Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 23: Wiliam Vampire Cấp Tướng ( Warlord Rank )

Chương 23: Wiliam Vampire Cấp Tướng ( Warlord Rank )


Biz đã tới.

Trước mặt hắn, trải rộng ra như một bức tranh vừa hùng vĩ vừa ghê rợn, là Crimvale Citadel – thành phố lớn nhất và cũng là trái tim đang đập của Vương quốc Ashengrave.

Nơi Vua Máu ngự trị.

Nơi quyền lực Vampire đạt đến đỉnh điểm.

Và nơi danh xưng Max Draventhal – Vị Thần Băng Giá của Aetherion – vang lên như một cơn rét chạm vào linh hồn.

Thành phố không giống bất kỳ tàn tích đổ nát nào trong thế giới này.

Nó được bao quanh bởi những bức tường thành cao ngất, xếp lớp nhiều tầng, được xây dựng từ kim loại đen và đá lạnh – thứ vật liệu chỉ có ở tầng sâu lòng đất. Các lớp tường được bố trí dày đặc, với hệ thống canh gác dày đặc không khác gì pháo đài quân sự.

Tất cả để ngăn lũ thứ cấp – những xác sống khát máu, vô thức – không thể tiến vào. Crimvale không chỉ là pháo đài của Vampire… mà còn là “vùng an toàn” cuối cùng của loài người trong mắt Đế chế.

Biz bước qua cổng thành. Ngay lập tức, khung cảnh nhộn nhịp ập vào mắt hắn.

Âm thanh vang vọng khắp phố phường. Tiếng người cười nói. Tiếng rao bán. Tiếng ca hát từ các ban nhạc đường phố.

Một thành phố sống động, sầm uất, tưởng chừng không hề liên quan gì đến tận thế.

Nhưng… nếu quan sát kỹ hơn…

Toàn bộ đám đông trên phố đều là Vampire. Chúng mặc áo choàng lụa đen thêu chỉ bạc. Có kẻ khoác giáp, có kẻ dẫn theo bầy quái vật săn mồi như dạo chơi trong công viên. Gương mặt ai cũng mang nét kiêu ngạo, bình thản, như thể tận thế chỉ là một chương sử đẹp đẽ họ từng chiến thắng.

Và nếu nhìn sâu hơn một chút nữa…

Ở phía sau họ – là những bóng người lặng lẽ. Những con người sống sót… nhưng không còn là chính mình.

Họ khoác áo đơn sơ, gương mặt hốc hác, đôi mắt rỗng tuếch. Họ đi theo sau chủ nhân Vampire của mình – cầm đồ, bưng bê, cúi đầu dọn đường. Họ không nói. Không cười. Không phản kháng. Người hầu. Nô lệ. Gia s·ú·c biết đi.

Đó là vai trò của con người trong Crimvale Citadel.

Ở nơi được gọi là "an toàn" nhất Aetherion… con người tồn tại chỉ để phục vụ. Và c·hết dần trong im lặng. Biz không lạ gì cảnh tượng này. Hắn vẫn bước tiếp, đôi mắt lạnh tanh, không để bất cứ điều gì xung quanh làm ảnh hưởng đến tâm trí.

Hắn đến đây… không phải để ngắm cảnh.

Theo chân Biz dọc theo các con phố của Crimvale Citadel, một cảnh tượng khác đập vào mắt—một hàng dài người đang xếp hàng, nối dài qua tận quảng trường thứ ba của khu phía Đông.

Hôm nay là ngày nộp máu theo lịch định kỳ của Đế chế Vampire. Một nghĩa vụ bắt buộc đối với toàn bộ cư dân là con người. Không tham gia? Đồng nghĩa với chống lại Đế chế – và h·ình p·hạt cho tội danh đó chưa từng kết thúc bằng một c·ái c·hết nhẹ nhàng.

Những con người trong hàng trông tiều tụy, xơ xác. Cơ thể gầy rộc, ánh mắt rỗng tuếch. Dường như máu trong họ đã bị vắt kiệt qua hàng chục năm.

Trên cổ tay mỗi người là một huyết ấn, gọi là Blood Sigl.

Một hình xăm đỏ thẫm ăn sâu vào da thịt, phát sáng mờ mỗi khi đến phiên nộp máu. Nó mang số hiệu công dân, ngày nộp máu, và quan trọng nhất – là dấu hiệu của sự nô dịch. Một lời nhắc nhở không lời rằng, trong con mắt của Vampire, con người vẫn chỉ là gia s·ú·c được đánh dấu.

