Đó là một tấm bản đồ ma thuật, nửa phần dưới của nó đang chìm mờ mịt sương mù, được đặt lên bàn dưới bàn tay đầy nhẫn vàng và kim cương. Xung quanh là những bông hoa hồng trong vườn nở rực rỡ trước ánh nắng mặt trời, cùng những bức tường lâu đài được trang trí bằng những cuộn ma thuật.
Những con chim chích bay vòng quanh tán lá, tràn ngập sự trong lành. Một chiếc bàn tròn đặt chính giữa khu vườn và những chiếc ghế gỗ quý được chạm khắc hình của cây cối, núi non. Trong đó đã có hai người ngồi.
Người đầu tiên là chàng thanh niên cỡ mười sáu tuổi, khuôn mặt hung dữ cùng bộ giáp bạch kim bóng loáng. Còn lại là một người đàn ông 60 tuổi râu ria, mặc vest đuôi tôm, khuôn mặt có đôi phần cứng nhắc.
Cả hai đều nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi ghế gỗ quanh lưng lại, chỉ hở phần đầu và bàn tay trên bàn. Một giọng nam trầm vang lên nối theo tiếng cười.
“Đúng vậy, Phantom… chính nó, thời đại ma thuật sẽ kết thúc cùng tên bá tước Halric đáng c·hết đấy. Thật sự kế hoạch của ta đã thành công bước đầu rồi đấy sao?”
“Chắc chắn rồi, thưa Công tước Orion Varath ”- người đàn ông nói.
Công tước có chất giọng nam cao du dương, êm ái. Bàn tay mịn màng được chăm sóc cẩn thận phẩy nhẹ - ra hiệu cho những người hầu ra bên ngoài.
Giờ thì chỉ còn ba người ở lại, sáu con mắt tập trung vào tấm bản đồ. Những đường nét tinh tế, những đường kinh độ và vĩ độ được làm bằng tơ nhện vàng hiếm. Mang đậm dấu ấn giả kim thuật của Thánh chính Vương triều.
Bàn tay mịn màng di chuyển qua các chi tiết trên bản đồ, cảm nhận từng nét khắc với toàn bộ xúc giác chính mình. Giọng nam trầm cất lên với vẻ vui sướng.
“Xin mời tất cả quan sát. Hãy để ý chính giữa bản đồ đi, nó có gợi cho mọi người một chiếc bánh vòng màu xanh đầy bắt mắt không? Không thấy bất kỳ đất liền nào, một kênh đào hay là một ngọn núi cao. Đúng vậy, chỉ có một hòn đảo rộng 330.000 ki lô mét vuông, Utopia! Sự kết hoàn hảo giữa thiên nhiên và cảnh đẹp đầy lãng mãn.”
Phantom nhếch mép lên mỉm cười -“Thật đau lòng làm sao, ngài bá tước tin rằng Hoàng đế đã ban tặng mảnh đất giàu có đấy của ngài cho hắn.”
“Đó là điều đương nhiên khi nghi thức cao cấp nhất được tiến hành, ai lại nghi ngờ điều đó chứ!”- Công tước cất giọng đáp -“Ngươi cũng nên giải thích đôi phần cho đứa con của ta đi, ta tin nó vẫn chưa hiểu rõ đâu.”
Chàng trai có bộ mặt hung dữ nằm trên ghế, vuốt phẳng một nếp nhăn trên cổ áo giáp. Một tiếng gõ cửa vang vọng ra từ lâu đài phía sau, cậu ngồi thẳng dậy, phỉ nước bọt xuống đất với vẻ khó chịu.
Phantom đứng lên vuốt nhẹ mép áo, bước ngang qua khu vườn tiến đến phía cửa, mở hé ra chỉ đủ rộng để nhận một cuộn thư. Ông ta đóng cửa, trải cuộn thư ra đọc lướt qua. Cười lớn một tiếng.
“Sao hả?”- Công tước hỏi.
“Một gã Halric chắc chưa bao giờ từ chối cơ hội bày tỏ thái độ thiện chí không nhỉ, Công tước?”
“Thế ông ta nói gì?”
“Đầu tiên thì hắn rất bất lịch sự, gọi ngài là ‘Varath’ chứ không phải Đức ông kính mến. Đúng thật là một tên bá tước ngông cuồng mà, không phân biệt cấp bậc gì cả.”
