Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41: Mưa Bão, Giám Ngục, và Một Trận Quidditch Đầy Hỗn Loạn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Mưa Bão, Giám Ngục, và Một Trận Quidditch Đầy Hỗn Loạn


Bệnh xá nồng mùi thuốc sát trùng, thảo dược, và áo choàng ướt sũng. Harry nằm trên giường, mặt tái, nhưng tỉnh, mắt mờ mịt như vừa thoát cơn ác mộng. Bà Pomfrey lăng xăng, lẩm bẩm về giám ngục và “Bộ Pháp thuật vô trách nhiệm.” Tristan đứng cạnh Ron, Hermione, mắt không rời Harry. Lá thư mợ Molly vang trong đầu: *Đừng để thằng bé đi một mình, giữ nó tránh rắc rối.* Cậu thất bại một phần, và cảm giác đó như dao cứa. “Không để lặp lại,” cậu tự nhủ, nắm tay chặt.

Tristan siết đũa phép trong túi, tim đập như trống trận. Linh giác rung dữ dội, như dòng chảy ether bị xé toạc bởi giám ngục. Chúng không chỉ nhắm Harry — cậu cảm nhận mục đích sâu xa, như chúng săn thứ gì đó… hoặc ai đó. “Sirius Black? Hay cái gì khác?” cậu nghĩ, giấc mơ con c·h·ó đen hiện lên, đầy đau đớn và giận dữ. Cậu muốn khởi động linh thị, muốn nhìn vào dòng chảy ether, nhưng hàng trăm cặp mắt quanh cậu như ghim chặt. “Không lộ được,” cậu tự nhủ, nhưng tay vẫn nắm đũa, sẵn sàng tung phép.

Tristan hành động theo bản năng, rút đũa, chuẩn bị niệm *Arresto Momentum*. Nhưng trước khi cậu giơ đũa, một luồng sáng bạc bùng nổ từ khán đài giáo viên. Thầy Dumbledore đứng dậy, đũa giơ cao, giọng vang át mưa: “*Arresto Momentum!*” Harry chậm lại giữa không trung, như bị tua chậm, rồi đáp xuống cỏ, b·ất t·ỉnh nhưng an toàn. Khán đài thở phào, nhưng giám ngục vẫn lởn vởn, như lũ ma quỷ không chịu rời show.

Tristan gật, nhưng lòng nặng trĩu. Giấc mơ con c·h·ó đen, luồng ether bất thường từ giám ngục, ánh mắt bí ẩn của Chiara — như mảnh ghép của bí mật lớn. Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, và trong bóng tối, Hogwarts như đang giữ chặt sự thật u ám, sẵn sàng nuốt chửng ai dám đào bới.

Tristan chen qua đám Gryffindor la hét, đứng cạnh Ron Weasley và Hermione Granger, cả hai cổ vũ cuồng nhiệt bất chấp mưa. “Harry sẽ tóm quả Snitch, tao cá!” Ron gào, giọng át tiếng mưa, tay vung lá cờ Gryffindor ướt nhẹp như giẻ lau. Hermione, tóc bết vào mặt, lẩm bẩm: “Mình chỉ mong cậu ấy không ngã. Tầm nhìn thế này, cả Harry cũng khó thấy Snitch.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tristan siết tay, kìm cơn giận. Snape lại ám chỉ Lupin, như lớp người sói. Cậu muốn bật lại, nhưng ánh mắt cảnh cáo của Lupin khiến cậu im. Chiara, đang pha thuốc, liếc Snape, mắt thoáng sắc, nhưng nhanh cúi đầu, giấu cảm xúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tristan gật, nhưng mắt dõi theo Chiara khi cô bước ra cửa sổ, nhìn sân Quidditch. Linh giác rung, như dòng chảy ether thì thầm: Chiara biết gì đó về giám ngục, và có lẽ về Black. Cậu ngồi cạnh Harry, vỗ vai: “Cậu ổn thôi, Harry. Mình ở đây.”

