Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Điều tra
“Malfoy đứng sau tất cả,” cậu nói. “Hắn muốn hù dọa chúng ta, muốn cả trường nghĩ Sirius Black hay một thế lực kinh hoàng nào đó đang t·ấn c·ông. Nhưng hắn tính sai. Giờ chúng ta sẽ khiến hắn trả giá.”
Tristan nhíu mày, trái tim đập mạnh. Đây không phải dấu vết của một thực thể cổ xưa, không phải của Sirius Black hay một lời nguyền kinh hoàng. Đây là dấu vết của một trò đùa — một trò đùa được dàn dựng tỉ mỉ, nhưng mang theo sự bất cẩn c·hết người, như thể thủ phạm không lường trước hậu quả. Và thủ phạm, cậu biết chắc, là Draco Malfoy.
Hermione, dù ban đầu im lặng, bất chợt nở nụ cười tinh nghịch hiếm thấy. “Nếu làm chuyện này, phải làm cho đáng,” cô nói, ánh mắt lấp lánh quyết tâm. “Mình sẽ mặc bộ quần áo Pumpkin Johnny.”
Hermione cầm bộ quần áo Pumpkin Johnny, ánh mắt vừa quyết tâm vừa tò mò, như thể đang chuẩn bị cho một thí nghiệm phép thuật đầy rủi ro. “Mình cần luyện tập bùa ảo ảnh và vài câu thần chú tạo âm thanh. Nếu làm đúng, Malfoy sẽ không dám giở trò nữa.”
Chương 34: Điều tra
Ron nhếch mép, tay đấm vào lòng bàn tay kia, giọng đầy phấn khích. “Tưởng tượng mặt Malfoy khi bị dọa ngược. Hắn sẽ khóc như đứa trẻ!”
Cậu mỉm cười nhạt, ánh mắt lấp lánh một tia sáng lạnh lẽo. Mọi mảnh ghép đã vào đúng chỗ. Malfoy đã dàn dựng vụ t·ấn c·ông, mô phỏng hình ảnh Pumpkin Johnny để hù dọa học sinh, có lẽ để trả đũa hoặc khoe khoang sự vượt trội của mình. Bộ quần áo là chi tiết phô trương nhất của hắn, lấy cảm hứng từ những câu chuyện kinh dị lan truyền trong Hogwarts, nhưng cũng là sai lầm lớn nhất — một manh mối không thể chối cãi. Nhưng một câu hỏi vẫn ám ảnh cậu: tại sao hình ảnh Pumpkin Johnny lại trùng với cơn ác mộng của mình? Chỉ là trùng hợp, hay Malfoy, với sự kiêu ngạo của hắn, đã vô tình chạm vào một nghi lễ cổ xưa, đánh thức thứ gì đó đang ngủ yên trong bóng tối của lâu đài?
Cậu hít sâu, để linh thị khởi động. Đôi mắt cậu biến đổi, đồng tử kéo dài như mắt rắn, ánh bạc mờ ảo hiện lên như màn sương cổ tích. Thế giới quanh cậu vỡ ra, để lộ những lớp thực tại đan xen, như những lớp da của vũ trụ bị lột trần từng lớp. Hành lang không còn chỉ là đá và bóng tối, mà là một mạng lưới các dòng chảy ether — những tàn dư vô hình của phép thuật, cảm xúc, và ý chí, để lại dấu vết như những vệt sáng mờ trong không khí. Chúng rung động, như những sợi tơ bị gió lay, kể lại câu chuyện của quá khứ.
Ánh trưa nhợt nhạt cố len lỏi qua lớp sương mù dày đặc bao phủ Hogwarts, nhưng chỉ đủ để nhuộm cảnh vật trong một sắc xám lạnh lẽo, như thể thời gian đã ngừng trôi, để lại lâu đài chìm trong một bức tranh bị lãng quên. Sương mù không chỉ là hơi nước, mà như một sinh vật sống, cuộn xoáy như những xúc tu vô hình, bám chặt vào những bức tường đá cổ kính, thì thào những lời bí ẩn không ai nghe rõ. Không khí nặng nề, ngột ngạt, phảng phất mùi cỏ mục hòa lẫn với thứ ngọt bệnh hoạn của ruột bí ngô thối rữa, như thể chính Hogwarts đang thở ra những bí mật bị c·hôn v·ùi qua hàng thế kỷ. Những hành lang, thường rực rỡ ánh sáng từ các ngọn đuốc, giờ đây bị bóng tối nuốt chửng, ánh lửa nhấp nháy yếu ớt, như ngọn nến run rẩy trước một cơn gió từ những chiều không gian xa lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan nhìn Hermione, linh giác rung lên, nhưng lần này không phải vì nguy hiểm, mà vì một cảm giác kỳ lạ, như thể cô đang vô tình chạm vào một phần của bí mật lớn hơn. Hình ảnh con rắn bạc — Thủy ngân chi xà — lướt qua tâm trí cậu, uốn lượn qua những quả bí ngô vỡ nát, để lại vệt sáng bạc và những lời thì thào bằng thứ ngôn ngữ không thuộc về loài người. Cậu biết, dù kế hoạch này chỉ là một trò đùa, có điều gì đó không đúng, như thể trò đùa của Malfoy, và giờ là trò đùa của họ, đang vô tình lay động một thứ gì đó đang ngủ yên trong bóng tối của Hogwarts.