Biz lướt qua hàng người, không buồn ngoái nhìn.

Hắn tiếp tục đi, băng qua khu vực Trạm phân phối máu, nơi máu từ các nô lệ được lưu trữ, xử lý và phân chia theo cấp bậc. Những con người gồng gánh những bình máu lớn, lặng lẽ đi ra đi vào như máy móc. Không ai than phiền, không ai kêu ca.

Ở khu nhận máu, các Vampire đang xếp hàng đợi tới lượt. Họ trò chuyện, h·út t·huốc, bàn tán như đang ở một quán café thời hậu chiến. Không ai để ý đến việc mình đang chuẩn bị uống máu tươi được lấy cách đây vài phút từ người thật.

Biz không mất thời gian. Hắn bước thẳng vào bên trong, đi đến quầy chính nơi tên quản lý trạm máu đang ngồi—một Vampire có vẻ quý tộc, khoác áo choàng nhung tím, đeo kính một bên mắt, dáng người gầy nhưng sắc sảo.

Biz mỉm cười nhẹ, đặt tay lên quầy, giọng bình thản:

“Một bình máu đặc nhé. Đừng loãng quá. Và là máu phụ nữ.”

Tên quản lý nâng nhẹ gọng kính, liếc hắn một cái với ánh nhìn đầy soi xét. Không nói gì, hắn gõ nhẹ lên mặt quầy ba lần. Một con người lập tức bước ra từ cánh cửa nhỏ phía sau, tay bê theo một bình máu đỏ sẫm, đặt lên bàn đúng trước mặt Biz.

“Biz đó à.” – tên quản lý cười khẽ. “Nay ông vui nhỉ. Mới kiếm được món hời à?”

Biz nhấc bình máu lên, lắc nhẹ rồi bật nắp. Chất lỏng đỏ đặc sánh rung lên như thạch, mùi tanh ngọt lan khắp không gian xung quanh.

Hắn liếc mắt nhìn tên chủ trạm, cười nhạt:

“Ta sắp mang đến một tin siêu sốt dẻo cho Bloods King đây. Sau vụ này… biết đâu lại được thăng chức.”

Tên chủ trạm máu chống cằm, ánh mắt trở nên tò mò thấy rõ. Hắn hạ thấp giọng, mắt nhìn quanh một cách cảnh giác rồi nghiêng người về phía trước:

“Vậy sao? Tin tức gì mà ngươi phải đích thân đến gặp Bloods King để trình báo vậy? Kể ta nghe chút được không?”

Biz phá lên cười, đưa tay lên như muốn đẩy lùi sự tò mò kia:

“Ha ha ha… Tạm thời thì chưa nói được đâu. Quên đi.”

Hắn uống một ngụm máu, rồi nhướn mày nói tiếp:

“Mà này, hôm qua bọn ta vừa chiếm được một tòa thành lớn của lũ con người. Sắp tới nô lệ và máu sẽ đổ về ồ ạt. Chuẩn bị mở tiệc đi là vừa, ha ha!”

Rồi không chần chừ thêm, hắn ngửa cổ tu một hơi hết sạch cả bình máu.

“Máu ngon đấy. Đã lắm.”

Dứt lời, Biz quay người, bước ra khỏi trạm trong tiếng lụp cụp từ gót giày nện xuống sàn đá. Hắn leo lên con Blood Horse, giật nhẹ dây cương. Con ngựa mắt đỏ gầm khẽ, rồi phóng v·út đi như bóng ma giữa làn gió lạnh.

Tên chủ trạm máu đứng đó, nhìn theo cái bóng mờ dần của Biz rồi lẩm bẩm, khóe miệng hơi nhếch:

“Thăng chức à…? Máu chưa kịp nguội đã vội leo lên đầu thiên hạ rồi…”

Hắn rút từ trong túi áo một tấm khăn lụa, chậm rãi lau sạch v·ết m·áu bám trên quầy, ánh mắt ánh lên một tia nghi hoặc khó đoán. Một lúc sau, Biz dừng chân trước một cổng thành nguy nga nằm sâu trong lòng Crimvale Citadel. Tòa thành trước mặt hắn không giống bất kỳ nơi nào khác trong thành phố. Các tháp canh phủ đầy sương mù mờ ảo. Mặt đất đóng băng từng mảng nhỏ, dù xung quanh vẫn còn hơi ấm của nhịp sống đô thị. Từ bên trong, một luồng khí lạnh rỉ ra, âm ỉ như hơi thở của tử thần, khiến chính Biz cũng rùng mình. Càng tới gần, nhiệt độ càng hạ.