“Ta thích.”- Công tước nắm chặt lòng bàn tay, giọng lộ rõ sự nôn nóng -“Thế bá tước thân mến đây đáp lại bức thư của ta cái gì?”
“Hắn nói: ‘Đề nghị gặp mặt của ngài bị từ chối. Tôi vẫn thường xuyên gặp phải sự phản trắc của ngài, điều này thì ai cũng biết.’”
“Và…?” Công tước hỏi.
“Luật ngoại giao Bắc Đẩu giữa hai gia tộc vẫn còn hiệu lực, trừ khi một trong hai ta bị tiêu diệt. Người kí: Bá tước Finnian Halric của Utopia.”
Phantom gập cuộn thư lại, một cảm giác hưng phấn lạ thường xuất hiện trong người mà cười -“Chưa gì đã tự nhận mình là của Utopia rồi, tôi khá bất ngờ về độ ngông của hắn đấy.”
“Im đi, Phantom!”- Công tước lên tiếng với tiếng cười ngưng bặt như thể bị tắt bằng một cái công tắc.
“Mối thù truyền kiếp, hửm? Hắn dùng cái từ cổ xưa cha ông truyền lại đầy hay ho này để bảo đảm ta hiểu đúng ý hắn đây.”
“A… tôi hiểu rồi! Ngài vẫn còn giữ trong lòng chuyện đấy à?” Phantom đi đến ghế với vẻ mặt đắc ý.
“Đối với một sát thủ đã bước đến nửa đời người thì ngươi nói nhiều quá đấy, Phantom”- Ngài nghĩ: Ta phải sớm thủ tiêu tên này thôi, một kẻ sẽ lìa đời bất cứ lúc nào, không còn ích lợi gì nữa rồi.
Công tước đưa mắt về phía ghế bên kia, nhìn chằm chằm tay sát thủ của mình, thấy cái đặc điểm mà ai cũng chú ý đến đầu tiên ở anh ta: đôi mắt, đôi mắt ti hí u tối chỉ một màu đỏ rực. Một nụ cười toe toét sau bộ ria mép của Phantom.
“Công tước à! Chưa có sự trả thù vừa đê tiện vừa đẹp như thế. Buộc Finnian phải đưa cả gia tộc đến quốc đảo, để lại Halric mảnh đất trơ trọi không bóng người vì thánh chỉ. Ngài cũng ranh mãnh quá đó Công tước!”
Bằng giọng lạnh lùng, Công tước nói: “Ngươi đang dần mất kiểm soát cái miệng của mình đấy, Phantom. Đặc biệt như ta đã nói, ngươi đã qua cái tuổi mới lớn lâu rồi, hãy nghiêm túc lên.”
“Nhưng tôi đang rất sung sướng, thưa Công tước. Trong khi ngài... bị chạm vào lòng ghen tị.”
“Phantom!”
“Ôi trời ơi, Công tước! Chẳng phải đây sẽ là điều đáng tiếc nhất khi ngài chưa có ai đạt được trình độ như tôi sao và tôi biết khi nào ngài sẽ cử người lấy thủ cấp tôi đấy. Miễn tôi còn mang lợi ích thì điều đó còn rất rất là lâu đó. Không lãng phí… đúng vậy, điều ngài đã học từ cha ngài nhể, Công tước?”
Công tước vẫn nhìn Phantom nhưng đánh sang đứa con mình, Kinich Varath, đang say giấc nồng trên ghế.
Những tên khờ suốt ngày cãi lộn này! Cậu nghĩ. Ông già của ta cứ lần nào nói chuyện với lão sát thủ Phantom của ổng như rằng lại cãi nhau. Họ tưởng ta không có gì để làm ngoài việc nghe họ cãi nhau chắc? Còn cả lão tổng giám mục mấy hôm trước nữa, không thể tin được!
Rồi từ từ cậu nhớ về ngày tổng giám mục đến gia tộc Varath.
*
“Cái thứ đó phải đi ra ngoài.”
Giọng của tổng giám mục vang lên tại đại sảnh, nơi có rất nhiều nô lệ đang dọn dẹp sau buổi tiệc của Công tước Orion Varath. Còn cậu đang đứng bên cạnh, nhìn tổng giám mục với vẻ mặt hung dữ thường ngày.
Công tước ngồi sau bức màn bình phong lên tiếng.
