Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Những Cái Đầu Bí Ngô
Từ xa, ngoài cửa sổ Đại Sảnh Đường, tiếng quạ kêu vang lên, khàn đặc và đầy điềm gở, như hồi chuông báo tử vọng qua màn sương. Hogwarts, với tất cả sự kỳ diệu và sức mạnh của nó, dường như nhỏ bé trước bóng tối đang lan tỏa. Những cái đầu bí ngô chỉ là khúc dạo đầu cho một bản giao hưởng rùng rợn hơn, đang dần thành hình trong lòng lâu đài cổ. Và Tristan, với con đường Thần Bí Giả của mình, biết rằng sự thật — dù là trò đùa của Malfoy hay một âm mưu lớn hơn — đang ẩn mình trong những tầng sâu của thực tại, chờ đợi cậu khám phá.
Nhưng tại sao? Tại sao Malfoy lại đi xa đến vậy, dàn dựng một trò đùa mang tính nghi lễ, liên quan đến bí ngô — thứ vốn đã xuất hiện trong cơn ác mộng của Tristan? Có phải chỉ là sự trùng hợp, hay có một thế lực khác, vô hình và sâu xa hơn, đang thao túng mọi chuyện từ bóng tối?
Khi Harry tỉnh lại, cậu thấy mình nằm trên một chiếc giường phủ chăn len ấm áp trong bệnh xá. Mùi thảo dược nồng nặc và thuốc mỡ của Madam Pomfrey thoảng quanh, tạo nên một cảm giác vừa quen thuộc vừa bất an. Đầu cậu nặng trĩu, như thể vừa bị nhồi đầy bùn, và một cơn đau âm ỉ lan tỏa từ thái dương. Bên cạnh, Ron và Hermione cũng đang dần hồi tỉnh, khuôn mặt họ nhợt nhạt, ánh mắt đờ đẫn như vừa trở về từ một chuyến hành trình qua những tầng sâu của vô thức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 33: Những Cái Đầu Bí Ngô
“Chắc là ai đó ghét nó như chúng ta,” Ron nói, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, nhưng giọng cậu lạc đi, như thể chính cậu cũng không tin vào lời mình nói.
Hermione nhìn Tristan, ánh mắt cô pha trộn giữa tò mò và lo lắng. “Cậu nghĩ đây là trò đùa sao? Nhưng ai lại dám làm chuyện này ngay trong Hogwarts, dưới mũi các giáo sư?”
“Vì sự an toàn của toàn thể học sinh,” cụ cất giọng, trầm và vang vọng dưới trần nhà lấp lánh ánh sao, “từ hôm nay, lệnh giới nghiêm sẽ được siết chặt. Không ai được rời khỏi phòng sinh hoạt chung sau bữa tối, trừ khi có sự cho phép đặc biệt từ giáo viên phụ trách. Các huynh trưởng được yêu cầu kiểm tra và báo cáo sỉ số chính xác mỗi đêm.”
“May mắn là ta đang tuần tra gần khu vực ấy,” Lupin nói, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo, như gió đầu đông thổi qua những cành cây trụi lá. “Ta đã nghe thấy tiếng động lạ và tìm thấy các trò cùng với Malfoy, Crabbe, và Goyle. Cả sáu đứa đều bị biến đầu thành bí ngô. Ta đã đưa các trò về đây ngay lập tức.”
“Ron!” Harry cau mày, ánh mắt sắc lạnh. “Giờ không phải lúc đùa. Chúng ta cần kiểm tra xem bọn họ có làm sao không.”
“Ồ, cuối cùng các trò cũng tỉnh,” Madam Pomfrey bước tới, tay cầm một lọ thuốc óng ánh màu bạc, ánh sáng từ lọ thuốc nhấp nháy như những ngôi sao nhỏ. “Các trò đã b·ất t·ỉnh gần ba giờ. Có lẽ do đầu v·a c·hạm xuống sàn khi bị t·ấn c·ông, gây ra chấn động nhẹ. Uống cái này đi, nó sẽ giúp giảm đau.”
Không kịp phản ứng, cả ba cảm thấy một luồng lạnh buốt quét ngang khuôn mặt, như thể bị một con sóng băng giá nhấn chìm. Tầm nhìn của họ nhòe đi, âm thanh méo mó, và một cảm giác nặng trịch ập đến, như thể đầu họ bị ép chặt vào một lớp vỏ dày, màu cam đặc quánh. Thế giới quanh họ co lại, biến thành một không gian chật hẹp, ngột ngạt, nơi chỉ còn lại mùi h·ôi t·hối của ruột bí ngô và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực. Rồi bóng tối nuốt chửng tất cả.
Hermione, dù cũng bị sốc, vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Cô quỳ xuống bên cạnh Malfoy, đôi mắt nheo lại quan sát. “Đây là bùa Melofors,” cô nói, giọng khẽ nhưng đầy căng thẳng, như đang cố kìm nén sự hoảng loạn. “Một thần chú biến đầu người thành bí ngô, thường dùng để chơi khăm. Nhưng… ai lại dám dùng nó để t·ấn c·ông Malfoy? Và tại sao lại là ở đây, trong một hành lang gần như bỏ hoang?”
