Hoàng hôn rơi xuống tại lâu đài Halric và cái ngày Lễ Thay đổi của Hoàng đế bắt đầu và cũng là lúc đứa con trai Ea của bá tước phải trải qua thử thách sống còn.
Hai người đàn ông và một người đàn bà đang tiến bước thật nhanh đến cổng ngoài phía tây lâu đài một cách khẩn trương, theo hai bên là đoàn tháp tùng của Giáo hội. Những chiếc xe ngựa phủ trắng lớp gỗ bên ngoài đã dừng lại.
“Sao hả Cel·este, con đang có chuyện gì muốn nói à?”- Tổng giám mục hỏi.
Cel·este cứ đi sau, nhìn ra phía bên ngoài lâu đài. Do lâu đài nằm trên một ngọn đồi bên dòng sông và ngắm được những cánh đồng phủ sắc đỏ, tâm trí bà bị cuốn lấy quá khứ nên những lời nói của tổng giám mục không lọt vài tai.
Rất nhiều năm về trước, một cô bé gầy nhòm, mái tóc đen nhánh đứng đối diện Giáo đường phải chịu những v·ết t·hương xé thịt trong độ tuổi mới lớn – bước từng bước đến phòng giáo dưỡng của Học viện Thương gia ở thủ đô Thánh chính.
Nhìn xuống hai bàn tay mình, bà hồi tưởng về những cơn đau đó bằng sự kinh hoàng và cũng vô cùng tức giận. Bà thì thầm.
“Mọi người phải đi xa tới mức đấy sao? Ea tội nghiệp của mẹ.”
“Cel·este! Ta đang hỏi con đấy.”- Giọng tổng giám mục cáu gắt lên.
“Dạ thầy? Thầy có chuyện gì ạ…”- Cel·este ngay lập tức thoát khỏi ảo cảnh, quay về với thực tại mà nhìn tổng giám mục đang dừng lại đợi bà.
“Chuyện gì ư? Ta còn chuyện gì mà con không biết à?”- Giọng nói già nua mang âm điệu tức giận và khó chịu hỏi một cách tàn nhẫn.
“Thì… con đã có một đứa con trai!” Bà cúi đầu không dám ngước lên nhìn vẻ mặt của tổng giám mục – khuôn mặt thất vọng.
“Và con cho nó thử ‘tí’ trầm hương ngay khi chưa chào đời! Con muốn thằng bé biến thành sinh vật quái dị gì đúng không hay là cho nó thử cảm giác sắp c·hết như nào?”
“Nó rất có ý nghĩa đối với ông ấy.” Cel·este biện hộ.
“Rồi sao… trở thành cái bức bình phong cho thói tự phụ của con, cho rằng mình sẽ sinh ra được Rhiannon - đấng tối cao của người Sylvarin!”
Cel·este giương mặt lên vẻ quyết tâm.
“Con cảm nhận được điều này là có thể.”
“Đúng rồi, có thể… con chỉ nghĩ đến cái đứa con trai cho lão bá tước chứ nghĩ gì đến chúng ta đâu.”- Tổng giám mục tiến lại gần, tay chỉ vào phòng bá tước Finnian -“Cái mong mỏi của ông ta không liên gì đến Giáo hội cả.
Ngay khi thấy gia tộc Varath sinh ra đứa con trai thì ta đã định bảo con đẻ ra một đứa con gái nhưng rồi… cái chuyện này vô phương cứu chữa. Đấy, giờ con đã cho chúng ta một bài toán nan giải khó mà tìm được đáp án.”
“Dù tính như nào thì Giáo hoàng cũng có lúc xảy ra sai sót.” Bà nói bấp chấp ánh nhìn chằng chọc hằng đêm của tổng giám mục.
Nghe vậy, ông chỉ thở dài rồi lầu bầu một mình: “Cái gì đã làm thì cũng là đã làm rồi, tính sau vậy.”
“Mọi điều con làm, con sẽ không hối hận, thầy đừng bận tâm.”
“Vẫn cái thói ngang ngược đấy.”- Tổng giám mục châm chọc -“Thật tuyệt vời khi con bảo ta đừng bận tâm. Ta sẽ thấy con biến thành một mụ phù thủy bị săn lùng và treo thưởng với cái giá bèo bọt cùng đứa con trai đáng quý của mình. Rồi trước bình minh sẽ bị t·hiêu r·ụi dưới cây thánh giá ngoài kia… Ta nhiều khi cũng muốn biết Finnian đã thuần hóa con thế nào đấy.”