‘Ông cứ nói tự nhiên. Nô lệ bọn ta bắt không hiểu ngôn ngữ của ông và chúng ta đâu.”
“Cút hết ra ngoài!”
Một tiếng quát vang lên khiến những nô lệ ngay lập tức hoảng sợ chạy ra ngoài, không quên mang cả dụng cụ lau dọn. Kinich đứng đó cũng đôi chút hoảng nhưng cũng nhắm mắt coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Nó hiểu. Giờ thì… Cách âm.”
Dậm chân xuống đất, một vòng tròn xuất hiện bao trùm toàn bộ ba người, cách biệt với thế giới bên ngoài. Công tước thở dài ngao ngán nghĩ.
‘Bọn Giáo hội giờ lộng quyền quá rồi, các ngươi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị các gia tộc quay lưng ngay khi các ngươi động chạm vòng riêng tư của bọn họ sao?’
Dù vậy Orion vẫn chú tâm đến người đàn ông trước mắt mình.
“Vậy Hoàng đế có lời nhắn gì mà đích thân tổng giám mục đang bận bịu với học trò của mình phải đến đây?”
Chắp tay lại, tổng giám mục đáp -“Hoàng đế sẽ củng cố lực lượng cho ông với bốn quân đoàn Thánh chính… Chuyện này không được để lộ ra.”
“Cái…!” Kinich sững người.
Quân đội Thánh chính do Hoàng đế Thalorin được xem là những tên máu lạnh g·iết người không ghê tay, những con quái vật đến từ địa ngục.
Với bốn quân đoàn Thánh chính, dù cho gia tộc Halric sở hữu những chiến binh hàng đầu các gia tộc thì cũng không thể xoay chuyển.
“Không có bất kì cơ quan giá·m s·át nào ở Utopia, kể cả 'lũ ngoại lai' bọn Halric sẽ c·hết mà không biết gì.”- Ông nói.
Gật đầu định quay về thì tổng giám mục nhớ ra điều gì đó rồi nói.
“Nhân nói tới điều đó, bá tước Finnian Halric vô nghĩa với kế hoạch bọn ta. Nhưng vợ con ông ta được bảo hộ dưới danh nghĩa Giáo hội. Hãy cho họ phẩm giá bằng cách lưu đày.”
Công tước mường tượng ra hình ảnh bá tước phu nhân Cel·este và đứa con trai Ea Halric của ả, biết là Cel·este thuộc Hội Chân Lý nên khó lòng ra tay. Ông nuốt ngụm nước bọt thở hơi dài.
“Gia tộc Varath không hề có ý định x·âm p·hạm kế hoạch thiêng liêng của các người. Ta thề với toàn bộ thành viên trong gia tộc. Ta sẽ không hại họ.”
Nhìn kĩ vào đôi mắt Công tước, không có ý định hay sự nói dối nào được nhìn thấy, tổng giám mục quay lưng đi về để chuẩn bị tham dự lễ Thay đổi của Hoàng đế.
Bước chân cộp cộp đến khi không còn nghe thấy và vòng tròn cũng biến mất, Công tước tựa lưng mình vào ghế suy tính. Kinich đứng nghe chuyện nãy giờ không thể chịu được thêm liền hỏi.
“Sao cha lại phải thề với hắn, hắn đã nhìn thấy quá nhiều thứ, nếu con trai bá tước sống thì sao? Danh dự chúng ta nữa…”
“Không một tên Halric nào được sống. Còn hai mẹ con nó, ta đã hứa là sẽ giữ lời.”
Cắt ngang những câu hỏi bức bối của Kinich, Công tước từ từ đứng dậy dang hai tay ra thể hiện rõ quyết tâm của mình giữa căn phòng trống rỗng -“Nhưng Utopia là Utopia, rừng thiêng nước độc sẽ ăn thịt kẻ yếu. Đất của ta. Utopia của ta.”
*
“Kinich!”- Công tước lớn tiếng đánh thức cậu khỏi giấc ngủ -“Khi ta bảo con đến đây, ta đã dặn hãy lắng nghe và học hỏi. Con đang học hỏi đấy chứ?”
“Có ạ! Con chỉ nhắm cho đỡ mỏi mắt tí thôi.”- Cậu cẩn thận giữ giọng khúm núm.