Cậu đứng dậy, ánh mắt lướt qua những bức chân dung treo trên tường. Các nhân vật sơn dầu, vốn hay ba hoa, giờ im thin thít, ánh mắt lấp loáng một nỗi bất an khó tả, như thể họ đã thấy điều gì đó nhưng không dám hé môi. “Mấy người thấy gì hả?” cậu thì thào, chẳng mong được trả lời, nhưng linh giác — thứ giác quan siêu nhiên của một Thần Bí Giả trên con đường Quái Vật, Sequence 8: Robot — rung lên, như dây đàn bị gảy mạnh. Sự thật không nằm ở những gì mắt thường thấy được. Nó ẩn sâu hơn, trong những dòng chảy vô hình của thực tại.
Ron cười lớn, đã tưởng tượng cảnh Malfoy hoảng loạn. “Và khi hắn thấy Hermione trong bộ đồ đó, hắn sẽ nghĩ Pumpkin Johnny thật sự hiện hồn!”
Cậu ngồi xuống một chiếc ghế gỗ cũ trong phòng học, để tâm trí sắp xếp lại các dữ kiện. Malfoy, với sự trợ giúp của Crabbe và Goyle, đã thử nghiệm bùa Melofors trên chính mình để tạo hiện trường, sau đó t·ấn c·ông Harry, Ron, và Hermione khi cả ba vô tình xuất hiện. Nhưng trò đùa của hắn đã đi quá xa, gây hoảng loạn trong trường và khiến các giáo sư đổ lỗi cho Sirius Black. Linh giác của cậu rung lên, như lời cảnh báo từ những tầng sâu của thực tại. Dù chỉ là một trò đùa, có điều gì đó không đúng, như thể một bàn tay vô hình đang thao túng mọi chuyện từ bóng tối.
Vị trí của các n·ạn n·hân không phải ngẫu nhiên. Malfoy, Crabbe, và Goyle nằm gần nhau, quá gần, như thể họ đã đứng thành một nhóm, chờ đợi điều gì đó — hoặc ai đó — trước khi bị biến thành bí ngô. Những vệt ruột bí ngô, dù nhìn như sản phẩm của bùa Melofors, lại được sắp xếp quá tỉ mỉ, kéo dài từ chỗ họ nằm đến một góc khuất của hành lang, như một thông điệp được vẽ nên bằng sự kiên nhẫn. Một kẻ t·ấn c·ông thật sự, như Sirius Black mà các giáo sư nghi ngờ, chẳng đời nào mất thời gian để tạo ra những vệt này, trừ khi đó là một phần của kế hoạch được chuẩn bị kỹ lưỡng. Và hành lang phía Tây, dù ít người qua lại, không phải nơi lý tưởng để giấu một vụ t·ấn c·ông. Ai đó muốn hiện trường này được phát hiện, muốn nó gây hoảng loạn. Đây không phải tội ác, mà là một màn kịch.
Cậu mang bộ quần áo và cuốn sách đến phòng sinh hoạt chung Gryffindor, nơi Harry, Ron, và Hermione đang ngồi quanh lò sưởi, ánh lửa nhảy múa trên khuôn mặt họ, phản chiếu sự tò mò và quyết tâm. Cậu đặt bọc vải xuống sàn, ánh mắt bạc lấp lánh khi kể lại quá trình điều tra: những vệt ruột bí ngô, ảo ảnh ether, và manh mối trong phòng học trống. Cậu giơ cuốn sách lên, chỉ vào những ghi chú viết tay, giọng bình thản nhưng sắc lạnh.
Ngoài cửa sổ phòng sinh hoạt chung, tiếng quạ kêu vang, khàn đặc và đầy điềm gở, như hồi chuông báo tử vọng qua màn sương. Những quả bí ngô, dù chỉ là công cụ của một trò đùa, dường như đang thì thầm một bí mật cổ xưa, chờ thời khắc để hé lộ. Và Tristan, với con đường Thần Bí Giả, cảm thấy một luồng lạnh buốt chạy qua sống lưng, như thể một bàn tay vô hình từ những chiều không gian khác đang dõi theo, chờ đợi.
