Darius đi vào bên trong phòng luyện tập của gia tộc Halric một cách khẽ khàng và thầm lặng. Ông đứng đó một lát, cảm thấy mình thật khốn nạn làm sao khi lại phản bội chủ nhân của mình mà theo phe Varath nhưng… gia đình ông đang bị bọn nó bắt giữ, t·ra t·ấn đến thừa sống thiếu c·hết.
Nhìn quay căn phòng, một cảm giác ấm áp từ ánh nắng ban ngày rơi xuống những ô cửa, một cậu chủ ngồi quay lưng với cửa, đang mải mê với đống sách vở và bản đồ trải bừa bãi trên bàn.
‘Thưa chủ nhân, tôi dù phản bội ngài nhưng con trai ngài, tôi sẽ cố gắng hết sức để cậu chủ sống sót mà không bị tổn thương một sợi tóc.’- Nghĩ vậy, Darius chỉnh lại cảm xúc của mình, hắng giọng lên.
Ea vươn vai, trả lời trong lúc cắm mặt vào sách.
“Ta đang quay lưng chứ gì! Kệ đi được không?”
Ea ngước nhìn ông già tóc hoe vàng đi đến trước mặt bàn, đôi mắt Darius trong như hồ nước dưới ánh trăng hằn sâu vào từng nếp nhăn do tuổi tác.
“Ta nhìn thấy trong mắt ông đang lo lắng, có việc gì vậy?”
“Đó là những cảm xúc bình thường và có lẽ sẽ lẫn lộn với nhau nên cậu chủ mới nói vậy.”
“Ta phân biệt được.”- Ea nói.
‘Đúng vậy, cậu chủ có khả năng đó.’- Darius nghĩ –‘Tất nhiên, góp một phần không nhỏ chính là mẹ cậu đã dạy dỗ
rất cẩn thận. Tôi tự ngẫm Giáo hội nghĩ gì về chuyện này nữa. Đích thân Giáo hoàng tới đây – chẳng lẽ là xác định Rhiannon?! Chắc không phải đâu, khả năng cao là thao túng quyền lực hơn.’
Darius quay lưng ra sau, quan sát căn phòng. Đột nhiên một cảm giác trống rỗng hiện ra, một không gian xa lạ
vì chẳng còn đồ đạc nào ngoài chiếc bàn và vài nộm làm mục tiêu. Tất cả đã được chuyển đến Utopia.
“Ông đang có buồn phiền gì vậy?”
Nghe thấy cậu chủ hỏi mình, ông quay lại đáp.
“Tôi chỉ đang nghĩ đến tương lai, khi tất cả chúng ta sẽ phải rời khỏi đây và… có lẽ chẳng thể quay lại đây nữa.”
“Vậy đó là lí do cho việc thầy lo lắng lẫn cả buồn rầu sao?”
“Ha… tôi đã nói rồi, cảm xúc lẫn lộn thì khó mà phát hiện được. Mà chỉ khi chia tay người thân mới đáng phải buồn. Còn chỗ ở cũng chỉ là một nơi ta đến rồi ra thôi.”- Ông liếc nhanh xuống bản đồ rồi chỉ vào phần rìa, nơi có chữ Utopia -“Đây cũng là một nơi khác, còn người dân thì mãi mãi là thuộc Thánh chính Vương triều.”
Ea không quan tâm đến chuyện đó, cậu gập lại cuốn sách mình đang cầm.
“Bố ta bảo ông đến kiểm tra ta sao?”
Mắt quan sát quả không tầm thường, ông cau mày rồi gật đầu.
“Bá tước đang rất bận, không có thời gian để trực tiếp thân chinh, cậu chủ nên hiểu nỗi lòng cho bố người.”
“Ta hiểu rồi, chỉ là ta muốn xem xét đến sự nguy hiểm của khu rừng ở Utopia.”