“Đôi lúc ta thấy kinh ngạc về Phantom dù thiện cảm không mấy tốt đẹp.”- Công tước đánh mắt mình nhìn Phantom đang cười tự kỉ -“Ta g·iết người đôi khi là rất cần thiết hoặc bọn họ không còn giá trị nhưng… lão ta lại hứng thứ điều đó. Về phía bá tước Finnian, ta cảm thấy tội nghiệp vì người thân cận nhất của mình sẽ phản bội và gia tộc Halric sẽ chỉ còn cái tên trong lịch sử. Ta mong trước lúc c·hết… hắn sẽ biết ai điều khiển bàn cờ này.”
Phantom bất chợt tắt nụ cười mà hỏi.
“Công tước, tại sao ngài không ra lệnh cho tên Darius đó đâm một nhát vào cổ họng ông ta, lặng lẽ nhưng đầy hiệu quả?”
“Bá tước phải biết và cả các gia tộc, chuyện này không khác gì đánh rắn động cỏ, tuy vậy lại là cơ hội lớn khi họ chùn bước và ta sẽ có thời gian xóa sổ ma thuật thế giới này mãi mãi.”
“Xóa sổ ma thuật, điều này sẽ khiến cả thế giới rơi vào hỗn loạn nếu Giáo hội sụp đổ và một phần q·uân đ·ội gia tộc sẽ tan biến.”
Nhìn lên bầu trời xanh ngát, Công tước đáp -“Miễn ta thắng trong cuộc chiến này thì ngàn người biến mất cũng chẳng sao.”
“Hoàng đế đã để mắt tới ngài rồi Công tước. Ngài đã quá liều lĩnh khi đụng tới quyền lực của nhà vua, một ngày nào đó ngài sẽ thấy vài quân đoàn trên lãnh địa với sát khí ngút trời. Và thế Công tước sẽ tiêu đời.”- Phantom châm chọc.
Nhìn vào ánh mắt đê mê khi tên sát thủ già nua đang cười – không khác gì những tên bợm rượu biến thái ngoài kia, Orion hỏi.
“Có vẻ ngươi thích cảnh đấy lắm nhỉ, Phantom? Những tòa nhà cháy trên lãnh địa ta khiến ngươi thích thú vậy.”
“Ngài mà cũng hỏi được câu đó sao?” Phantom lầm bầm.
“Ta đã quá vội khi hứa hẹn về chiến lợi phẩm của Utopia cho ngươi.”
Phantom bước bốn bước đến sau ghế của Kinich, tay nắm thành. Một cảm giác ngột ngạt tạo ra, Kinich nhìn lão sát thủ với vẻ mặt cau mày.
“Ngài không thể đùa với tôi chuyện đó được đâu, tôi đã chờ đợi từng ấy năm để đặt Cel·este lên giường của mình và ngài hứa sẽ trao cô ấy cho tôi.”
“Giường ngươi? Để h·ành h·ạ à?”
Kinich kéo dịch ghế mình sang một bên trong lúc sự im lặng đang kéo dài.
“Con có nên về phòng không? Cha bảo cha sẽ trao con lãnh địa.”
Công tước nhìn hướng mắt mình vào Phantom nói -“Đứa con của ta đang lo lắng. Thế còn tiểu bá tước Ea thì sao, hỡi Phantom thân mến của ta?”
Lão sát thủ đáp -“Kế hoạch sẽ mang nó đến chỗ ngài.”
Đạp mạnh tay vào tấm bản đồ trên bàn, Công tước lớn tiếng.
“Đó không phải câu hỏi ta đang cần! Lời rao giảng của Giáo hoàng khốn kiếp bảo rằng hắn không thể sinh ra đứa con có năng lực, nhưng rồi sao? Những gián điệp tài giỏi của ngươi liên tục bị nó phát hiện, là do các ngươi yếu kém hay thằng bé năng lực?”
“Những chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn, không thể có sai lầm lớn thế được, khả năng ngụy trang của chúng tôi là tốt nhất tại Thánh chính Vương triều.”
Phantom bằng cách nào đó đã mất kiểm soát cảm xúc của mình mà dần toát mồ hôi, khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi.
“Lão ta dùng quá nhiều trầm hương, ăn nó cứ như ăn kẹo vậy. Nhìn con ngươi xem! Có lẽ lão xuất thân từ bọn nô lệ ta bắt được cũng nên. Có năng lực nhưng Phantom vẫn dễ bị cảm xúc chi phối và mắc sai lầm.”
