Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 32: Bí Ngô Tan Nát
Rồi nó biến mất — như chưa từng tồn tại. Nhưng Tristan biết, nó vẫn ở đó. Ẩn mình. Chờ thời khắc trỗi dậy.
Hermione đột nhiên chỉ tay về phía xa. “Nhìn kìa...” Giọng cô run nhẹ, không vì sợ, mà vì nhận ra điều bất thường. Một vệt ruột bí ngô kéo dài từ vườn ra bãi cỏ đẫm sương, rồi mất hút vào bóng tối hành lang cổ kính.
Đây không phải chữ viết thường. Mỗi ký tự rỉ máu đỏ thẫm, rung nhẹ như được khắc bởi sinh thể đang thở, đang quan sát.
VINDICTA EST MATURA
Ron nhăn mặt. “Mình chỉ muốn biết ai điên đến mức phá tan cả vườn bí ngô của Hagrid. Và... tại sao lại là bí ngô?”
Cậu ngẩng đầu, nhìn về Rừng Cấm. Màn sương dày đặc che khuất mọi đường nét. Ở đó, cậu cảm nhận một ánh nhìn — không thuộc về con người hay thú vật, mà của một thực thể cổ xưa, vô danh, vô hình. Ánh nhìn ấy xuyên qua kết giới Hogwarts, đọc từng dòng bản thể, từng vết nứt trong linh hồn cậu. Cảm giác ấy không giống sự thù địch, mà như một sự đánh giá, hoặc thử nghiệm.
Tristan trầm ngâm nhìn dòng chữ, nơi các ký tự rung động như hát khúc ca vô ngôn. Trong tâm trí, cậu nhớ lại cánh đồng c·hết chóc, những quả bí ngô nứt toác, và Pumpkin Johnny — thực thể với đôi mắt rỗng xoáy vào linh hồn. Nhưng hình ảnh đậm nét nhất là con rắn bạc — Thủy ngân chi xà, biểu tượng con đường Quái Vật. Nó trườn giữa bí ngô vỡ, để lại vệt sáng bạc và những lời thì thầm bằng ngôn ngữ phi nhân loại. Giai điệu ấy vẫn vang trong tâm trí cậu như tiếng gõ nhịp định mệnh.
“Chúng ta cần tìm hiểu chuyện này,” Harry nói, giọng kiên định nhưng bất an. Hermione gật đầu, tay vẫn nắm chặt đũa phép. “Mình sẽ tra trong thư viện. Có thể đây là nghi lễ cổ, hoặc một lời nguyền.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hermione chạm nhẹ vai Tristan. “Cậu ổn chứ?”
Hogwarts, với tất cả sự kỳ diệu của nó, bỗng trở nên nhỏ bé trước bóng tối đang lan rộng. Và Tristan, với con đường Thần Bí Giả, hiểu rõ: đây chỉ mới là khởi đầu — khởi đầu cho một ác mộng lớn hơn, nơi những quả bí ngô tan nát là dấu hiệu đầu tiên của lời triệu hồi đến từ tầng sâu vũ trụ, từ một sinh thể không tên tuổi, đã ngủ quên qua hàng thế kỷ.
Ron nuốt khan. “Có ai biết nghĩa là gì không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc đó, Percy Weasley xuất hiện. Vẻ mặt cậu tái nhợt, mắt mở lớn khi thấy dòng chữ. “Tôi từng thấy chuyện này rồi,” cậu nói, giọng run. “Năm ngoái, vụ Phòng chứa Bí mật... cũng có chữ viết. Nhưng cái này... khác. Nó lệch lạc. Không đúng.”
Tristan nhìn chăm chú, đôi mắt ánh bạc. “Sự báo thù đã chín muồi,” cậu dịch, giọng trầm và đều như đọc lời tiên tri. “Đây là một lời cảnh báo. Hoặc một lời đe dọa.”
Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng hét thất thanh vang lên từ khu vườn nhà Hagrid — sắc nhọn như lưỡi dao cắt ngang màn sương. Đó không chỉ là tiếng hoảng loạn, mà như lời triệu hồi đánh thức cả lâu đài khỏi giấc ngủ mê. Những bức tường đá cổ kính rung lên, như thể chúng cũng cảm nhận được nỗi bất an đang lan tỏa khắp không gian.
Tristan cảm nhận một luồng lạnh chạy dọc sống lưng. Linh giác — thứ bản năng của Thần Bí Giả trên con đường Quái Vật — rung lên như dây đàn bị kéo căng. Không do dự, cậu đứng bật dậy, bỏ lại đĩa bánh mì xúc xích còn dang dở. Harry, Ron và Hermione nhanh chóng theo sau, ánh mắt đầy lo âu. Cả nhóm rời đại sảnh, băng qua hành lang đá lạnh, nơi ánh sáng ngọn đuốc nhạt dần như bị bóng tối nuốt chửng.