“Trời ơi… chuyện gì xảy ra với họ vậy?” Ron lắp bắp, tay nắm chặt đũa phép, nhưng ngón tay run rẩy như không đủ sức giữ nổi. Mặt cậu tái mét, ánh mắt đảo quanh như thể sợ rằng bất cứ lúc nào, một thứ gì đó sẽ nhảy ra từ bóng tối.
Cụ dừng lại, ánh mắt ông dường như xuyên thấu qua từng học sinh, như đang tìm kiếm một dấu hiệu, một manh mối. “Chúng ta tin rằng vụ t·ấn c·ông đêm qua có thể liên quan đến Sirius Black,” cụ tiếp tục, giọng ông trở nên lạnh lẽo, khiến không khí trong sảnh như đóng băng. “Hắn đã trốn thoát khỏi Azkaban và đang lẩn trốn đâu đó gần Hogwarts. Các trò tuyệt đối không được hành động một mình. Báo cáo ngay lập tức nếu phát hiện bất kỳ điều gì bất thường.”
Harry, Ron, và Hermione rời lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của giáo sư Lupin, bước chân họ vang vọng trên nền đá lạnh lẽo của hành lang phía Tây — một khu vực ít người lui tới, với kiến trúc chằng chịt như một mê cung cổ xưa. Những bức chân dung treo trên tường, vốn thường trò chuyện rôm rả, giờ đây im lặng, ánh mắt của các nhân vật sơn dầu lấp loáng một nỗi bất an khó tả, như thể chúng đang quan sát, lắng nghe một thứ gì đó vượt ngoài tầm hiểu biết của cả phù thủy lẫn Muggle. Không khí nặng nề, ngột ngạt, mang theo mùi ẩm mốc của đá và một thứ mùi ngọt bệnh hoạn, như cỏ mục pha lẫn với ruột bí ngô thối rữa.
Tristan không trả lời ngay. Thay vào đó, cậu quay đầu, ánh mắt hướng về phía cửa sổ bệnh xá, nơi màn sương mù vẫn cuộn xoáy bên ngoài, như đang che giấu một bí mật không thể tiết lộ. Trong tâm trí cậu, hình ảnh con rắn bạc — Thủy ngân chi xà — hiện lên, uốn lượn qua những quả bí ngô vỡ nát, để lại một vệt sáng bạc và những lời thì thầm bằng thứ ngôn ngữ không thuộc về loài người. Cơn ác mộng đêm qua vẫn ám ảnh cậu, nhưng lần này, nó không mang theo cảm giác về một thực thể kinh hoàng, mà là một sự sắp đặt, một m·ưu đ·ồ được che giấu dưới lớp vỏ của sự hỗn loạn.
“Melofors!”
Trước khi Madam Pomfrey kịp trả lời, giáo sư Lupin xuất hiện nơi ngưỡng cửa, thân hình gầy gò của ông như hòa vào bóng tối của hành lang bên ngoài. Mái tóc xám rối nhẹ của ông bị ánh sáng từ những ngọn đuốc làm nổi bật, nhưng khuôn mặt ông trầm lặng, ẩn chứa một nỗi lo lắng khó tả. Ông bước vào, ánh mắt lặng lẽ dò xét từng học sinh, rồi đặt tay lên vai Hermione, như để trấn an.
Trong Đại Sảnh Đường, không khí bữa sáng nặng nề như bị một lớp sương mù vô hình bao phủ. Các học sinh ăn uống trong im lặng, ánh mắt họ lén lút nhìn về phía bàn giáo sư, nơi cụ Dumbledore, giáo sư McGonagall, thầy Snape, và giáo sư Lupin đang trao đổi bằng những giọng thì thầm căng thẳng. Cuối cùng, cụ Dumbledore đứng lên, dáng vẻ của ông trầm trọng hơn bao giờ hết, như thể gánh nặng của cả thế giới đang đè lên vai ông. Ánh mắt già nua nhưng sắc bén của ông quét một vòng khắp sảnh, khiến mọi tiếng động nhỏ nhất cũng tắt lịm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ron cau mày, xoa xoa thái dương. “Đầu em cứ như vừa bị ai đó nhét đầy canh bí ngô vậy. Ai lại làm chuyện này chứ?”
Chiều muộn ấy, khi ánh hoàng hôn yếu ớt cố xuyên qua lớp sương mù dày đặc bao phủ Hogwarts, lâu đài chìm trong một thứ tĩnh lặng kỳ lạ, như thể chính không khí đang nín thở, chờ đợi một điều gì đó kinh hoàng sắp sửa trỗi dậy từ những tầng sâu của thực tại. Sương mù không chỉ là hơi nước, mà như một thực thể sống động, cuộn xoáy như những xúc tu vô hình, bám chặt vào những bức tường đá cổ kính, thì thầm những lời không ai nghe rõ. Những hành lang của Hogwarts, vốn rực rỡ ánh sáng từ các ngọn đuốc, giờ đây dường như bị bóng tối nuốt chửng, ánh sáng nhấp nháy yếu ớt, như ngọn lửa sắp tắt trước một cơn gió từ những chiều không gian khác. Tiếng rít khe khẽ, tưởng như hơi thở của chính lâu đài, len qua từng khe đá
Harry nhận lọ thuốc, nhưng ánh mắt cậu dán chặt vào Madam Pomfrey. “Chuyện gì đã xảy ra? Ai đã tìm thấy chúng em?”
