Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Bí Ngô, Bóng Ma, và Một Mớ Tin Đồn Lầy Lội
Percy, đang kiểm tra danh sách với vẻ quan trọng như Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, đáp: “Không bức tranh nào chịu nhận việc này, Seamus. Ai cũng hoảng vía sau vụ Bà Béo. Chỉ Ngài Cadogan đủ dũng cảm tình nguyện.”
Mợ Molly*
Trong giờ ăn sáng, Đại Sảnh Đường rôm rả như cái chợ. Một tin đồn từ Hufflepuff khiến bàn Gryffindor bùng nổ. “Tụi Hufflepuff bảo Black hóa thành bụi hoa!” Seamus Finnigan gào lên, tay vung miếng bánh mì như đang múa kiếm. “Hắn mọc lên trong vườn, qua mặt giám ngục luôn!”
Quay lại phòng sinh hoạt chung, cậu thấy Harry, Ron, Hermione gần lò sưởi, cãi nhau về trận Quidditch sắp tới. Gryffindor đấu Hufflepuff thay Slytherin, vì Malfoy giả bộ đau tay để hoãn. Ron hậm hực, đập tay xuống bàn: “Malfoy diễn kịch thôi! Hắn sợ thời tiết xấu! Tao cá hắn đang cười khoái chí với Crabbe và Goyle!”
Seamus, đứng sau, cáu kỉnh chen vào: “Ông ấy điên rồi! Không kiếm được ai khác hả, Percy?”
Hermione lắc đầu, giọng nghiêm như mẹ: “Mấy cậu, học đi! Quidditch không quan trọng bằng việc Black đang lẩn trốn. Mình đọc về bùa chống đột nhập — có cách cải thiện bảo vệ lâu đài không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan nhìn Ngài Cadogan, linh giác rung nhẹ như chuông báo thức. Bức chân dung này không chỉ phiền phức — nó là lời nhắc về lỗ hổng an ninh của lâu đài. Nếu Black vào được lần một, ai dám chắc hắn không quay lại với kế hoạch xịn hơn? Cậu quay sang Ginny, vừa lách qua đám đông, thì thào: “Cậu nghĩ Ngài Cadogan giữ nổi lối vào không, hay chỉ giỏi gào thét?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ginny nhún vai, giọng nhỏ như sợ bị nghe: “Mình hy vọng ông ấy đủ đáng sợ để đuổi Black. Nhưng… mình không chắc.” Mắt cô lướt qua Harry, lo lắng như muốn nói gì nhưng kìm lại.
Hermione nhìn Tristan, mắt tò mò: “Cậu lo Harry hơn bình thường, Tristan. Có gì sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Những ngày đầu tháng Mười Một, Hogwarts chìm trong bầu không khí nặng nề như cả trường bị nhốt trong tủ lạnh. Sương mù từ hồ Hắc Thủy tràn vào hành lang, quấn lấy tường đá cổ như đám ma đi cosplay xúc tu, mang theo mùi đất ẩm và cái ngọt ngấy gợi nhớ vụ chơi khăm bí ngô siêu lầy của Malfoy đêm Halloween. Vụ t·ấn c·ông bức chân dung Bà Béo bởi Sirius Black đã biến lâu đài thành pháo đài bị bao vây, nỗi sợ vô hình len lỏi khắp nơi, khiến cả đám học sinh, từ năm nhất rụt rè đến năm bảy kiêu ngạo, chỉ biết thì thào một cái tên: Sirius Black. Tin đồn về hắn lan nhanh như lửa ma thuật, mỗi ngày một hoang đường hơn, như thể cả trường đang chơi trò ai kể chuyện kinh dị hơn.
Ron cười lớn, nước bí ngô phun tứ tung. “Trồng cạnh cây Đỉa Độc! Black sẽ khóc thét!” Hermione lườm cả hai, nhưng khóe môi giật giật, như thể muốn cười mà sĩ diện không cho phép.
Tristan cười khẽ, thì thào: “Mình cá Ngài Cadogan sẽ thách cả Black đấu tay đôi nếu hắn mò lại. Ai thắng nhỉ? Black hay cái giáp kêu lạch cạch?” Cậu nháy mắt với Harry, cố làm cậu bớt căng, nhưng Harry chỉ cười nhạt, mắt lơ đãng như đang nghĩ đến giám ngục.
Harry, cạnh cô, im lặng, mặt căng như dây đàn. Tay cậu siết ly nước bí ngô như muốn bóp nát, ánh mắt lo lắng như sắp thi OWL. “Hắn không cần bụi hoa,” cậu nói, giọng trầm như thám tử phim đen trắng. “Hắn vào được đây, thế là đủ đáng sợ rồi.”
