Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Sương Mù, Healer, và Một Chuyến Viếng Thầy Lắm Drama
Tristan giật mình, nhưng nhún vai: “Hogwarts thì lúc nào chẳng kỳ lạ, chị. Từ Cadogan hét mật khẩu đến tin Black hóa bụi hoa. Em chỉ cố học tốt, tránh rắc rối.” Cậu cười, nhưng tim đập mạnh. Chiara đang moi móc hay vô tình? Linh giác mách cô biết nhiều hơn, nhưng cậu không đào sâu.
Tristan cười lớn: “Dạ, hôm qua ông đòi đấu với em vì em quên mật khẩu. Em bảo ông thử đấu Snape, chắc vui!” Cậu liếc Chiara, thấy cô che miệng cười, Lupin cũng bật cười, dù yếu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan cảm nhận sự thử thách, cười tỉnh bơ: “Em nghĩ không nên phán xét ai vì họ khác biệt. Nếu họ không hại ai, họ xứng đáng được tôn trọng, đúng không?” Câu trả lời trung lập, nhưng chân thành, khiến Chiara thư giãn. Cậu thêm, giọng nhẹ: “Như thầy Lupin. Thầy là giáo viên đỉnh nhất tụi em có.”
Lupin cười yếu, xua tay: “Thầy ổn, Prewett, chỉ hơi mệt. Chiara giúp thầy với lọ thuốc đặc biệt. Em đừng lo.” Ông ho khẽ, mặt thoáng nhăn, như bị cơn đau vô hình hành.
Hogwarts giữa tháng Mười Một chìm trong sương mù dày đặc, như thể hồ Đen đang thở ra đám mây ma quái, len lỏi qua cửa sổ và hành lang đá lạnh toát. Ánh hoàng hôn nhạt dần, để lại vệt đỏ thẫm trên trời, như ai đó lỡ tay làm đổ mực trong cơn mơ. Tiếng quạ kêu khàn đặc từ xa, hòa cùng gió rít qua kẽ hở, mang theo mùi đất ẩm và cái gì đó sắc lạnh, như thể lâu đài đang thì thào: “Coi chừng, có drama!” Tin đồn về Sirius Black vẫn lan như virus, từ chuyện hắn hóa bụi hoa đến lời thì thào rằng hắn núp trong bóng tối, sẵn sàng nhảy ra như nhân vật phản diện trong phim kinh dị. Ngài Cadogan, với mật khẩu kiểu “Lòng dũng bất khuất, kiếm sắc vô song,” tiếp tục làm Gryffindor phát điên, như quyết biến cả trường thành fan thơ Trung cổ. Nhưng hôm nay, sau bài giảng đầy ẩn ý của Snape về người sói, Tristan Prewett chỉ nghĩ một điều: phải ghé thăm thầy Lupin, ASAP!
Tristan rời văn phòng, ánh trăng non chiếu hành lang, tạo bóng đen dài trên sàn, như ngón tay ma quái. Tiếng quạ kêu vang, khàn đặc, điềm gở, như BGM phim kinh dị. Cậu nắm áo choàng, nghĩ về Lupin và Chiara. Cả hai mang bí mật, như cậu. Lupin, với lòng tốt và nỗi đau. Chiara, với sự tận tâm và luồng ether hoang dã. Là Thần Bí Giả, cậu hiểu gánh nặng che giấu, nhưng cuộc gặp khiến cậu nhận ra Hogwarts chứa nhiều bí ẩn hơn tưởng.
Chiara gật: “Đúng thế. Chị làm với nhiều người sói ở Thánh Mungo. Họ không phải quái vật, chỉ cần giúp đỡ để kiểm soát.” Cô nhìn Tristan, mắt sắc hơn, như dò xét: “Em hiểu chuyện hơn nhiều học sinh, Tristan. Em nghĩ sao về người sói?”
Giọng mệt mỏi nhưng ấm vang lên: “Vào đi, Prewett.”