Không cần ai nhắc, hắn cũng biết—đây chính là nơi Bloods King Max Draventhal đang ngự trị.

Cái danh hiệu “Vị Thần Băng Giá của Aetherion” không chỉ là tên gọi cho oai. Ở nơi này, nó là thực thể. Là áp lực. Là khí lạnh có thể thấm vào tận xương sống.

Trước mặt Biz là hai Vampire đứng gác, mặc giáp đen phủ huy hiệu Hoàng gia. Cả hai đều là Vampire Cấp Thủ Lĩnh, ngang hàng với Biz về đẳng cấp… nhưng khác biệt ở vai trò – chúng là lính tinh nhuệ, trực thuộc tầng cao nhất của Đế chế.

Biz dừng lại, hạ giọng, cúi nhẹ đầu với phong thái kính nể.

“Ta đến để diện kiến Bloods King. Ta mang theo một tin vô cùng quan trọng… từ chiến trường.”

Một trong hai tên Vampire liếc nhìn Biz, rồi giơ kiếm lên cản đường.

“Tại sao tin tức chiến trường lại phải báo lên tận Bloods King? Người chỉ cần diện kiến Ngài William là đủ rồi.”

Biz lập tức lùi nửa bước, giọng dồn dập:

“Khoan đã! Đây là tin cực kỳ quan trọng! Các người... không hiểu được tầm nghiêm trọng của nó đâu!”

Hắn nuốt nước bọt, cúi thấp giọng lại.

“Nó liên quan đến… Mặt Trời.”

Cả hai tên Vampire gác cổng đồng loạt đổi sắc mặt.

Chúng nhìn nhau, ánh mắt bắt đầu thể hiện sự do dự và sợ hãi rõ rệt.

“...Được. Vậy chờ ở đây. Ta sẽ báo lên—sắp xếp một cuộc gặp với Đức Vua.”

Tên lính canh bên phải quay người định bước vào trong.

Nhưng ngay lúc đó…

Hắn dừng lại.

Cả hai tên Vampire lập tức cúi đầu thấp, đồng thời đặt tay lên ngực, lùi về sau ba bước.

Từ trong Cửa Phụ của cổng thành, một bóng đen lặng lẽ bước ra.

Một Vampire kì dị.

Hắn có thân hình gầy guộc, khuôn mặt của một thanh niên trạc ba mươi, nhưng ánh mắt thì như thể đã sống hàng trăm năm. Mái tóc dài bết dính, buông lòa xòa che nửa mặt. Làn da xám đen, khô ráp như giấy cũ.

Trên toàn thân hắn...

Là những con mắt.

Một số nhắm, một số mở trừng trừng. Chúng động đậy. Chúng chớp nhẹ. Chúng nhìn... như thể có ý thức.

Bộ quần áo hắn mặc thì rách rưới, bụi bẩn, trông không khác gì kẻ vô gia cư lang thang. Nhưng cả ba tên Vampire đứng đó đều không dám ngẩng đầu.

Biz lập tức khom người, cúi chào sát đất.

“Kính chào Ngài William.”

Trước mặt hắn—là một Vampire Cấp Tướng. Warlord Rank.

Một trong số ít cá thể siêu hiếm – tỉ lệ sinh ra dưới 2% trong toàn bộ giống loài Vampire. Những kẻ như vậy thường là tướng quân, lãnh chúa chiến đấu, hoặc tay sai thân cận của các Bloods King.

Và William—chính là cánh tay phải của Max Draventhal, Vua Máu của Ashengrave.

Chỉ có điều…

Ngoại hình của hắn hoàn toàn không giống một chiến binh.

Yếu ớt, tàn tạ, dị dạng. Nếu không biết, người ta sẽ nghĩ hắn là kẻ bệnh hoạn sống sót sau một vụ t·ra t·ấn dài ngày. Nhưng sự im lặng và sợ hãi tuyệt đối của ba tên Vampire trước mặt nói lên tất cả.

William đáng sợ. Rất đáng sợ.

Và rồi hắn cất tiếng. Một giọng nói trầm, khô khốc, như rỉ sét trong cổ họng:

“Ta vừa nghe thấy gì cơ…?”

Một nụ cười méo mó nở ra, hé lộ hàm răng nhọn lởm chởm sau lớp tóc bết.

“...Mặt trời à?”

Chương 23: Wiliam Vampire Cấp Tướng ( Warlord Rank )