“Cái tính từ ‘nguy hiểm’ là quá nhẹ khi nói tới đó đấy. Mọi thứ trong khu rừng con đều sẽ không biết có chuyện
gì xảy ra bên trong, bị cây cối dày đến bốn người ôm không hết che khuất tầm nhìn. Có cả những dòng sông có sức tàn phá ngang một cơn bão khi mùa mưa đến, cuốn mọi thứ đi ra ngoài đại dương. Chưa kể quái thú, chúng có thể róc từng miếng thịt khỏi xương của cậu.”
“Đã từng ấy năm họ phát hiện và thống trị nó mà vẫn chưa giải quyết chuyện này à?”
“Utopia, dù tên nó nghe ra là vùng đất của tự do nhưng thực tế có nhiều vấn đề phức tạp, giá cả tăng cao đòi hỏi ngân sách phải rất lớn. Lũ Hiệp hội vì cái lợi nhuận trước mặt mà đang độc quyền thuyền đến đó, muốn mua thì nửa ngân khố ta mới mua được hai chiếc.”
“Ông đã gặp người Sylvarin bao giờ chưa?”
Darius định nói gì đó liền im bặt –‘Hôm nay sao đầu óc cậu chủ nảy liên tục như tên bắn vậy?’- Rồi ông quay lại đáp.
“Rất có thể ta đã nhìn thấy họ.”- ông nói -“Đặc điểm dễ nhận biết nhất là họ giống như dân bản địa sống vùng đầm lầy hay hang hốc ở lãnh địa ta. Nếu chúng ta đến gần sẽ ngửi thấy mùi đặc trưng bốc lên từ họ.”
Ea đột ngột nhận ra miệng mình ẩm ướt và nhớ đến một giấc mơ về cơn khát.
“Nước ở đó phải quý lắm nhỉ!”
Darius gật đầu -‘Có thể ta đang làm điều đó, giải thích rõ ràng cho cậu chủ về tầm quan trọng của quốc đảo này với vai trò là một kẻ thù. Thật điên rồ nếu dấn bước đến đó mà không ghi nhớ lời cảnh báo nào.’
Ea nhìn lên ô cửa trên trần, biết rằng trời đã bắt đầu tối sầm và cơn mưa trút xuống.
“Nước.”- cậu nói.
“Dù ở đó có sông suối nhưng chất lượng rất kém, không phù hợp cho con người. Với tư cách con trai bá tước, cậu chủ sẽ không bao giờ thiếu nước nhưng nếu ở ngoài đấy quá vài tiếng mà không có nước sạch, chỉ còn cơn khát tột độ thôi.”
Ea lấy tay lau đi miệng mình, kí ức hôm kia, vào cái ngày Giáo hoàng đến.
“Ngươi sẽ được trải nghiệm về những dòng sông độc hại, những cánh rừng luôn có nguy hiểm rình rập. Ánh nắng mặt trời tại nơi nhiệt đới gió mùa đó sẽ khiến cơ thể ngươi buộc phải thay đổi để thích nghi, đặc biệt là màu mắt của ngươi. Sống trong những địa đạo, hang hốc…”
Lúc đó cậu đã bị một sức hút thần bí từ lời nói ông ta, nhịp điệu tạo sự lôi cuốn.
Hai ngày đã trôi qua, đến bây giờ cậu vẫn chưa hiểu điều Giáo hoàng muốn nói nói. Lúc này, ngồi trong phòng tập luyện cùng Darius, Ea cảm thấy một nỗi sợ xuất phát từ tim.
"Cậu chủ đã để tâm trí đi đâu vậy?" Darius hỏi.
"Ông đã gặp Giáo hoàng bao giờ chưa?"
“Người đứng đầu Giáo hội đến vào hôm kia ấy hả? Tôi đã gặp một lần rồi.”
“Lão ta…”- Ea ngập ngừng một lúc, cậu nhận thức được câu chuyện thử thách không thể kể ra ngoài.
Trong khi đó, Darius lo lắng tiến lại gần để kiểm tra cơ thể cậu, xác nhận không có thương tích gì rồi về lại vị trí của mình.