“Không…không còn lựa chọn khác nào sao?” Cel·este tái mặt khi nghe những lời của ông.
“Con còn sự lựa chọn khác nào ư? Một linh mục, một người học trò của ta mà nói vậy sao?”
“Con chỉ muốn biết những gì Giáo hoàng thấy bằng khả năng của người thông qua thầy.”
“Giáo hoàng muốn hay không, chẳng phải việc của con, quan trọng tương lai người nhìn thấy là dựa vào quá
khứ. Với lại con biết rõ nhiệm vụ chúng ta là theo trật tự mà, Cel·este. Con người biết rõ c·ái c·hết đáng sợ thế nào và ra sức duy trì nòi giống. Đó là thứ nằm trong máu mỗi người – sự thôi thúc trộn lẫn qua từng giọt. Thánh chính Vương triều, tất cả gia tộc, Hiệp hội Thương gia chỉ là hạt cát chúng ta nhìn được trong đó thôi.”
“Hiệp hội Thương gia!”- Cel·este đánh mắt xuống dòng sông bên dưới, đang có những chiếc thuyền vận tải liên tục qua lại tại cảng sông để giao dịch -“Bá tước và con đã thỏa thuận với họ, chia chiến lợi phẩm tại Utopia cho mỗi bên.”
“Ha… Hiệp hội Thương gia là cái thá gì ngoài quả bóng đang chập chững sắp nổ đâu chứ.”- Phẩy mạnh tay khua đi những con ruồi đang bay, ông nói –“Giờ Hoàng đế cùng hoàng thân quốc thích đang nắm giữ hơn nửa số ghế lãnh đạo của Hiệp hội. Mùi tiền mà, ai chẳng thích. Cứ thế số người ủng hộ cho Hoàng đế cũng tăng lên. Cái này xuất hiện vô số lần trong lịch sử rồi.”
“Nếu vậy, con chỉ cần nắm giữ một phần lớn trong số đó là được.” Cel·este nói.
Nhìn vào khuôn mặt bà, nó vẫn chẳng khác gì xưa. Đanh đá, không biết điểm dừng và tính toán rất xa. Ông cười lớn.
“Thật đấy à, Cel·este! Con đang muốn cho ta một câu chuyện hài cổ điển nào thế? Nhìn đi… nhìn rõ xung quanh xem, bao nhiêu thế lực đang chĩa sát khí vào ta. Quốc gia ta đang ở thế chân kiềng: Hoàng gia, các gia tộc và Hiệp hội Thương gia. Cái thế kiềng ba chân này đơn giản là quá yếu để trụ vững. Cái sự phức tạp mà giao thương bây giờ vốn đã là đối nghịch với giả kim thuật hay ma thuật nói chung rồi.”
Cel·este vẻ mặt rũ xuống, chua chát nói -“Nếu đây là sa mạc, bá tước Finnian là một hạt, hạt tiếp theo là con, tiếp theo nữa là…”
“Ngừng lại đi, Cel·este! Cái lằn ranh dưới là vực thẳm, trên là vách núi này, hẳn là con phải biết mình là ai rồi chứ.”
“Con là người phục vụ cho mục đích cao cả của Hội Chân Lý Cao, là con chiên ngoan đạo mà Giáo hoàng đã chọn.” Bà nhắc lại câu nói đã lặp đi lặp lại vô tận trong suốt cuộc đời mình.
“Ừm… Hiện tại đ·ám c·háy này đã lan rộng đến mức ta không còn kiểm soát được nữa, giờ phải tách ra để nó không hủy hoại những kế hoạch còn lại.”
Hiểu ra ý tổng giám mục đang nói, Cel·este rơi những giọt lệ trên khóe mi của mình. Một cảm giác run sợ chạy dọc sống lưng khiến cho hơi thở không còn đều nữa. Gan bàn tay nắm chặt lại không để nó rung lên.
“Con sẽ tự mình trả giá cho những sai lầm này.”
Hiện lên mắt tổng giám mục, một con người đã hơn 30 tuổi đang run rẩy cúi xuống – lại còn là học trò mình yêu quý nhất, ông cũng không nỡ để nó chịu khổ như vậy. Nhưng luật là luật, không có ngoại lệ.
