Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42: Sương Mù, Sô-cô-la, và Tấm Bản Đồ Đầy Drama

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Sương Mù, Sô-cô-la, và Tấm Bản Đồ Đầy Drama


Tristan cười lớn, suýt làm đổ cốc nước trên bàn: “Không, không phải ông già điên đó. Là anh Fred và anh George. Nếu ai có cách theo dõi cả lâu đài, chỉ có hai anh ấy thôi!” Cậu nháy mắt, như thể vừa tiết lộ kế hoạch bá chủ Hogwarts.

Chiara, đang pha lọ thuốc gần đó, chen vào, giọng dịu dàng như hát ru: “Giám ngục không dễ kiểm soát, Ron. Nhưng em nói đúng, chúng không nên đến gần học sinh.” Cô quay sang Tristan, ánh mắt thoáng dò xét, như radar quét bí mật: “Tristan, em ở lại với Harry một lát nhé? Chị cần kiểm tra kho thuốc với bà Pomfrey.”

Fred và George trao đổi ánh mắt, như hai kẻ đồng phạm lâu năm. Fred thì thào, giọng thấp như tiết lộ bí mật quốc gia: “Em đúng là anh em họ của tụi anh, thông minh thật.” Anh rút từ túi áo một tấm da cũ, gấp gọn, trông như tờ giấy rác bị quên trong góc. “Đây là Tấm Bản Đồ Đạo Tặc. Nó cho thấy mọi người trong Hogwarts, ở đâu, làm gì. Nhưng em phải thề không nói với ai, kể cả Harry.”

Harry nhún vai, nở nụ cười ấm áp: “Giận gì chứ? Cậu là bạn tốt, Tristan. Nhưng lần sau, để mình tự lo một chút, nhé? Mình không phải trẻ con đâu.” Cậu nháy mắt, và Tristan cảm thấy nỗi tự trách vơi đi, như sương mù tan bớt trước ánh nắng.

George vỗ vai cậu, nháy mắt: “Nợ gì chứ, em. Nhưng nếu em có ý tưởng chơi khăm Malfoy, cứ gọi tụi anh. Hắn đáng bị biến thành chuột bạch lắm!” Anh cười lớn, khiến Percy liếc sang, ánh mắt nghi ngờ như thám tử.

Hogwarts, sau trận Quidditch t·hảm h·ọa dưới cơn mưa như trút nước, dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng sương mù vẫn bám chặt quanh lâu đài như fan cuồng bám idol. Qua ô cửa sổ, ánh sáng mờ nhạt từ bầu trời xám xịt chiếu lên tường đá, tạo những vệt bóng u ám, như thể giám ngục Azkaban đang lởn vởn ngoài cổng, thì thào: “Chưa xong đâu, tụi bay!” Trong bệnh xá, mùi thuốc sát trùng hòa với hương sô-cô-la ngọt ngào, tạo không khí vừa ấm áp vừa kỳ cục, như phim hài pha chút kinh dị. Harry Potter nằm trên giường, mặt bớt tái nhợt nhờ thanh sô-cô-la Chiara Lobosca ép cậu nhai, nhưng đôi mắt vẫn uể oải, như vừa chạy marathon với giám ngục. Tristan Prewett ngồi cạnh, chân đung đưa trên ghế, lòng nặng như đeo cục đá. Lá thư mợ Molly Weasley vang trong đầu: Đừng để thằng bé đi một mình, giữ nó khỏi rắc rối. Cậu đã ở đó trên khán đài, rút đũa phép, nhưng vẫn chậm chân trước lũ giám ngục. “Mình đúng là vô dụng,” Tristan lẩm bẩm, liếc Harry như sợ cậu bốc hơi.

Tristan gãi đầu, cười gượng: “Mình… chỉ muốn chắc chắn thôi. Sau vụ giám ngục, mình hơi hoảng. Cậu không giận mình chứ, Harry?” Cậu liếc Harry, giọng nhỏ, như sợ cậu sẽ nổi cáu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tristan quay lại gần lò sưởi, ngồi xuống cạnh Harry, Ron, và Hermione. Harry, đã khá hơn, đang kể về việc Oliver Wood nổi điên vì thua Hufflepuff: “Ông ấy bắt cả đội tập thêm ba buổi một tuần! Mình thà đối mặt với giám ngục còn sướng hơn!” Cậu nhăn mặt, nhưng ánh mắt đã sáng hơn, như Harry của mọi ngày.