Từ xa, tiếng quạ kêu vang trên cành khô trụi lá cạnh tháp đồng hồ, như hồi chuông báo tử. Tristan cảm thấy luồng lạnh không phải từ gió, mà từ thứ gì đó sâu hơn — như linh hồn cậu bị chạm đến bởi bàn tay vô hình từ chiều không gian khác.
Chương 32: Bí Ngô Tan Nát
Trong Đại Sảnh Đường, ánh nến lơ lửng trên trần nhà nhấp nháy bất thường, như bị luồng gió vô hình q·uấy r·ối. Các học sinh đang dùng bữa sáng, tiếng thì thầm và tiếng bát đĩa tạo nên bản giao hưởng sống động của sự tồn tại. Tristan ngồi cùng Harry, Ron, và Hermione tại bàn Gryffindor. Dù mắt cậu dán vào đĩa thức ăn, tâm trí lại trôi dạt về cơn ác mộng đêm qua — những quả bí ngô vỡ vụn, con rắn bạc, và thực thể vô danh đang theo dõi từ tầng sâu vô thức. Trong giấc mơ, những âm thanh không rõ ngôn ngữ thì thầm bên tai cậu, từng tiếng như thể đến từ cõi khác, dẫn dụ cậu tiến về trung tâm một mê cung đẫm máu.
Cả nhóm theo dấu vết, bước chân vang vọng trên nền đá lạnh lẽo. Sương mù quấn quanh như ngón tay vô hình, thì thầm những lời không ai hiểu được. Dấu vết dẫn đến hành lang xám gần tháp đồng hồ — nơi phủ đầy rêu xanh và các khe nứt sâu như thì thầm chuyện xưa cũ. Trên nền đá, ruột bí ngô và hạt được sắp đặt tỉ mỉ, tạo thành dòng chữ Latinh cổ:
Bình minh buông xuống Hogwarts như một lời thì thầm của bóng tối, kéo theo màn sương mờ ảo, dày đặc — không phải loại sương lành lạnh của những buổi sớm yên bình, mà là một thực thể sống, cuộn xoáy như xúc tu vô hình, như thể đang che giấu những bí mật cổ xưa chưa từng được hé lộ. Ánh sáng yếu ớt của mặt trời, bị kìm hãm bởi tầng mây xám xịt, chỉ đủ để phủ lên cảnh vật một lớp sắc màu nhợt nhạt, như bức tranh đã bị thời gian bào mòn. Không gian tĩnh lặng, không phải vì bình yên, mà vì cả thế giới đang nín thở, chờ đợi điều gì đó kinh hoàng trỗi dậy từ tầng sâu của thực tại. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Bí ngô của tôi!” Hagrid gầm lên, giọng ông vang vọng như sấm động. “Ai đó đã phá nát hết! Cả vườn! Không còn quả nào nguyên vẹn!”
Cánh cửa đại sảnh bật mở, mang theo luồng gió lạnh buốt như hơi thở từ thế giới khác. Hagrid lao vào, thân hình khổng lồ che lấp cả khung cửa. Mặt ông đỏ gay, mắt trợn trừng hoảng loạn, mái tóc rối bù dính đầy bùn và những mảnh bí ngô cam rực. Áo choàng ông bê bết bùn, lấm lem những sợi ruột bí ngô như thể ông vừa thoát khỏi một nghi lễ tàn bạo. Mùi đất ẩm và cỏ mục quyện với thứ hương ngọt kỳ quái khiến cả không gian trở nên ngột ngạt.
Câu nói của Hagrid như hòn đá quăng xuống mặt hồ tĩnh lặng, khuấy động cả không gian sảnh đường. Trong bầu không khí căng thẳng vốn đã bao trùm Hogwarts bởi những lời đồn đoán về sự xuất hiện của Sirius Black, tiếng hét của Hagrid khiến mọi thứ vỡ òa. Học sinh ngừng ăn, quay đầu nhìn ông; tiếng thì thầm lo lắng lan nhanh như sóng. Trên bàn giáo sư, ánh mắt trao đổi mang nhiều tầng ẩn ý. Giáo sư McGonagall siết chặt đũa phép, ánh mắt sắc lạnh; thầy Snape nheo mắt, khuôn mặt như tượng đá giấu kín bí mật.
Một luồng gió lạnh lướt qua, mang theo âm thanh rít rầm như hàng ngàn linh hồn bị giam cầm. Không gian như co lại, tường đá nghiêng về phía họ, muốn nuốt chửng cả nhóm. Hermione nắm chặt đũa phép, Harry siết tay, Ron lùi một bước, ánh mắt cảnh giác.
Hơi thở của bóng tối vẫn còn đó, dập dìu trong sương, chờ đợi tiếng gọi kế tiếp. Và Tristan biết — hắn sẽ là người đầu tiên nghe thấy tiếng gọi đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan khẽ gật, nhưng trong lòng, tấm màn u ám đang hạ xuống. Linh giác mách bảo đây không phải trò nghịch phá, mà là nghi lễ — gửi một thông điệp. Không cho Hogwarts, mà cho chính cậu. Nhưng từ ai? Hoặc từ cái gì? (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.