, Trần Huyền Cơ bên tai đột nhiên truyền đến Trịnh Xảo nhẹ giọng tiếng nói: -” Huyền Cơ huynh đệ tính toán như thế nào? “

Trần Huyền Cơ nhìn sang, gặp đối phương gương mặt tươi cười, hắn cũng là mỉm cười đáp lại: -” Đã đi đến đây rồi, bảo vật thì nằm ở trước mắt, ta cũng không ngại thử một chút. “

Nghe vậy Trịnh xảo khẽ gật đầu, thở một hơi nói: -” Ta cùng Huyền Cơ huynh đệ suy nghĩ giống nhau. “

Ở trong sáu người, ngoại trừ Ngô Phục ra thì Trần Huyền Cơ thực lực cơ hồ xếp thứ hai, từ việc chém g·iết cương thi vừa rồi có thể nhìn ra.

Bắt được điểm này, Trịnh Xảo tự nhiên hỏi Trần Huyền Cơ ý kiến trước, chỉ cần Trần Huyền Cơ tham gia thì hắn cũng tham gia, còn lại những người khác thì không quan tâm quá nhiều.

Đối với Trịnh Xảo mà nói, thực lực kém hơn bản thân đều không đáng để vào mắt.

Mà còn lại ba người gặp Trần Huyền Cơ cùng Trịnh Xảo tham gia thì thoáng do dự liền có quyết định, bảo vật thật sự quá mê người.

Thu tất cả vào trong mắt, Ngô Phụ hài lòng cười gật đầu nói: -” Tất cả đã quyết định, vậy thì bắt đầu thôi. “

Dứt lời, Ngô Phụ liền xoay người đi ra thông đạo, tiến vào bên trong.

Cũng trong khoảnh khắc, tóc đỏ cương thi ngồi trên vương tọa đột nhiên mở mắt, lộ ra một đôi mắt đen kịt không có con người, kèm theo đó là lệ khí xông lên tận trời, đồng thời hóa thành âm phong quét ngang bốn phía.

Tứ giai cương thi khí tức tỏa ra để tất mọi người ở đây như rơi vào hầm băng.

Nhấc lên trường kiếm, tóc đỏ cương thi chậm rãi đứng dậy, nó thân thể cũng không quá cao lớn, chỉ có khoảng một mét chín.

Thế nhưng dù là vậy cũng khó giấu được phong thái uy mãnh, khí vũ hiên ngang ngất trời.

Tiếp đến cảnh tượng để đám người chấn kính, tóc đỏ cương thi vậy mà mở miệng, khói đen từ trong miệng phun ra, giọng khàn khàn nói: -” G·i·ế·t, g·iết, g·iết… “

Lời còn chưa dứt, tóc đỏ cương thi đã biến mất tại chỗ.

Đợi xuất hiện sau đã là trên đỉnh đầu Ngô Phục, trường kiếm giơ cao lấy thế thái sơn áp đỉnh bổ xuống.

Mà Ngô Phục đã có phòng bị từ trước, lập tức nhanh nhẹn lăn qua một bên tránh đi.

Trường kiếm vừa lúc sượt ngang qua, còn cách chưa tới nửa ngang tay, phong bạo gào thét trực tiếp bổ xuống mặt đá xé rách ra một cái rãnh sâu.

Chưa hết, kiếm phong còn tiếp tục kéo dài, xé rách mặt đá cho tới mấy chục mét mới ngừng lại.

-” Quá nhanh, quá mạnh! “

Nhìn thấy một màn này, đám người thất kinh.

Nếu như bị một kiếm này bổ chúng, cho dù không c·hết cũng phải mất nửa cái mạnh đều không nói chơi.

Ngô Phục sắc mặt cũng là một mảnh nặng nề, đây là lần đầu tiên hắn đổi sắc mặt, thế nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, rút lui là không thể nào.

Vừa từ trên mặt đất đứng dậy, Ngô Phục liền đấm ra một quyền, màu cam hỏa diễm như là n·úi l·ửa p·hun t·rào xông về phía tóc đỏ cương thi, ý đồ đem đó nuốt chửng.

Tuy nhiên không đợi hỏa diễm tới gần, tóc đỏ cương thi đã vung kiếm, kiếm phong hưng khởi đem hỏa diễm tách ra làm đôi.

-” Ăn ông nội mày một chưởng! “

Đúng lúc này trên không vang lên tiếng quát, Trịnh Xảo bật cao mà đến, lăng không vỗ ra một chưởng.

Lòng bàn tay kim quang trùng điệp lấp lánh, vừa rời tay liền cấp tốc phóng đại, chớp mắt đã hóa thành mấy mét kim chưởng giáng xuống.

Tóc đỏ cương thi ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt màu đen không một gợn sóng.

Tiếp đến nó đơn giản vẫn là vung kiếm, kiếm quang sắc bén dễ dàng đem kim chưởng cắt đứt, không chút trở ngại.