Lời tuyên bố của cụ Dumbledore như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khuấy động sự hoảng loạn trong lòng các học sinh. Tiếng thì thầm bùng nổ, những ánh mắt lo lắng trao đổi qua các bàn ăn. Giáo sư McGonagall siết chặt đũa phép, ánh mắt bà sắc lạnh như thép, trong khi thầy Snape nheo mắt, khuôn mặt ông như một bức tượng đá ẩn chứa những bí mật không thể tiết lộ. Lupin, đứng phía sau cụ Dumbledore, cúi đầu, ánh mắt ông tối lại, như thể đang đấu tranh với một ký ức đau đớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lupin gật đầu, ánh mắt ông tối lại, như thể đang cố che giấu một bí mật. “Đó là hiệu ứng dư chấn của bùa Melofors. Thần chú này không gây tổn thương lâu dài, nhưng việc sử dụng nó để t·ấn c·ông là điều cực kỳ nghiêm trọng. Ta đã báo cáo với cụ Dumbledore và các giáo sư khác.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan, ngồi cách đó không xa, quan sát mọi thứ với vẻ điềm tĩnh đáng sợ. Linh giác của cậu rung lên, nhưng không phải vì sự hiện diện của một thực thể cổ xưa, mà vì một thứ gì đó gần gũi hơn, xảo quyệt hơn. Cậu nhớ lại ánh mắt lấp lánh của Malfoy trong những ngày gần đây, nụ cười nhếch mép đầy ẩn ý, và cách cậu ta luôn lảng tránh ánh nhìn của cậu. Đây không phải là tác phẩm của Sirius Black, cũng không phải của một lời nguyền cổ xưa. Đây là một trò chơi khăm, được dàn dựng tỉ mỉ để gây hoảng loạn, để đánh lạc hướng. Và kẻ đứng sau nó, Tristan chắc chắn, chính là Draco Malfoy. Nhưng tại sao giấc mơ của cậu lại phản chiếu trò đùa đó? Có ai đang lợi dụng liên kết siêu hình giữa họ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay lúc ấy, Tristan bước vào bệnh xá, dáng vẻ điềm tĩnh quen thuộc của cậu như một ngọn gió lạnh thổi qua căn phòng ấm áp. Đôi mắt cậu ánh lên một tia sáng bạc, như kim loại lỏng, lướt qua từng người trong phòng trước khi dừng lại nơi Harry. Không ai để ý, nhưng trong khoảnh khắc ấy, linh giác của cậu — thứ giác quan siêu nhiên của một Thần Bí Giả trên con đường Quái Vật — rung lên, như một sợi dây đàn bị gảy mạnh. Cậu nhíu mày, ánh nhìn xa xăm, như đang lắng nghe một thứ âm thanh vượt ngoài tầm hiểu biết của người thường. Tristan như đứng ngoài thực tại, chỉ là một ký ức mờ nhạt hiện hình giữa đêm đông.
“Có gì đó không đúng,” Tristan nói nhỏ, giọng cậu trầm như tiếng thì thầm từ một vực thẳm.
Harry bước tới, định chạm vào một trong những quả bí ngô, nhưng trước khi cậu kịp làm gì, một tia sáng đỏ rực lóe lên từ bóng tối phía cuối hành lang. Âm thanh của một câu thần chú vang lên, sắc nhọn như tiếng gào của một linh hồn bị cầm tù.
Khi cả ba rẽ vào một góc hành lang hẹp, ánh sáng từ ngọn đuốc gần đó đột nhiên chập chờn, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Trước mặt họ, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra, như bước ra từ những cơn ác mộng cổ xưa nhất: Draco Malfoy, Crabbe, và Goyle nằm b·ất t·ỉnh trên nền đá lạnh, cơ thể co quắp như những con rối bị cắt dây. Nhưng điều khiến trái tim Harry đập thình thịch không phải là trạng thái của họ, mà là phần đầu của cả ba — không còn là đầu người, mà là những quả bí ngô khổng lồ, vỏ cam sáng bóng, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt. Những rãnh sâu trên bề mặt bí ngô uốn lượn bất thường, như những vết nứt của một thứ gì đó đang cố thoát ra từ bên trong. Mỗi quả bí ngô rung động nhẹ, như thể đang thở, và từ những khe hở, một thứ chất lỏng đỏ thẫm rỉ ra, nhỏ xuống nền đá, tạo thành những vệt máu liêu trai và đôi lúc co giật, phát ra âm thanh nhựa dẻo nứt vỡ, như lớp da người bị kéo căng rồi xé toạc.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.