Tristan nhún vai, cười: “Em chỉ tò mò thôi, chị. Thầy Lupin dạy đỉnh, nên em muốn thầy khỏe để quay lại.” Cậu giữ giọng tự nhiên, nhưng linh giác rung, như Chiara giấu gì đó. Cậu không khởi động linh thị, sợ mắt bạc lộ, nhưng cảm nhận sự liên kết giữa cô và Lupin — không chỉ healer và bệnh nhân, mà là hai người cùng mang gánh nặng. Cậu liếc lọ thuốc, đoán là Thuốc Dịch Sói, nhưng im lặng.
Về tháp Gryffindor, cậu nhớ bài Snape, thư mợ Molly dặn bảo vệ Harry, giấc mơ con c·h·ó đen. Linh giác rung, như dòng chảy ether cảnh báo: Black, Lupin, Chiara, và cậu đang bị kéo vào trò chơi lớn, ẩn trong tường đá lạnh. Cậu thì thào: “Mình phải cẩn thận. Không chỉ vì Harry, mà vì tất cả.” Bóng tối phía trước sâu hơn, và Tristan, dù cố giữ vẻ bình thường, biết bí mật của mình ngày càng khó giấu.
Tristan nhíu mày, ngồi xuống ghế, giọng trầm: “Thầy Snape mang bài năm ba về người sói xuống. Nói nhiều về cách nhận ra họ, kiểu nguy hiểm lắm. Mấy bạn Hufflepuff hoảng, nhưng em nghĩ Snape chỉ muốn… gây chú ý.” Cậu chọn từ cẩn thận, không tiết lộ mình nhìn thấu chiêu trò. “Cách thầy ấy nói, như muốn tụi em nghi ngờ ai đó. Em không khoái.”
Lupin nhìn cậu, mắt biết ơn: “Cảm ơn, Prewett. Thầy trân trọng. Nhưng kể thầy nghe, lớp hôm nay thế nào? Thầy nghe Snape dạy thay.”
Hành lang tầng ba vắng như sa mạc, chỉ có tiếng bước chân cậu vang vọng, nghe như BGM phim kinh dị. Một bức chân dung hiệp sĩ già, không phải Cadogan, lẩm bẩm khi cậu đi ngang: “Coi chừng, nhóc! Bóng tối thời này có tai đấy.” Tristan cười nhạt, nhưng tim đập thình thịch. Linh giác rung, như dòng chảy ether cảnh báo có bí mật to hơn cả cái tôi của Malfoy, liên quan đến Lupin, Snape, và có khi cả Black. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiara cười, mắt dịu nhưng u buồn: “Em nói đúng. Thầy Lupin là người tốt, và chị muốn thầy ổn. Nhưng em, chị tò mò — em có bao giờ cảm thấy… gì kỳ lạ ở Hogwarts chưa? Lâu đài này đầy bí mật, đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan rời lớp Biến Hình, bước nhanh qua hành lang tầng ba, áo choàng phấp phới như siêu anh hùng cấp thấp. Linh giác Thần Bí Giả — thứ giác quan siêu xịn của con đường Quái Vật, Sequence 8: Robot — rung như điện thoại hết pin, như thể dòng chảy ether đang hét: “Đi đúng hướng rồi, bro!” Cậu biết Lupin là người sói từ đầu năm, khi trên Hogwarts Express, linh thị vô tình bắt gặp luồng ether hoang dã quanh thầy, như linh hồn bị xích bởi lời nguyền. Nhưng cậu chẳng có vấn đề gì với Lupin. Thầy dạy hay, kiên nhẫn như mẹ hiền, và linh giác mách rằng Lupin vô hại như cún con. Nhưng bài giảng của Snape, với những lời ám chỉ sắc như dao, khiến cậu lo. Không phải cho Lupin, mà cho âm mưu sau ánh mắt cay cú của ông. “Snape đang chơi trò gì?” Tristan lẩm bẩm, mắt lướt qua đám chân dung thì thào trên tường như hội bà tám. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiara quay lại, mỉm cười dịu nhưng thận trọng, mắt lướt qua Tristan như radar: “Chào em, Tristan. Chị là Chiara. Rất vui gặp.” Giọng cô mềm, nhưng điềm tĩnh như đã quen đối mặt với drama đen tối. Linh giác bắt gặp luồng ether quanh cô — không chỉ phép thuật, mà là giao thoa giữa người và thú, giống Lupin. Cậu càng chắc cô là người sói, nhưng giữ vẻ tỉnh bơ.