Cậu lần theo các vệt ruột bí ngô, chúng dẫn đến một phòng học trống gần đó, ẩn sau cánh cửa gỗ cũ kỹ, phủ đầy bụi và mạng nhện. Cánh cửa kêu cót két khi cậu đẩy ra, để lộ một không gian tối tăm, chỉ được chiếu sáng bởi vài tia nắng yếu ớt lọt qua khe cửa sổ vỡ. Không khí trong phòng nặng nề, ngột ngạt, mang theo mùi ẩm mốc và một thứ mùi ngọt bệnh hoạn, như ruột bí ngô thối rữa. Ở góc phòng, dưới một chiếc bàn gỗ mục nát, cậu tìm thấy một bọc vải giấu vội. Cậu kéo nó ra, và một bộ quần áo kỳ lạ hiện lên: áo choàng rách nát, phủ đầy đất và ruột bí ngô khô quắt, cùng một chiếc mũ làm từ vỏ bí ngô, với những khe hở khoét thô bạo, giống hệt hình ảnh Pumpkin Johnny trong cơn ác mộng của cậu. Bên cạnh là một cuốn sách cũ, bìa da sờn rách, tựa đề viết bằng mực đen: “Thần chú Hắc ám: Bí mật của những Lời nguyền Vui nhộn”. Cậu lật vài trang, ngay lập tức thấy một chương chi tiết về bùa Melofors, với những ghi chú viết tay bằng mực xanh, chữ sắc nét, kiêu ngạo: “Hoàn hảo để hù dọa lũ ngu ngốc.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan bước đi một mình qua những hành lang lạnh lẽo, tiếng giày cậu vang lên đều đặn trên nền đá, như nhịp trống báo hiệu một cuộc săn lùng. Cậu quay lại hành lang phía Tây — nơi Harry, Ron, Hermione, Malfoy, Crabbe, và Goyle bị bùa Melofors biến đầu thành những quả bí ngô gớm ghiếc, nơi những khối cam rực rỡ, rỉ máu và rung động như sinh thể, đã gieo rắc nỗi kinh hoàng trong lòng học sinh. Hành lang này, với kiến trúc chằng chịt như mê cung cổ xưa, vẫn lưu giữ dấu vết của vụ việc: những vệt ruột bí ngô khô quắt bám trên nền đá, những vết xước nhỏ như thể một thứ gì đó đã trườn qua, và mùi h·ôi t·hối, như thịt thối pha lẫn đất ẩm, lẩn khuất trong không khí, khiến mỗi hơi thở của cậu như bị thiêu đốt từ bên trong.
Tristan gật đầu, ánh mắt lấp lánh tán thưởng. “Ý hay, Hermione. Cậu sẽ là át chủ bài. Mình sẽ giúp cậu chuẩn bị bộ quần áo và thêm vài hiệu ứng từ quyển sách mình mới đọc trong thư viện. Harry, Ron, hai cậu dẫn dụ Malfoy đến hành lang phía Tây tối mai, khi lệnh giới nghiêm bắt đầu.”
Cậu dừng lại giữa hành lang, đôi mắt bạc lấp lánh như kim loại lỏng, ánh sáng từ chúng dường như xuyên thấu qua màn sương của thực tại, tìm kiếm những mảnh ghép ẩn giấu trong không gian. Cậu quỳ xuống, đầu ngón tay lướt nhẹ trên nền đá lạnh, cảm nhận từng vết xước, từng hạt bụi. Trong đầu cậu, một mạng lưới logic bắt đầu hình thành, sắc bén như lưỡi dao của một thám tử. Cậu nhắm mắt, để các chi tiết nhỏ nhất hiện lên như những mảnh ghép của một bức tranh hỗn loạn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả nhóm quay sang, ngạc nhiên. Ron há hốc miệng. “Cậu? Hermione? Mặc cái thứ rách rưới đầy ruột bí ngô đó?”
Trước mắt cậu, một ảo ảnh mơ hồ hiện lên, như bức tranh vẽ bằng khói. Ba bóng người đứng trong hành lang, cười khúc khích, ánh mắt lấp lánh sự tinh quái. Một người trong số họ — cao, gầy, với mái tóc bạch kim dễ nhận ra — giơ đũa phép, niệm một câu thần chú. Ánh sáng đỏ rực lóe lên, và những quả bí ngô xuất hiện, nhưng chẳng có hoảng loạn, chỉ có tiếng cười vang vọng. Rồi ảo ảnh chuyển cảnh: ba bóng người khác — Harry, Ron, và Hermione — bước vào, và ánh sáng đỏ lại lóe lên, lần này nhanh hơn, dứt khoát hơn, như một hành động được tính toán. Cảm xúc trong ether trỗi dậy: sự hả hê, sự kiêu ngạo, và một chút sợ hãi bị kìm nén, như thể kẻ chủ mưu biết mình đang chơi với lửa nhưng không thể dừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Harry nở nụ cười tinh quái, ánh mắt sáng lên như khi chuẩn bị cho một trận Quidditch. “Hù ngược lại Malfoy? Ý hay đấy, Tristan!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hermione khoanh tay, ánh mắt sắc bén. “Sao không? Malfoy sẽ chẳng bao giờ ngờ tới mình. Hắn nghĩ mình chỉ là một ‘bà chúa sách vở’ không biết đùa. Điều đó sẽ khiến cú sốc càng lớn. Mình có thể dùng bùa ảo ảnh để làm mọi thứ trông… đáng sợ hơn. Một chút sương mù, ánh sáng ma quái, và vài âm thanh rùng rợn. Hắn sẽ chạy mất dép.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.