“Đừng quên, thằng bé cũng phải chịu tội cùng con vì nó đã ra đời.”
“Con sẽ dùng tất cả khả năng của mình để thằng bé được sống.”
“Bảo vệ!?”- Tổng giám mục đặt một dấu hỏi chấm lớn trên đổi, phải nghe lại một lần nữa để xác định xem mình có nghe lầm không –“Con biết đó là sự yếu đuối c·hết tiệt không hả! Cứ chăm chăm bảo vệ nó thì khác gì cho nó t·ự s·át không. Với cả… chắc gì con sẽ bảo vệ nó, có khi lại hi sinh nó vì mục đích của mình!”
Cel·este không nói gì mà lờ đi những câu từ của ông, mãi một lúc bà mới mở lời.
“Có thật sự quốc đảo Utopia ấy, tệ đến mức đấy không?”
“Không hẳn là tệ nhưng nói vô cùng tệ cũng chả sai.”
Trong khi hai thầy trò đang nói chuyện, Giáo hoàng đã ngồi lên xe ngựa, tâm thế suy tư mỗi lần nhớ lạ cuộc trò chuyện với cậu nhóc Ea.
***
Ea đứng trước mặt Giáo hoàng rồi quay lại nhìn mẹ mình – một người hoàn toàn khác so với những gì cậu thấy trước đây. Đầu óc cậu ngày càng cảnh giác Giáo hoàng, tuy vậy cậu vẫn đáp lại một cách ‘lịch sự’.
“Ông muốn tôi kể cái gì?”
“Mọi thứ! Ta muốn biết mọi thứ ngươi đã và đang mơ thấy cái gì.”
“Tôi có nên nói không? Vì có cái tôi nhớ, có cái không.”
Giáo hoàng cười thầm với lối suy nghĩ của cậu – tôi không muốn kể cái này thì ông làm gì được tôi. Giơ bàn tay ra phía Ea, ông nói.
“Ta chỉ cần giấc mơ tối qua của ngươi, những thứ khác thì tùy ngươi muốn nói hay không. Miễn nó đáng nhớ.”
Ea nhắm mắt đáp -“Ừ thì có… Tôi mơ thấy một cánh đồng vàng trải dài tận đường chân trời, nước suối… một ông lão mặc áo trùm đầu đen ngồi ở đó. Tôi không rõ hình dáng nhưng mắt có léo lên màu đỏ rực – không một chút lòng trắng nào. Ông ấy có kể cho tôi cuộc gặp giữa tôi và Giáo hoàng đây.”
Giáo hoàng đưa tay lên cằm ngay khi Ea mở mắt.
“Thiết nghĩ, mấy lời của ông ta đã thành sự thật rồi nhỉ! Có cả thứ ta để lại trên cổ tay ngươi không?”
“Có.”
Giáo hoàng trầm ngẫm một lúc quay sang nhìn Cel·este rồi quay lại Ea nói.
“Vậy xác suất giấc mơ thành hiện thực của ngươi là bao nhiêu?”
“Dựa vào lời nói của lão, 75% sẽ thành hiện thực, còn lại tôi không rõ.”
“Nói rõ hơn những gì ngươi và ông ta nói với nhau!”
Nghe thấy sự hối thúc trong từng câu từ, Ea cũng chỉ biết nhắm mắt mà kể lại -“Ông lão đưa tôi đến một ngọn đồi rộng lớn được bao phủ bằng hàng cây long lão. Đứng trên đó, lão đợi một chút và vài người xuất hiện. Ông nở rõ sự vui mừng nhưng đầy lo lắng. Ông nói:’ Chỗ của Người có tuyết không?’”
Giáo hoàng đi đến gần Ea, nghe rõ từng từ cậu phát ra với vẻ mặt tập trung.
“Và rồi!”
“Một cô gái đến gần tôi, hỏi về sự cảnh đêm khuya thế nào và tôi đã ngồi xuống kể cô ấy nghe về sự tự do. Tiếng suối trong như tiếng hát xa/ Trăng lồng cổ thụ, bóng lồng hoa/ Cảnh khuya như vẽ …”
“Sao không kể nữa?”- Thấy Ea đang nói mà dừng đột ngột khiến Giáo hoàng mất đi tâm trạng rồi hỏi.