Tứ giai yêu võ binh dù không phát huy được thần dị nhưng độ sắc bén cùng cứng rắn vẫn ở đó, kết hợp với cương thi mạnh mẽ lực lượng quả thật không thể khinh thường.

Oành!

Mặt đất nửa vỡ, tóc đỏ cương đi đạp đất nhảy lên đuổi theo Trịnh Xảo.

Trịnh Xảo con ngươi co rụt, vội vàng vỗ ra liên tiếp mấy cái kim chưởng, ý đồ mượn lực lùi lại.

Xong tất cả đều bị tóc đỏ cương thi dễ dàng chém đứt, tốc độ như cũ không giảm, trong khoảnh khắc đuổi kịp, kiếm trong tay vung lên.

Không đợi một kiếm này chém ra, bên cạnh tóc đỏ cương thi một người đã tiếp cận, chính là Trần Huyền Cơ.

Giờ phút này Trần Huyền Cơ toàn thân hoa văn đỏ lan tràn, thể nội huyết khí gia tốc đến cực hạn, yêu cương quán chú đến thân đao, ngay cả tay phải khiếu huyệt đều đã mở, có thể nói chiến lực ra hết.

Áp sát đến tóc đỏ cương thi trong nháy mắt, hắc thiết đao gào thét rạch phá không khí mà ra, nơi đi qua một mảnh ông ông tác hưởng.

Đao quang nhanh đến cực hạn, trực tiếp bổ ở tóc đỏ cương thi trên người.

Oành!

Như là diều đứt dây, tóc đỏ cương thi không tự chủ từ trên không bắn xuống, đâm thẳng vào mặt đá.

Lực v·a c·hạm cực mạnh, cả tòa động khẽ rung lên, còn mặt đá nơi đó thì nổ tung một mảng lớn, khói trắng mù mịt, kéo dài ra một đoạn mới ngừng lại.

Chứng kiến Trần Huyền Cơ bộc phát lực lượng, tây cả mọi người ở đây lại được một phen kinh ngạc.

Thế nhưng không để đám người nói lời gì, từ trong khói bụi tóc đỏ cương thi đã xông ra.

Nhìn qua nó lông tóc không chút tổn hao, trên người ngân giáp hoàn hảo, một kích vừa rồi vậy mà đều không thể gây tổn thương cho nó mảy may.

Trần Huyền Cơ đáy mắt lộ ra ngưng trọng, trong lòng một tia hi vọng biến mất.

‘ Xem ra hiện tại chỉ có thể dựa vào Ngô Phục tên kia át chủ bài. ‘

Vừa nghĩ, Trần Huyền Cơ hai chân đã đạp đất mượn lực nhanh chóng lui về sau, bởi tóc đỏ cương đi đang hướng về phía này.

Những người khác cũng không có đứng nhìn, liên tiếp thi triển thủ đoạn q·uấy n·hiễu.

Trong nhất thời không gian lóe lên phong bạo, kim quang, hỏa diễm các loại, tất cả đem tóc đỏ cương thi mọi phương hướng khóa chặt.

Đối mặt tóc đỏ cương thi không có sợ hãi, trong tay trường kiếm vung lên lập tức đem tất cả chém đứt.

Sau khi xông ra, tóc đỏ cương thi vẫn đuổi theo Trần Huyền Cơ không bỏ.

Nhìn thấy cảnh này, Trần Huyền Cơ sắc mặt khó coi, thế nhưng cũng không có quá nhiều sợ hãi, nói về tốc độ, ở trạng thái này của hắn kết hợp thêm chân phải khiếu huyệt bộc phát không kém hơn tóc đỏ cương thi bao nhiêu.

Xoay người, Trần Huyền Cơ tựa như đ·ạ·n pháo bắn ra, quả quyết cùng tóc đỏ cương thi đối mặt.

Cả hai tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã tiếp cận.

Tóc đỏ cương thi theo bản năng vung trường kiếm, kiếm quang quét ngang kéo theo trận trận sóng khí.

Trần Huyền Cơ đã có đoán trước, lập tức ngửa người sát mặt đất tranh đi, tiếp đến bật nhanh xoay người đá một cước vào tóc đỏ cương thi phần lưng.

Bành!

Dưới lực lượng mạnh mẽ thúc đẩy, tóc đỏ cương thi bay ra một đoạn mới có thể đứng vững.

Tóc đỏ cương thi mặc dù tốc độ nhanh, lực lượng mạnh mẽ nhưng lại sẽ không thi triển võ kỹ, cơ hồ chỉ theo bản năng vung kiếm.

Bắt được điểm này, Trần Huyền Cơ mới quyết định cùng nó đối mặt, chỉ cần tốc độ đủ nhanh liền có thể tránh đi kiếm của nó đến phản công.

Một bên Ngô Phục đám người chờ đợi đã lâu, lập tức tập thể công kích.

Chương 201: Phấn Chiến