Chương 41: Mưa Bão, Giám Ngục, và Một Trận Quidditch Đầy Hỗn Loạn

Harry mỉm cười yếu: “Cảm ơn, Tristan. Mình… chỉ muốn quên chuyện này.”

Tiếng còi bà Hooch vang lên, trận đấu bùng nổ. Harry, trong đồng phục đỏ thẫm, lượn trên Nimbus 2000, mắt sắc như diều hâu tìm Snitch. Cedric Diggory, Tầm thủ Hufflepuff, bá·m s·át, cả hai như mũi tên xuyên sương mù. Gryffindor ghi điểm đầu tiên khi Angelina Johnson ném Quaffle qua vòng, khán đài Gryffindor bùng nổ như pháo hoa. Nhưng Tristan không care tỷ số. Một luồng lạnh bất thường, không từ mưa, mà từ dòng chảy ether, bóp nghẹt mọi tia ấm áp, như có bàn tay vô hình s·iết c·ổ cậu. “Cái quái gì thế?” cậu lẩm bẩm, tim đập thình thịch.

Lupin giữ bình tĩnh, nhưng giọng cứng: “Tôi ở đây vì học sinh, Severus. Như thầy cũng nên làm.”

Tristan gật, giọng nhỏ: “Cảm ơn chị Chiara. Em… lo cho Harry.” Nhưng mắt cậu dõi theo Chiara, thấy cô liếc ra cửa sổ, nơi sương mù che sân Quidditch. Linh giác rung — Chiara không chỉ chăm sóc Harry. Cô đang rình sân, như biết gì đó. “Cô ấy dính gì đến giám ngục?” cậu nghĩ, nhớ luồng ether hoang dã quanh cô trong văn phòng Lupin. Cậu nghi cô không chỉ là người sói, mà còn nắm bí mật về Black.

Chiara Lobosca xuất hiện ở cửa, áo choàng healer xanh nhạt ướt mưa, tóc bạc lấp lánh dưới đèn như nhân vật anime. Cô bước đến giường Harry, giọng dịu: “Chào Tristan, chào các em. Chị được bà Pomfrey gọi giúp.” Cô kiểm tra Harry, tay đặt lên trán cậu, mắt tập trung như bác sĩ siêu nhân. “Cậu ấy ổn, chỉ sốc vì giám ngục. Chị cho ít Sô-cô-la và thuốc an thần.”

Trên sân, Harry đột nhiên khựng giữa không trung, tay ôm đầu, chổi chao đảo như tàu lượn siêu tốc hỏng phanh. Quả Snitch lấp lóe phía trước, nhưng cậu không thấy, mắt mờ đi vì giám ngục. “Harry!” Ron gào, giọng lạc trong mưa. Khán đài Gryffindor nín thở khi Harry nghiêng người, suýt rơi, lao xuống đất như sao băng.

Bỗng, khán đài im phăng phắc, như ai nhấn nút mute. Một bóng đen khổng lồ lướt qua rìa sân, xuyên màn sương. Rồi một bóng nữa, và nữa. Giám ngục Azkaban, áo choàng rách bay lượn, trôi nổi sát khán đài, tỏa tuyệt vọng khiến học sinh hét lên như trong phim kinh dị. “Chúng làm gì ở đây?” Hermione thốt, tay bấu áo Ron như bấu phao cứu sinh. Ron, mặt tái như ma, lẩm bẩm: “Chúng không được vào sân! Thầy Dumbledore đâu?”