Phantom khẽ nói cùng giọng có chút ảm đạm.
“Ngài đang đào tạo người thay thế tôi đấy à?”
“Thay thế ngươi! Tại sao chứ? ta có thể tìm ở đâu ra một sát thủ khác xảo quyệt và nham hiểm như ngươi đây?”
“Ở chính cái chỗ ngài đào tạo tôi đấy, Công tước.”
Orion trầm ngâm nhớ lại những buổi huấn luyện khắt khe đến tận xương tủy do chính mình làm ra rồi nói.
“Có thể ta sẽ quay lại chỗ đó lần nữa, khi mà ngươi đang có dao động về tâm lý mình và… số lượng trầm hương cũng tăng theo tuổi tác.”
“Ngài chê tôi tốn kém sao?”
“Ồ không, ta nào chê ngươi! sở thích của ngươi trói buộc vào ta. Làm sao ta khó chịu với chúng được? Ta chỉ muốn con ta quan sát điều này ở ngươi thôi.”
“Tôi sẽ nhảy múa chứ? Hay trình diễn những chức năng khác nhau của tôi cho Công tước tương lai xuất chúng...” Phantom nói.
“Đúng thế.”- Công tước nói -“Giờ thì im lặng đi.”
Ngài liếc nhìn Kinich, chú ý mái tóc vàng bồng bềnh của nó, một đặc điểm di truyền của dòng họ Varath.
“Đây là một sát thủ, Kinich. Nó được đào tạo và huấn luyện để thực hiện những nhiệm vụ nhất định. Tuy nhiên ta không thể bỏ qua sự thật là con quỷ được bọc trong thân thể con người. Một hạn chế nghiêm trọng, thế đấy. Đôi khi ta nghĩ pháp sư ngày xưa dùng ma thuật biết tư duy đã có được ý kiến đúng đắn đấy. Giờ thì làm chức năng của ngươi đi, Phantom.”
“Tôi đã cảnh báo ngài không nên phó thác thông tin này cho một người quá trẻ như vậy. Những quan sát của tôi về...”
“Hình như ngươi quên mất ai là người đào tạo ngươi nhỉ?”
“Thì đành vậy.”- Phantom nói. lão ta duỗi thẳng người, lấy dáng vẻ nghiêm trang kỳ cục như thể một tính cách khác của lão -"Ba ngày nữa, toàn bộ gia tộc Halric sẽ lên tàu của Hiệp hội Thương gia đến Utopia. Tàu sẽ neo đậu ở thành Amazon, chứ không phải Cazat như ta kết luận.”
“Nghe cho cẩn thận đấy, con trai.”- Công tước nói -“Hãy quan sát những kế hoạch trong kế hoạch trong kế hoạch.”
Kinich gật đầu, nghĩ: Thế này mới đúng chứ. Cuối cùng thì lão già cũng cho mình biết những chuyện bí mật. Chắc hẳn ông ta thực sự có ý định để mình làm người thừa kế.
Phantom không để tâm đến chuyện trò cha con mà đặt hết tâm trí mình vào từng lời nói.
“Tôi nói ngắn gọn là Gia tộc Halric sẽ đến Utopia. Tuy nhiên chúng ta không được bỏ qua khả năng bá tước đã ký hợp đồng với Hiệp hội để đưa ông ta đến một nơi an toàn nằm ngoài Hệ thống. Trong hoàn cảnh tương tự, những Gia tộc khác sẽ làm phản, mang theo gia đình rồi lẩn trốn bên ngoài Thánh chính.”
“Hắn quá kiêu ngạo nên sẽ không làm thế!” Công tước nói.
“Chúng ta sẽ đẩy sự chú ý của y đi xa hơn nữa bằng các cuộc nổi loạn ở vài tòa thành có quân lính đồn trú và những chỗ kiểu như thế. Những cuộc nổi loạn này sẽ bị đàn áp ngay khi xuất hiện lính Halric. Bá tước sẽ phải tin rằng ông ta đang được an toàn. Sau đó, khi thời cơ chín muồi, chúng ta sẽ đánh tín hiệu cho Darius và tiến vào với lực lượng chủ lực của chúng ta…”
“Tiếp tục đi.” Nam tước nói. “Chúng ta sẽ tiến vào với sự tăng cường từ hai quân đoàn Thánh chính cải trang thành Varath chúng ta.”
