Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 35: Ai Hù Ai?
Cậu vung đũa, khiến các vệt bí ngô biến mất, những mảnh vỡ của bùa ảo ảnh tan vào không khí. Nhưng khi cậu vừa hoàn thành, một luồng gió lạnh bất ngờ thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và ruột bí ngô thối rữa. Sương mù dày đặc hơn, cuộn xoáy như một bức màn sống động, che khuất ánh sáng từ những ngọn đuốc xa xa. Từ trong màn sương, một bóng hình lờ mờ hiện ra, khiến Tristan dừng lại, trái tim đập thình thịch.
“Malfoy chạy như bị cả đàn Dementor đuổi!” Ron rú lên, gần như ngã nhào vì cười quá nhiều.
Chương 35: Ai Hù Ai?
Tristan, bước ra từ bóng tối, gật đầu, ánh mắt bạc lấp lánh tán thưởng. “Cậu làm hơn cả tốt, Hermione. Kế hoạch hoàn hảo. Nếu không có Malfoy, mình e là cả đời hắn sẽ không dám nhìn bí ngô nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tao là Pumpkin Johnny,” Hermione gầm lên, giọng được bùa biến âm làm vang vọng như từ vực thẳm. “Mày đã xúc phạm nghi lễ bí ngô! Chuẩn bị chịu sự trừng phạt!”
Harry gật đầu, nụ cười tinh quái nở trên môi. “Hắn sẽ nghĩ mình sắp trở thành anh hùng bắt được Black. Cứ để đấy, mình sẽ khiến hắn mò đến đây với cái mũi hếch lên trời!”
Kế hoạch diễn ra suôn sẻ như một câu thần chú được niệm hoàn hảo. Harry và Ron, với vẻ mặt giả vờ lo lắng, tìm thấy Malfoy, Crabbe, và Goyle đang khoe khoang ở hành lang gần Đại Sảnh Đường. Harry bước tới, ánh mắt lấp lánh vẻ thách thức, giọng đầy khiêu khích. “Này, Malfoy, tao nghe nói có dấu vết của Sirius Black ở hành lang phía Tây. Mày dám đi kiểm tra không, hay mày sợ đến mức chỉ biết trốn sau lưng Crabbe với Goyle?”
Tristan, dựa vào tường, ánh mắt bạc lấp lánh dưới ánh đuốc. “Nhớ nhé, Harry, Ron, hai cậu phải dẫn dụ Malfoy đến đây đúng giờ. Mình đã để lại lời nhắn bảo hắn có manh mối về Sirius Black ở hành lang phía Tây. Với cái tôi to đùng của hắn, hắn sẽ không bỏ qua đâu.”
Malfoy, bị chọc đúng chỗ ngứa, hất mái tóc bạch kim, nụ cười nhếch mép kiêu ngạo. “Sợ? Potter, mày nghĩ tao là ai? Đi nào, Crabbe, Goyle, chúng ta sẽ cho lũ Gryffindor thấy ai mới là kẻ săn Black thật sự! Mày cứ chờ mà xem, tao sẽ khiến mày phải quỳ xin lỗi!”
Đó là giọt nước làm tràn ly. Malfoy hét lên, một tiếng hét cao v·út, the thé, như thể linh hồn hắn bị xé toạc. “Chạy! Chạy đi!” hắn gào, quay người lao đi, mái tóc bạch kim bay toán loạn. Crabbe và Goyle, không cần nhắc lần hai, lảo đảo chạy theo, đụng vào nhau như hai quả bowling khổng lồ, phát ra những tiếng kêu hoảng loạn. Bộ ba Slytherin lao về phía phòng sinh hoạt chung Slytherin, chân vấp vào áo choàng, tay quơ loạn xạ, để lại sau lưng một vệt ruột bí ngô khô và tiếng hét vang vọng khắp hành lang. Từ chỗ núp, Harry và Ron ôm bụng cười, nước mắt lăn dài trên má.