Hogwarts cuối tháng Mười Một chìm trong cơn mưa tầm tã, như thể bầu trời quyết định dội cả xô nước xuống thế giới phù thủy. Sương mù dày đặc bao quanh sân Quidditch, biến khán đài thành bóng đen mờ ảo, như đám quái vật đứng rình trong phim kinh dị. Mùi đất ướt, cỏ dập nát hòa cùng tiếng gió rít, mang theo cái lạnh cắt da không chỉ từ thời tiết mà từ chính đám giám ngục Azkaban lởn vởn ngoài cổng, như lũ ma cà rồng thèm khát linh hồn. Trận Quidditch Gryffindor-Hufflepuff, đáng lẽ là show diễn hoành tráng, giờ thành cuộc chiến sinh tồn dưới cơn bão. Tristan Prewett, vốn không mê Quidditch, đứng trên khán đài Gryffindor, áo choàng ướt như vừa bơi qua hồ Đen, mắt dán chặt vào Harry Potter. Lá thư mợ Molly Weasley, dặn trông chừng Harry, như cục đá đè ngực cậu.

Bà Hooch thổi còi, kết thúc trận đấu sớm. Gryffindor thua vì Harry không bắt Snitch, nhưng chẳng ai quan tâm tỷ số khi mạng sống bị đe dọa. Học sinh ùa xuống sân, chen lấn trong mưa đến bệnh xá. Tristan, Ron, Hermione bám theo nhóm giáo viên, nơi Harry được bà Pomfrey và thầy Lupin đưa đi. Lupin, dù nhợt nhạt, xuất hiện kịp lúc, mắt lo khi nhìn Harry, như cha nhìn con g·ặp n·ạn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hermione thì thào: “Sao giám ngục vào sân được? Chúng phải bị kiểm soát!” Ron hậm hực: “Kiểm soát cái gì? Chúng là quái vật! Tao cá chúng muốn ăn linh hồn Harry!” Cậu liếc Harry, giọng nhỏ: “Cậu ổn không, Harry?”

Tristan gật, nhưng mím môi. Linh giác Thần Bí Giả — thứ giác quan siêu xịn của con đường Quái Vật, Sequence 8: Robot — rung như chuông báo cháy, như dòng chảy ether hét: “Nguy hiểm, bro!” Cậu nhớ giấc mơ con c·h·ó đen, gia đình hươu, con chuột, ám ảnh từ đêm ở Đại Sảnh. “Sirius Black có gần đây không?” cậu nghĩ, mắt lướt sân Quidditch, nơi cầu thủ bay qua màn mưa như bóng ma. Cậu kìm thôi thúc khởi động linh thị, sợ mắt bạc lóe lên giữa đám đông, lộ thân phận Thần Bí Giả. Nhưng trách nhiệm bảo vệ Harry, cộng với linh giác rung rinh, khiến cậu đứng ngồi không yên, như kiến bò trong áo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Snape rời đi, Chiara đưa Harry thanh Sô-cô-la: “Ăn đi, Harry. Sẽ khá hơn.” Cô quay sang Tristan, giọng nhỏ: “Em ở lại với Harry nhé? Chị cần nói với bà Pomfrey.”

Cửa bệnh xá bật mở, Snape bước vào, áo choàng đen tung bay như phản diện phim. “Bà Pomfrey, Potter tỉnh chưa?” ông hỏi, nhưng mắt khóa vào Lupin cạnh giường Harry. “Trùng hợp thật, Lupin, khi Potter gặp nguy, thầy luôn có mặt.”

Tristan cất đũa, lòng nặng như đeo đá. Linh giác vẫn rung, luồng ether từ giám ngục khiến cậu rùng mình. “Chúng không bình thường,” cậu thì thào, mắt khóa vào đám bóng đen. “Chúng không chỉ muốn Harry. Có gì đó sai lắm.” Cậu liếc Hermione, thấy cô ôm mặt, Ron chửi giám ngục như rapper freestyle. “Phải đưa Harry đến bệnh xá,” Tristan nói, giọng cương quyết, như đội trưởng ra lệnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Harry gật yếu, giọng khàn: “Mình… nghe mẹ mình. Khi giám ngục đến, mình nghe bà hét…” Cậu ôm mặt, và Tristan cảm giác đau nhói. Giấc mơ gia đình hươu hiện lên, khiến cậu tự hỏi Harry và Black có liên kết gì sâu hơn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Mưa Bão, Giám Ngục, và Một Trận Quidditch Đầy Hỗn Loạn