Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Sương Mù, Người Sói, và Một Tiết Học Đầy Drama

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Sương Mù, Người Sói, và Một Tiết Học Đầy Drama


Tristan nhướng mày, khóe môi cong kiểu: “Thật luôn?” Cậu nghĩ: “Chuẩn bị sẵn sàng hay bôi nhọ thầy Lupin đây, thầy Snape?” Cậu nhìn thấu chiêu trò của Snape: mang bài năm ba xuống để gieo nghi ngờ về Lupin, lợi dụng nỗi sợ Black để khiến cả trường hoảng loạn về “nguy cơ” người sói. Nhưng Tristan không dễ bị lừa. Linh thị từng thấy sự chân thành của Lupin, và giác quan Thần Bí Giả không bao giờ nói dối. Lupin là người sói, nhưng không phải kẻ thù.

Snape nheo mắt, như muốn moi móc, nhưng chỉ hừ lạnh: “Tốt. Các trò nên cẩn thận với những gì… hoặc ai xung quanh. Lớp học kết thúc. Đọc chương mười lăm về người sói trước buổi sau. Tan học.”

Ginny gật, giọng nhỏ như chuột: “Cậu thấy cách thầy Snape lườm thầy Lupin hồi tiệc Halloween không? Như muốn hóa thầy ấy thành ếch!”

Tristan ngồi cạnh Ginny, nhíu mày như vừa nghe tin điểm OWL toàn U. Cậu biết thân phận Lupin từ đầu năm, khi trên Hogwarts Express, linh thị vô tình bắt gặp luồng ether quanh thầy — một hỗn hợp hoang dã, hỗn loạn, mang dấu vết người sói. Nhưng cậu chẳng có vấn đề gì với Lupin. Thầy dạy hay, tận tâm, và linh giác mách rằng Lupin vô hại như cún con. Nhưng ánh mắt lấp lánh ác ý của Snape? Ồ, đó là cả một biển cờ đỏ. “Phù hợp hơn?” Tristan thì thào với Ginny. “Mình cá thầy Snape đang ủ mưu gì đó bốc mùi hơn cả vạc độc dược của Neville.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Một Hufflepuff rụt rè giơ tay: “Thưa thầy, làm sao nhận ra người sói khi họ chưa biến hình?”

Colin vỗ vai, cười lớn: “Cậu đúng là huyền thoại, Tristan! Nhưng mình cá Snape sẽ nhớ vụ này mãi!”

Snape đột nhiên quay lại, mắt khóa chặt Tristan: “Trò Prewett, có gì thú vị để chia sẻ không?” Giọng ông sắc như dao, cả lớp im như tờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Colin, ngồi sau, chen vào, mắt sáng như vừa tìm được kho báu: “Cậu nghĩ thầy Snape ghét thầy Lupin vì gì? Có khi dính đến Sirius Black?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Colin cười khúc khích: “Chắc cả hai! Nhưng mình thích thầy Lupin hơn. Thầy ấy không làm mình thấy… như sắp bị trừ điểm bất cứ lúc nào.”

Hogwarts những ngày đầu tháng Mười Một chìm trong không khí u ám như bị nhốt trong phim kinh dị. Sương mù từ hồ Hắc Thủy len lỏi qua hành lang, quấn lấy tường đá như đám mây đi lạc, mang theo mùi đất ẩm và nỗi sợ vô hình. Tin đồn về Sirius Black lan như virus, từ chuyện hắn hóa bụi hoa đến lời thì thào rằng hắn núp trong bóng tối lâu đài, chờ cơ hội nhảy ra như nhân vật phản diện. Ngài Cadogan, với mật khẩu kiểu “Lòng dũng bất khuất, kiếm sắc vô song,” tiếp tục làm học sinh Gryffindor phát điên, như thể ông quyết biến cả trường thành fan của thơ ca thời Trung cổ. Giữa cái mớ hỗn loạn đó, lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm hai diễn ra ở một căn phòng lạnh lẽo dưới tầng hầm, nơi ánh đuốc bị bóng tối nuốt chửng như kẹo trong tay Ron. (đọc tại Qidian-VP.com)

Snape giơ đũa, bảng đen hiện dòng chữ: *Người Sói: Đặc điểm và Phòng vệ*. Cả lớp xì xào như ong vỡ tổ, nhưng Snape giơ tay, ra hiệu im lặng như ra lệnh cho giám ngục. “Hôm nay, các trò học về người sói, sinh vật nguy hiểm thuộc Nghệ Thuật Hắc Ám. Đây là bài năm ba, nhưng ta thấy cần thiết để năm hai… chuẩn bị sẵn sàng.” Giọng ông chậm, nhấn mạnh “nguy hiểm,” mắt lướt qua lớp như đang tìm kẻ phản bội.

Snape nhíu mày, rõ ràng ghét bị nhắc đến Muggle: “Bạc có tác dụng, trò Creevey, nhưng không đơn giản như phim. Lời nguyền mạnh hoặc thuốc độc từ lá ô rô mới hiệu quả. Đừng mơ đánh bại người sói nếu không chuẩn bị kỹ.” Ông quay lại bảng, viết thêm: *Lời nguyền Homorphus (chưa xác minh)* và *Thuốc Dịch Sói*.

Snape nhếch môi, nụ cười lạnh hơn băng: “Câu hỏi thông minh, trò Brown. Người sói có dấu hiệu: yếu ớt gần trăng rằm, vết sẹo bất thường, hoặc hành vi… kỳ lạ. Nhưng chỉ người tinh ý mới nhận ra.”