Khi cậu đến, Đại Sảnh Đường đã rực rỡ ánh sáng và tiếng cười, những quả bí ngô bay lơ lửng trên trần nhà, phát ra ánh sáng vàng ấm áp. Hermione, đã thay một bộ áo choàng sạch sẽ, đang đứng cạnh Harry và Ron, cả ba vẫn cười khúc khích về chiến thắng trước Malfoy. Nhìn họ, Tristan càng chắc chắn rằng thực thể trong sương mù không thể là Hermione. Bộ ba Gryffindor gần như không rời nhau nửa bước, và Hermione không có thời gian hay lý do để quay lại hành lang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu hít sâu, cố trấn tĩnh, nhưng bóng hình đã biến mất, tan vào màn sương như chưa từng tồn tại. Linh thị của cậu vẫn rung động, nhưng không phải với cảm giác nguy hiểm hay ác ý. Thay vào đó, cậu cảm nhận một thứ gì đó cổ xưa, nghiêm khắc, nhưng không hẳn là độc ác. Pumpkin Johnny — hay bất cứ thứ gì vừa xuất hiện — không phải là thực thể hủy diệt như trong cơn ác mộng của cậu. Nó giống một vị thần cổ xưa, một kẻ canh gác nghi lễ bí ngô, trừng phạt những trò đùa độc ác, nhưng cũng ban phát bài học thay vì sự hủy diệt.
Tristan lắc đầu, ánh mắt bạc xa xăm. “Chắc mình tưởng tượng thôi,” cậu lẩm bẩm, nhưng giọng thiếu chắc chắn. Cậu vội vàng rời hành lang, bước nhanh về Đại Sảnh Đường để bắt kịp Hermione, Harry, và Ron.
Tristan gật đầu, mỉm cười gượng. “Ừ, chỉ là… chắc mình mệt thôi. Dọn dẹp hiện trường hơi lâu.”
“Chắc chỉ là gió,” hắn lẩm bẩm, giọng hơi run, nhưng vẫn ra vẻ ta đây. “Black đâu rồi, hả? Hay Potter lại bày trò vớ vẩn?”
Harry lau nước mắt, cố lấy lại hơi. “Mình cá hắn sẽ không dám ra khỏi phòng sinh hoạt chung cả tuần! Các cậu thấy cái mặt hắn không? Như vừa thấy Tử Xà!”
Đúng lúc đó, từ góc khuất sau bức tượng hiệp sĩ, Hermione bước ra. Bộ quần áo Pumpkin Johnny rung động như sống động, sương mù quấn quanh cô như những xúc tu, đôi mắt đỏ rực phát sáng từ chiếc mũ bí ngô, và giọng nói trầm thấp, rền vang, vang vọng khắp hành lang: “Draco Malfoy… mày dám khuấy động bóng tối của tao?”
Tristan đứng sững, linh giác của cậu — thứ giác quan siêu nhiên của một Thần Bí Giả trên con đường Quái Vật, Sequence 8: Robot — rung lên dữ dội. Cậu nhìn chằm chằm vào bóng hình, tim đập mạnh. Không thể là Hermione. Cô đã rời đi cùng Harry và Ron để thay quần áo, và bộ ba đó gần như không bao giờ tách nhau, đặc biệt trong lúc lệnh giới nghiêm sắp bắt đầu. Cậu đã thấy họ rời khỏi hành lang, cười nói rôm rả, Hermione vẫn kẹp bộ quần áo dưới tay. Vậy đây là gì? Một ảo giác từ linh thị của cậu, hay một thứ gì đó thực sự?
Bộ ba Slytherin, không chút nghi ngờ, lập tức hướng đến hành lang phía Tây, Malfoy dẫn đầu với dáng đi tự mãn, Crabbe và Goyle lạch bạch theo sau như hai con c·h·ó săn vụng về. Khi họ bước vào hành lang, ánh sáng từ các ngọn đuốc đột nhiên chập chờn, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng rít rầm, như tiếng thì thào của hàng ngàn linh hồn bị cầm tù. Malfoy dừng lại, ánh mắt lướt quanh, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản.
Ron, đứng cạnh Harry, cười khúc khích. “Cậu mà xuất hiện thế này, không chỉ Malfoy, cả Crabbe với Goyle cũng chạy mất dép!”
Harry gật đầu ngay, vẫn còn cười. “Tất nhiên, cậu là ngôi sao hôm nay mà! Đi nào, Ron.”
Ron, vẫn đang lau nước mắt, lẩm bẩm. “Ừ, đi thôi, nhưng nếu Filch thấy tụi mình, mình sẽ đổ lỗi cho Malfoy!”
Đó là một kẻ mặc áo choàng rách nát, giống hệt bộ quần áo Pumpkin Johnny, nhưng cũ kỹ hơn, như được dệt từ bóng tối. Đầu hắn là một quả bí ngô khổng lồ, sáng rực từ bên trong bởi một ngọn lửa ma quái, không phải ánh sáng của bùa ảo ảnh, mà là thứ gì đó cổ xưa, không thuộc về thế giới này. Những khe hở trên quả bí ngô lộ ra đôi mắt trống rỗng, sâu thẳm như vực thẳm, và khi hắn cất giọng, âm thanh trầm thấp, vang vọng, như vọng lên từ những tầng sâu của vũ trụ: “Các ngươi đã học được bài học chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mình trông thế nào?” Hermione thì thào, giọng méo mó vì bùa biến âm.