"Lão không làm gì cậu chủ chứ?"
Ea hít thật sâu mà ngả lưng ra sau nói.
“Giáo hoàng có nói ta là người thừa kế chính đáng của quân chủ, đứa con trai của bá tước, ta sẽ phải học cách làm vua. Đó là điều bố ngươi cũng chưa làm được. Lúc đó ta đã có đôi chút cáu lên, đáp trả lại rằng bố mình cai trị cả một lãnh địa rộng lớn, thống lĩnh không biết bao nhiêu trận đánh. Dù vậy, lão bảo là bố ta đã không được chọn.”
"Cậu chủ à! Điều này tôi không muốn nói đến nhưng sự thật này là không thể chối cãi."- Darius lẩm bẩm.
"Thế tại sao chúng ta lại đi?" Ea hỏi.
“Bởi đó là sắc lệnh của Hoàng đế, dù cho nó được giao dưới dạng đặc ân.”
Cậu nhìn xuống bàn tay mình. Chậm rãi, cậu nhìn chằm chằm cho các cơ thư giãn. Ông ta đã điều khiển cậu bằng cách nào chứ?.
"Giáo hoàng có nói một nhà cai trị phải học cách thuyết phục chứ không phải ép buộc. Xong còn nói, nhà cai trị phải bày bàn cà phê ngon nhất để thu hút những người giỏi nhất."
“Thế mà lão dám bảo cha cậu không xứng đáng, vậy những người như Zacion hay Lehad sao lại phục vụ dưới trướng bá tước?”
"Ta nghĩ lão là kẻ điên chứ Giáo hoàng gì nữa. Ông ta nói bí ẩn của sự sống không phải một bài toán cần giải, mà là một thực tại cần trải nghiệm. Ta liền nhắc lại ‘Không thể thấu hiểu một quá trình bằng cách bắt nó ngừng lại. Sự thấu hiểu phải di động cùng dòng chảy của quá trình đó, phải hòa vào nó và chảy cùng nó.' Và câu nói đó đã làm ông ta hài lòng."- Ea nhún vai thở dài.
Darius sau khi nghe xong liền nghĩ tại sao Giáo hoàng lại điều đó. Trong lúc đó, Ea nhớ ra được điều gì đó.
“Này Darius, liệu Utopia… cái vùng đất đó có thực sự tệ đến mức đấy không?”
Darius gượng cười đáp lại với giọng bình thản -“Cậu chủ nghe từ lão đấy hả? Nó không tệ đến mức đâu. Chúng ta có đồng minh ở đấy, Sylvarin.”- Ông tiến đến chỉ một quyển sách có ghi là tất cả thuộc địa của Thánh chính Vương triều rồi nói –“Chỉ cần nhìn vào một sơ bộ về hòn đảo, ta có thể khẳng định số lượng người Sylvarin không ít, một điều mà Thánh chính không để ý và… bọn họ cực kỳ căm thù gia tộc Varath.”
"Họ sẽ giúp chúng ta chứ?"- Ea lo lắng hỏi.
Darius nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn mưa đã tạnh, thời điểm đã đến.
"Hôm nay tôi phải lên đường đến Utopia, còn việc đó có được không thì phải nhờ vào Người rồi. Trong lúc đó thì cậu chủ hãy bảo trọng vì một lão già vốn rất trung thành với cậu.”
Ea đứng dậy, chặn trước cửa ra vào hỏi -"Ông đi hôm nay sao?"
“Đúng vậy, thưa cậu chủ. Cậu sẽ đi cùng cha mình vào ngày mai, tôi sẽ đón cậu tại vùng đất mới.”- Ông vỗ nhẹ vào vai cậu rồi xoay người đi nhanh ra cửa.
"Darius!"- Ea gọi lớn.
Ông khựng quay lại, đứng ở ngưỡng cửa mở -“Cậu không cần nhắc nhở gì đâu, tôi nhớ hết mà."- Và đi ra, khẽ khàng khép cánh cửa lại sau lưng.