“Điểm chính là thế này.”- Phantom nói -“khi gia tộc Varath bị lợi dụng để làm những công việc bẩn thỉu cho hoàng thất, chúng ta sẽ giành được một lợi lớn. Đó là một lợi thế nguy hiểm, chắc chắn như vậy, nhưng nếu sử dụng một cách cẩn trọng, nó sẽ mang lại cho gia tộc Varath nhiều của cải hơn bất cứ gia tộc nào khác trong Thánh chính, cơ hội để trừ khử pháp sư cũng rộng mở.”
“Sự giàu có luôn khiến ta mê mẩn đó, Kinich”- Công tước nói -“Một vị trí cấp cao trong Hiệp hội Thương gia mà không thể bị bãi nhiệm.”
Cậu gật đầu. Giàu sang chính là vấn đề và Hiệp hội là chìa khóa dẫn đến sự giàu sang, mỗi Gia tộc có dòng dõi cao quý đều hốt từ các két bạc của công ty bất cứ thứ gì có thể hốt được nhờ quyền lực của cấp cao.
Những chủ nhân vị trí này - họ là bằng chứng thực tế cho quyền lực chính trị trong Thánh chính Vương - tùy theo sự thăng trầm của số phiếu bầu mà có thể nay về tay gia tộc này mai về tay gia tộc khác, trong khi nó tự cân bằng với Hoàng đế và những người ủng hộ ông ta.
“Có lẽ bá tước Finnian sẽ cố chạy trốn đến chỗ lũ man rợ Sylvarin lẩn trốn ở trên cây hay vách đá sâu.”- Phantom nói -“Tùy trường hợp mà hắn sẽ gửi vợ con mình đến đâu đó an toàn trước, mình thì ở lại. Nhưng tôi chắc chắn hắn không thể thoát được bởi nhà nghiên cứu tộc Sylvarin đang ở đó – tôi nhớ cô ta lắm.”
“Chúng ta nhớ. Trình bày tiếp đi.”
Phantom cúi đầu giơ ngón tay xoay xoay giữa không trung -“Nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng kế hoạch, Gia tộc Varath sẽ có một thái ấp phụ trong một năm tới… Cha cậu sẽ được ban thái ấp đó. Đại diện cá nhân của ông ấy sẽ cai trị Utopia. Cái này chắc phải cảm ơn bá tước khi ông ta xây đấy.”
“Lại thêm nhiều lợi nhuận!” Kinich thốt lên vui sướng.
“Tốt thôi!”- Ngài nghĩ: Thế cũng công bằng. Chúng ta là những người đã khai hoang mảnh đất đó... ngoại trừ lũ bản địa lẩn trốn... và dăm tay b·uôn l·ậu dễ bảo bám lấy cái đảo này cũng chặt gần như bọn nô lệ bản địa.
“Và các gia tộc sẽ biết chuyện ngài tiêu diệt gia tộc Halric.”
“Đến ngay cả sát thủ, gián điệp cài vào được thì mấy tin tức đấy cũng là chuyện thường ở huyện. Chừng nào Hiệp hội còn ngoài tầm Hoàng đế thì sao mà khác được cơ chứ.” Nam tước thì thào.
“Điều thú vị nhất là bá tước có thể cũng đã ngửi thấy cái bẫy này rồi.”- Phantom nói.
Công tước nghe vậy rồi đứng lên, khi chiếc ghế quay lại, hình dáng cao hai mét không lồ xuất hiện. áo mặc được dệt bằng sợi chỉ vàng căng hết cỡ, tay năm chặt cái cốc tiến về phía cửa.
“Nhiều khi nhìn ngươi trong lúc nhắm mặt lại rất đau đầu đấy, Phantom… Còn giờ hãy Kinich! Hãy gọi cái tì nữ vào phòng tắm, ta muốn sảng khoái một chút.”
Phantom nhìn bóng dáng Công tước rời đi liền nói -“Ngài cũng học ma thuật nhưng lại muốn nó bị xóa bỏ khỏi thế giới, chuyện này không biết nói gì nữa.”- Rồi cũng rời đi, để lại Kinich đang quát tháo nô lệ trong khu vườn.