Nhưng khi họ hòa vào không khí náo nhiệt của bữa tiệc Halloween, tiếng quạ kêu vang lên từ xa, khàn đặc và đầy điềm gở, như hồi chuông báo tử vọng qua màn sương. Tristan không thể xua tan cảm giác rằng Pumpkin Johnny, hay thứ gì đó lớn hơn, vẫn đang dõi theo từ những tầng sâu của thực tại, chờ đợi thời khắc để xuất hiện lần nữa. Và cậu tự hỏi, liệu trò đùa của họ, dù vô hại, đã vô tình lay động một bí mật cổ xưa, một bí mật mà ngay cả Hogwarts cũng không thể che giấu mãi mãi.
Harry, núp sau một bức chân dung, nhịn cười. “Như vừa bước ra từ cơn ác mộng của Malfoy, Hermione. Hắn sẽ tè ra quần mất!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bộ ba Gryffindor rời hành lang, Hermione kẹp bộ quần áo dưới cánh tay, Harry và Ron đi sát hai bên, vừa đi vừa bàn tán rôm rả về vẻ mặt hoảng loạn của Malfoy. Tristan, đứng lại một mình, giơ đũa phép lên, lẩm nhẩm một câu thần chú để dọn dẹp hiện trường. “Không để lại dấu vết nào, phòng khi Snape hay Filch mò đến,” cậu lẩm bẩm, ánh mắt bạc lướt qua những vệt ruột bí ngô khô trên nền đá.
“Cậu ổn chứ, Tristan?” Hermione hỏi, nhận ra vẻ mặt trầm tư của cậu. “Cậu trông như vừa thấy ma ấy!”
Đêm trước bữa tiệc Halloween, Hogwarts rực rỡ trong một không khí vừa náo nhiệt vừa kỳ bí, như thể lâu đài đang nín thở, chờ đợi một màn trình diễn vượt ngoài sức tưởng tượng. Sương mù dày đặc bao phủ khuôn viên, cuộn xoáy như những linh hồn lạc lối, bám chặt vào những bức tường đá cổ kính, thì thào những lời bí ẩn chẳng ai nghe rõ. Ánh sáng từ các ngọn đuốc trong hành lang nhấp nháy, tạo ra những bóng hình méo mó nhảy múa trên nền đá, như thể bóng tối đang chuẩn bị cho một vở kịch rùng rợn. Không khí phảng phất mùi bí ngô nướng, bánh táo, và một chút gì đó ngọt ngấy, như ruột bí ngô thối rữa, khiến mọi người vừa phấn khích vừa hơi rợn tóc gáy.
Hermione bước ra từ góc khuất, cởi chiếc mũ bí ngô, mái tóc xoăn bung ra như một đám mây. Cô cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh tự hào. “Thế nào, mình làm tốt chứ?”
Malfoy quay phắt lại, khuôn mặt tái mét, đôi mắt mở to như muốn lòi ra. Crabbe và Goyle, vốn đã chậm chạp, đứng c·hết trân, miệng há hốc, phát ra những âm thanh ú ớ không thành lời. Hermione giơ tay, ánh sáng đỏ từ bùa ảo ảnh lóe lên, tạo ra những bóng hình méo mó nhảy múa trên tường, như thể hàng chục Pumpkin Johnny khác đang trồi lên từ bóng tối.
Trong hành lang phía Tây, nơi từng xảy ra vụ t·ấn c·ông bùa Melofors, Hermione, Harry, Ron, và Tristan đang tất bật chuẩn bị cho kế hoạch hù ngược Malfoy. Hermione, với ánh mắt lấp lánh quyết tâm xen lẫn tinh nghịch, đã biến mình thành một phiên bản Pumpkin Johnny hoàn hảo. Cô mặc chiếc áo choàng rách nát đầy ruột bí ngô khô quắt, đội chiếc mũ vỏ bí ngô với những khe hở khoét thô bạo, và dùng bùa ảo ảnh để tạo hiệu ứng ma quái: một màn sương mù mờ ảo quấn quanh người, đôi mắt phát sáng đỏ rực từ bên trong chiếc mũ, và một giọng nói trầm thấp, rền vang, như vọng lên từ vực thẳm. Cô đứng trong góc khuất sau một bức tượng đá hình hiệp sĩ, chờ đợi con mồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.