“Thầy e Snape sẽ thắng,” Lupin nói, mắt lấp lánh. “Nhưng thật, thầy cảm ơn trò ghé thăm. Nó… ý nghĩa lắm.”
Tristan gật, đứng dậy: “Dạ, em cẩn thận. Cảm ơn thầy Lupin, chị Chiara. Thầy giữ sức khỏe nhé.” Cậu liếc lọ thuốc, linh giác xác nhận là Thuốc Dịch Sói, nhưng không nói. Cậu quay sang Chiara, cười: “Chị Chiara, cần ai mang sách hay gì, cứ gọi em. Em ở tháp Gryffindor, dễ tìm.”
Chiara đặt lọ thuốc xuống, giọng dịu: “Thầy Lupin chỉ cần nghỉ. Thuốc này giúp thầy hồi phục, nhưng thầy cứng đầu, cứ đòi làm việc.” Cô liếc Lupin, trách móc pha trêu, rồi quay sang Tristan: “Em năm hai, đúng không? Thầy Lupin kể về em — thông minh, hay hỏi, và… trực giác tốt.”
Lupin ho khẽ, chen vào, phá căng thẳng: “Prewett, trò nhắc Cadogan làm thầy tò mò. Ông ấy vẫn thách học sinh đấu tay đôi à?”
Lupin giơ tay, giọng nhẹ: “Prewett, đây là Chiara Lobosca, healer từ Thánh Mungo. Cô ấy giúp thầy với… vấn đề sức khỏe.”
Chiara cười, mắt ấm: “Cảm ơn, Tristan. Chị nhớ. Cẩn thận, nhé.”
Chương 40: Sương Mù, Healer, và Một Chuyến Viếng Thầy Lắm Drama
“Chào chị Chiara,” Tristan đáp, cười thân thiện. “Em ghé thăm thầy Lupin tí. Nghe thầy không khỏe, lo thôi.” Cậu liếc Lupin, mắt chân thành: “Thầy ổn chứ ạ?”
Tristan đẩy cửa, bước vào căn phòng nhỏ ngập mùi sách cũ, thảo dược, và cái gì đó sắc nhọn, như bạc tan trong không khí. Ngọn lửa lò sưởi tí tách, nhưng không xua được cái lạnh kỳ lạ, như ánh trăng đang hút hết hơi ấm. Lupin ngồi sau bàn gỗ, mặt nhợt như ma cà rồng, mắt thâm quầng, nhưng nụ cười vẫn ấm như trà gừng, dù hơi yếu. Bên cạnh là một cô gái trẻ, tầm hai mươi, tóc bạc ngắn lấp lánh dưới trăng, mắt xanh lam sâu như hồ Đen. Cô mặc áo choàng healer xanh nhạt, tay cầm lọ thuốc tỏa ánh sáng mờ, như chứa mảnh trăng rằm. Linh giác Tristan rung mạnh, như dòng chảy ether quanh cô hét: “Bí mật đây!” Cậu nghi cô cũng là người sói, nhưng không vạch trần. Là Thần Bí Giả, cậu hiểu cái khổ của việc giấu thân phận.
Lupin thở dài, mắt thoáng buồn, nhưng nhanh che giấu bằng nụ cười: “Snape có cách giảng… đặc biệt. Đừng để tâm, Prewett. Người sói không nguy hiểm như nhiều người nghĩ, nếu được chăm sóc đúng.” Ông liếc Chiara, như chia sẻ bí mật ngầm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiara đứng, kiểm tra lọ thuốc: “Thầy Lupin nói đúng, em đặc biệt. Nhưng thầy cần nghỉ, và em nên về tháp Gryffindor trước khi tối. Chị nghe giám ngục lởn vởn gần lâu đài.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.