Cậu đáp -“Câu thơ này không phải của tôi mà là một vị tác giả vĩ đại tạo ra, không thể cứ thế ă·n c·ắp được đúng không?”
Giáo hoàng đứng chằm chằm xuống Ea một lúc, ông không hiểu tại sao thằng nhóc trước mặt mình lại nói như vậy, nỡ nói rồi thì nói cho nốt nhưng cùng bèn bỏ qua.
“Tùy ngươi, vấn đề này có thể để lúc khác nếu ngươi muốn. Còn vấn đề chính, ngươi xứng đáng được bọn ta công nhận. Dù ta không nhìn ngươi bằng con mắt của một đấng sinh thành như mẹ ngươi, có lẽ ta đã nhìn thấy chút hi vọng nhỏ nhoi ấy. Nhưng gặp bão thì cũng sẽ tắt thôi.”
Cậu nhăn mặt, tự hỏi cái cuộc trò chuyện c·hết tiệt này còn kéo dài đến bao giờ.
“Mẹ! Con về phòng trước đây, chuyện chỗ này chắc cũng hết rồi.”
“Con hãy nán lại một chút nữa, nghe Giáo hoàng nói về Rhiannon” Cel·este nắm lấy tay con trai mình khuyên nhủ.
“Tất cả đ·ã c·hết đúng chứ? Con không mạo hiểm vào cái trò chắc chắn sẽ c·hết này.”
Chen ngang cuộc nói chuyện hai mẹ con, Giáo hoàng lên tiếng.
“Nhưng ta có thể giúp ngươi bằng một vài gợi ý về lý do khiến họ thất bại.”
Ông ta mà cũng nói là vài gợi ý? Ea nhìn kĩ mắt của Giáo hoàng – ánh mắt không biết nói dối.
“Ngươi không tin ta đến vậy sao?”
Ông ta nói mục đích của mình và mỗi lần nghe cái đấy là đầu cậu như bị tiêm một c·hất k·ích t·hích, không thể nào quên được. Và cả người bố của cậu nữa… Ông trong mắt cậu là một người luôn yêu thương gia đình chứ không như thằng khốn nạn kiếp trước. Nhưng trong đối thoại, chưa từ nào nhắc đến bố cậu.
“Ông nghĩ tôi chính là Rhiannon đó.”- cậu nói -“Giáo hoàng đây nói là giúp tôi nhưng chẳng nói một lời nào về
chuyện chúng ta có thể giúp bố tôi bằng việc gì. Dù ông có kể với mẹ tôi… ông nói như thể bố tôi đ·ã c·hết. Liệu tôi có lầm về chuyện đó!”
“Rất nhạy bén dù để ý cũng vô ích.”
Giáo hoàng làu bàu -“Bố ngươi không nằm trong kế hoạch bọn ta nên đơn giản là ta không đề cập. Còn việc ngươi chấp nhận không… không phải việc ta.”
Ea nhận ra những lời nói đó khiến mẹ cậu choáng váng đến mức xanh mặt thế nào. Cái gì mà không nằm trong kế hoạch? Không phải việc bọn ta? Chẳng phải tất cả là vì ông ta sao.
Giáo hoàng lại gần Ea, nhìn cậu chằm chằm như thể hiểu thấu tâm can cậu.
“Tạm biệt, con người trẻ tuổi. Ta hy vọng ngươi sẽ sống tốt tại cái vùng đất Utopia đấy cùng bố ngươi.”
***
Kí ức vừa kết thúc cũng là lúc tổng giám mục bước lên xe ngựa - ngồi đối diện với Giáo hoàng, ông nói.
“Thưa Ông, mọi chuyện tôi đã sắp xếp ổn thỏa, giờ chỉ cần đứng nhìn và đợi thành quả đến.”
Giáo hoàng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, Cel·este vẫn đứng đấy cùng nước mắt chảy trên gò má. Những giọt nước mắt xao xuyến hơn bất kì lời nói nào giữa hai thầy trò.
“Tốt, rất tốt. Chúng ta đã vẽ sẵn con đường cho hai mẹ con nó rồi, số phận sẽ quyết định phần còn lại. Còn
ngươi…hãy bỏ qua những cảm xúc dư thừa đi, sống c·hết là chuyện thường tình vì mục đích cao cả.”
Rồi đoàn xe bắt đầu lăn bánh, từ từ chạy về thủ đô Thánh chính dưới bầu trời đã chìm trong bóng tối.