Ginny gật nhẹ: “Mình không thích cách thầy Snape nói. Như muốn dọa tụi mình sợ thầy Lupin.”

Tristan Prewett bước vào lớp cùng Ginny Weasley và Colin Creevey, mắt bạc lướt qua căn phòng như radar. Linh giác Thần Bí Giả — thứ giác quan siêu xịn của con đường Quái Vật, Sequence 8: Robot — rung lên như chuông báo thức, như thể dòng chảy ether thì thào: “Ê, có gì đó sai sai!” Cậu cắn môi, kìm nén thôi thúc khởi động linh thị, sợ mắt lóe sáng như đèn pha làm ai đó nghĩ cậu là phù thủy ngoài hành tinh. Nhưng khi thấy giáo sư Snape đứng sau bàn giảng, áo choàng đen tung bay, mặt lạnh như đá, thay vì thầy Lupin với nụ cười ấm như trà gừng, cả lớp im phăng phắc, như bị đông đá.

Tristan nhún vai, giữ vẻ tỉnh bơ: “Ai biết? Nhưng mình không tin Snape dạy thay vì rảnh rỗi đâu.” Linh giác rung mạnh, như dòng chảy ether xoáy quanh Snape, mang theo ý đồ rõ như bảng quảng cáo. Cậu đoán Snape đang muốn moi móc Lupin, và tiết học này chắc chắn không phải để dạy kiến thức.

Học sinh ùa ra, tiếng xì xào rộ lên như chợ vỡ. Ginny thở phào, thì thào: “Cậu gan thật, dám nói thế với Snape! Mình sợ thầy trừ điểm cậu luôn.”

Tristan cúi đầu, giả vờ ghi chép, nhưng trong lòng cười khẩy: “Tinh ý hay cay cú, thầy Snape?” Cậu biết Snape ám chỉ những lần Lupin nghỉ dạy vào trăng rằm, nhưng cách ông nói đầy ác ý làm cậu muốn troll lại. Cậu liếc Ginny, thấy cô cắn môi, mắt lo lắng. “Cậu ổn không?” cậu thì thào.

Colin giơ tay, giọng hào hứng như fan phim kinh dị: “Thưa thầy, có phải người sói sợ bạc không? Như trong phim Muggle ấy?”

Snape tiếp, giọng lạnh như gió mùa đông: “Người sói, khi biến hình, mất lý trí, thành quái vật khát máu. Chúng trà trộn giữa con người, che giấu bản chất. Các trò nghĩ sao về một sinh vật như thế… sống giữa chúng ta?” Ông dừng, mắt sắc như dao găm, như muốn moi móc phản ứng.

Tristan ngẩng lên, giữ vẻ tỉnh bơ, dù tim đập thình thịch: “Dạ không, thưa thầy. Em chỉ nghĩ cách nhận ra người sói mà không nhầm lẫn. Sợ nhầm người tốt thành quái vật, thầy ạ.” Cậu nhấn “nhầm lẫn,” mắt thoáng thách thức, nhưng nhanh chóng cúi xuống che giấu.

“Ngồi xuống,” Snape nói, giọng trầm và sắc như dao phẫu thuật. “Hôm nay, thầy Lupin… không khỏe. Ta dạy thay. Và chúng ta sẽ học bài… phù hợp với tình hình hiện tại.”

Tristan ghi chép, nhưng đầu óc chạy đua như xe đua. Cậu nhớ lần trên Hogwarts Express, khi linh thị bắt gặp luồng ether quanh Lupin — một hỗn hợp sức mạnh và nỗi đau, như linh hồn bị xích bởi lời nguyền. Cậu không sợ Lupin, nhưng lo Snape dùng tiết học để gây rắc rối. Cậu thì thào với Colin: “Cậu nghĩ Snape sẽ kiểm tra tụi mình về người sói, hay chỉ muốn tụi mình sợ hãi?”

Tristan gật, giọng trầm: “Đừng lo, Ginny. Snape chỉ muốn gây hoảng loạn. Mình cá thầy Lupin quay lại sớm, vẫn cool như mọi khi.” Cậu an ủi, nhưng linh giác rung, như dòng chảy ether cảnh báo Snape sẽ còn chơi bẩn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ra khỏi tầng hầm, không khí lạnh của Hogwarts bao trùm, sương mù dày như màn khói sân khấu. Tiếng quạ kêu từ xa, khàn đặc, điềm gở, như lời cảnh báo từ phim kinh dị. Tristan bước đi, lòng nặng như đeo đá. Tiết học của Snape không chỉ là bài giảng — nó là mũi tên nhắm vào Lupin, và có lẽ cả an toàn của Hogwarts. Cậu nhớ thư mợ Molly, dặn bảo vệ Harry. Nhưng giờ, cậu thấy mình phải để mắt đến Lupin, không phải nghi ngờ, mà để bảo vệ thầy khỏi âm mưu trong bóng tối. Là Thần Bí Giả, cậu phải che giấu linh giác, nhưng mỗi ngày, bí mật trong tường đá kéo cậu sâu hơn vào trò chơi nguy hiểm.

Tristan nhún vai, cười nhẹ: “Mình chỉ nói thật. Snape muốn tụi mình nghi ngờ thầy Lupin, nhưng mình không chơi theo đâu.” Cậu không nói rằng linh thị xác nhận Lupin vô hại, nhưng mắt lướt hành lang, như tìm luồng ether của Snape.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Sương Mù, Người Sói, và Một Tiết Học Đầy Drama