Tristan chen vào, ngồi ghế bành: “Mình không mê Quidditch, nhưng nếu Gryffindor thắng, ít ra làm Malfoy tức chơi. Hắn thấy tụi mình nâng cúp, chắc mặt xanh như đầm lầy!” Cậu cười, nhưng mắt lướt Harry, nhớ lời mợ Molly. “Mà Harry, cẩn thận trên sân nhé. Đám giám ngục ngoài đó không đùa đâu. Mình nghe chúng hút niềm vui trong một dặm!”
“Dũng cảm hay điên rồ?” Dean Thomas lẩm bẩm, khiến cả đám cười rộ, trừ Percy, lườm Dean như muốn hóa cậu thành ếch.
Tristan, dù lo cho Harry, cố giữ khoảng cách để không làm cậu ngột ngạt. Sáng đó, một con cú nâu sà xuống bàn ăn, thả lá thư vào tay cậu. Mùi bánh quy và nước hoa thoảng qua, nét chữ mợ Molly khiến tim cậu thắt lại:
Tristan vội nhét thư vào áo choàng, liếc quanh chắc chắn Harry không thấy. Giờ nghỉ trưa, cậu lẻn ra hành lang vắng, mở thư dưới ánh đuốc mờ nhạt. Đọc xong, cậu gấp thư, lòng nặng như đeo đá. Mợ Molly không biết cậu là Thần Bí Giả, nhưng lời dặn như trách nhiệm đè vai. Cậu muốn bảo vệ Harry, nhưng làm sao không lộ linh giác siêu nhiên? “Mình phải cẩn thận,” cậu thì thào, mắt lướt hành lang, như sợ Black núp sau góc tường.
Hermione, ngồi đối diện, đặt cuốn *Hogwarts, Một Lịch Sử* xuống, lắc đầu như giáo viên chấm bài sai. “Mấy cậu, nghiêm túc chút đi! Black là phù thủy, không phải yêu tinh biến hình tùy ý. Nếu dễ thế, giám ngục đã tóm hắn từ đời nào! Lâu đài có bùa chống biến hình, hiểu chưa?”
Bức chân dung Bà Béo rách nát đã bị gỡ, thay bằng Ngài Cadogan và con ngựa xám mũm mĩm, trông như vừa lăn ra từ tiệc buffet. Sự thay đổi này không làm ai vui, trừ chính Ngài Cadogan. Với bộ giáp kêu lạch cạch như nồi niêu xoong chảo và giọng the thé như gà bị b·óp c·ổ, ông dành nửa thời gian thách mọi người đấu tay đôi, nửa còn lại nghĩ ra mật khẩu phức tạp hơn cả đề thi OWL. Sáng đó, khi Tristan, Harry, Ron, và Hermione xếp hàng trước tháp Gryffindor, Ngài Cadogan gào từ bức chân dung: “Hỡi các hiệp sĩ trẻ! Nói ‘Kiếm sắc vô song, lòng dạ thép’ hoặc đối mặt với lưỡi kiếm của ta!”
Mợ biết con bận ở Hogwarts, nhưng mợ lo lắm, nhất là sau chuyện Sirius Black. Con để mắt đến Harry, được không? Đừng để thằng bé đi một mình, giữ nó tránh xa rắc rối. Mợ tin con, Tristan. Đừng nói với Harry về thư này — thằng bé sẽ nghĩ mợ lo quá.
Mỗi tối, Tristan ngồi cạnh lò sưởi, ngọn lửa tí tách như kể chuyện ma. Tiếng quạ kêu từ xa, khàn đặc, điềm gở, như cảnh báo từ cõi khác. Cậu nắm thư mợ Molly, tự nhủ bảo vệ Harry, dù phải giấu những bí mật lớn dần trong lòng. Linh giác rung mỗi khi nghe tên Sirius Black, như giấc mơ con c·h·ó đen đang cố nói gì. Nhưng cậu không thể tiết lộ — chưa thể. Hogwarts, với tường đá cổ, đang che giấu sự thật u ám, và Tristan, dù cố giấu mình, cảm thấy bị kéo vào trò chơi nguy hiểm.
Những ngày sau, Hogwarts vẫn như nồi áp suất. Ngài Cadogan tiếp tục làm cả trường phát điên với mật khẩu kiểu “Dũng sĩ bất khuất, lòng trung kiên” hay “Ánh thép vĩnh cửu”. Tin đồn về Black càng quái: một Ravenclaw thề hắn hóa bóng tối, một Slytherin năm ba thì thào hắn có áo tàng hình xịn hơn của Harry. Trong lớp Độc Dược, Snape quát cả lớp khi Neville làm nổ vạc, và Tristan nghe lỏm một Slytherin thì thầm Snape nghi thầy Lupin dính líu đến Black. Linh giác rung, nhưng cậu không dám khởi động linh thị, sợ mắt bạc lộ.
*Tristan yêu quý, (đọc tại Qidian-VP.com)
Yêu con,
Harry nhướng mày, cười nhạt: “Cậu nghe giống McGonagall, Tristan. Mình ổn. Mình bay qua giám ngục rồi, nhớ không?”
Tristan Prewett, ngồi cạnh nhóm bạn, nhíu mày, khóe môi cong lên kiểu vừa nghe chuyện đùa vừa muốn troll lại. “Nếu Black hóa bụi hoa, mình cá hắn chọn loại có gai, đâm giám ngục tơi tả!” Cậu giữ giọng đùa cợt, nhưng linh giác Thần Bí Giả — thứ giác quan siêu xịn của con đường Quái Vật, Sequence 8: Robot — rung lên như điện thoại hết pin, như thể dòng chảy ether thì thào rằng mấy tin đồn này đang che giấu bí mật to hơn cả cái tôi của Malfoy. Cậu cắn môi, kìm nén thôi thúc khởi động linh thị, sợ mắt bạc lóe lên như đèn pha làm ai đó nghĩ cậu là phù thủy ngoài hành tinh. Là Thần Bí Giả, cậu phải giấu kín, dù giấc mơ con c·h·ó đen vẫn ám ảnh như bóng ma bám đuôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan vỗ vai Harry, giọng nhẹ như gió nhưng chắc như đinh. “Cậu đừng lo quá, Harry. Lâu đài canh gác chặt hơn cả kho vàng Gringotts. Black quay lại là tự nộp mạng!” Nhưng trong lòng, cậu không chắc. Linh giác mách rằng Black không hành động bừa bãi, và vụ t·ấn c·ông chân dung có mục đích rõ ràng, dù cậu chưa mò ra. Để xua không khí nặng nề, cậu liếc Ron, thêm vào: “Mà nếu Black hóa bụi hoa, mình đề nghị tụi mình trồng hắn ngoài vườn thầy Sprout. Bà ấy sẽ tưới nước, hắn xong đời!”
Harry giờ là tâm điểm của cả trường, như ngôi sao Quidditch bị giá·m s·át bởi cả đội giám ngục. Giáo sư, huynh trưởng bám theo cậu như fan cuồng, như thể Black có thể nhảy ra từ cái bàn ăn. Trong lớp Biến Hình, McGonagall dừng cạnh bàn Harry, kiểm tra bài như kiểm tra bom, giọng nghiêm: “Trò Potter, không đi một mình trong hành lang, nghe chưa?” Thầy Lupin, trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, giữ Harry lại sau giờ, dặn bằng giọng ấm như trà gừng: “Trò không cần lo, Harry, nhưng ở gần bạn bè, nhé?” Ngay cả Percy, với vai trò Thủ lĩnh Nam sinh, bám Harry như cái bóng, khiến Ron lẩm bẩm trong phòng sinh hoạt chung: “Anh ấy nghĩ mình là bảo mẫu của Harry chắc? Lần tới Percy xuất hiện, mình hóa phép anh ấy thành cái gối cho xong!”
Harry gật, mắt sáng khi nói chiến thuật: “Mình bàn với Oliver. Nếu khóa Cedric Diggory, Hufflepuff mất thế t·ấn c·ông. Nhưng trời mưa to, không biết giám ngục có làm gì kỳ lạ không.”
Ron cười lớn: “Tristan làm giáo sư, tụi mình c·hết chắc! Nhưng cậu đúng về giám ngục. Hôm qua mình thấy chúng lởn vởn gần sân, như biết tụi mình sắp thi đấu.”
Ron thở dài, lẩm bẩm: “Hôm qua là ‘Dũng sĩ bất khuất’ hôm kia là ‘Ánh thép vĩnh cửu’. Ông ấy định biến tụi mình thành Shakespeare à?”
Tristan giật mình, lắc đầu: “Không có gì! Ai mà không lo sau vụ Black chứ?” Cậu cười gượng, tim đập thình thịch. Hermione nhạy như radar, cậu sợ cô đào sâu. Là Thần Bí Giả, cậu phải giấu kín, dù thư mợ Molly và giấc mơ con c·h·ó đen làm cậu bất an.
Ron, đang nhai xúc xích, phì cười, suýt sặc. “Bụi hoa? Thật hả? Sao không hóa thành cái ghế, ngồi chễm chệ giữa Đại Sảnh luôn cho tiện?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.