Hermione nhướng mày, nhìn cậu như nhìn một n·ghi p·hạm: “Ai? Đừng nói cậu định hỏi Ngài Cadogan nhé, Tristan. Ông ấy sẽ thách giám ngục đấu tay đôi, rồi cả trường thành đấu trường luôn!”

Sau khi bà Pomfrey cho Harry rời bệnh xá, kèm theo lệnh nghiêm khắc “không được bay chổi trong ba ngày,” Tristan bá·m s·át Harry như cái bóng siêu cấp. Cậu đi theo Harry đến lớp Độc Dược, ngồi cạnh trong Đại Sảnh, thậm chí kiểm tra hành lang trước khi Harry vào phòng sinh hoạt chung, như vệ sĩ của ngôi sao Quidditch. “Cậu định làm bảo mẫu của mình à, Tristan?” Harry trêu, nhưng ánh mắt đầy biết ơn, như thể muốn nói: “Cảm ơn, bro.”

Tristan lắc đầu, cố nhịn cười: “Không, không phải thế. Em cần… một thứ để theo dõi lâu đài. Để giữ Harry an toàn. Mấy anh có gì hay ho không?” Cậu hạ giọng, mắt nghiêm túc như đang đặt cược cả tương lai: “Em biết hai anh có vài món đồ… đặc biệt, đúng không?”

Ron cười lớn, suýt làm đổ cốc nước bí: “Mình cá Oliver sẽ thách giám ngục chơi Quidditch. ‘Bắt Snitch đi, đồ áo choàng rách!’” Cậu giả giọng Oliver, khiến cả nhóm phì cười.

Bà Pomfrey lăng xăng quanh bệnh xá, tay cầm lọ thuốc xanh lá, trông như đang chuẩn bị cứu cả thế giới. “Trò Potter, ăn thêm sô-cô-la đi! Giám ngục không đùa được đâu!” Bà quay sang Tristan, Ron Weasley, và Hermione Granger, đang chen chúc quanh giường Harry như fanclub họp mặt. “Các trò, đừng làm phiền Potter! Cậu ấy cần nghỉ ngơi!” Giọng bà sắc như dao, nhưng ánh mắt lại lo lắng, như mẹ gà bảo vệ đàn con. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ron gật đầu, mắt sáng như vừa tìm được kho báu: “Ý hay đấy! Nhưng phải lén lút. Nếu Percy biết, anh ấy sẽ tịch thu hết đồ của hai anh, rồi tụi mình tiêu!” Cậu liếc quanh, như sợ Percy núp đâu đó với sổ điểm trên tay.

“Mình chỉ… cẩn thận thôi,” Tristan đáp, gãi đầu, cười gượng. “Mợ Molly sẽ hóa mình thành bánh quy nếu cậu gặp chuyện gì nữa. Mà bánh quy mình chắc không ngon đâu!” Cậu nháy mắt, nhưng lòng vẫn tự trách. Linh giác rung lên mỗi khi nghĩ về giám ngục, như thể chúng không chỉ nhắm Harry mà bị kéo bởi một thế lực khác — Sirius Black, hay thứ gì đen tối hơn trong dòng chảy ether. Cậu liếc ra cửa sổ, nơi sương mù cuộn trào, như bức màn che giấu bí mật của lâu đài.

Tristan gật đầu, nở nụ cười tỉnh bơ: “Dạ, chị Chiara. Em sẽ giữ Harry khỏi chạy đi đấu Quidditch lần nữa, yên tâm!” Harry lườm cậu, nhưng khóe môi khẽ giật, như không giận nổi cái kiểu trêu chọc của Tristan. (đọc tại Qidian-VP.com)

George, đứng cạnh, nháy mắt còn dữ hơn: “Hay em muốn biến mật khẩu Ngài Cadogan thành bài thơ tình sến sẩm? Anh có ý đỉnh lắm, kiểu ‘Ôi tình yêu, sắc hơn kiếm!’” Anh giả giọng Cadogan, khiến Tristan suýt phì cười.

Fred nhét tấm bản đồ vào tay Tristan, thì thào như giao nhiệm vụ bí mật: “Cách dùng đơn giản: nói ‘Ta thề rằng ta đang toan tính chuyện xấu xa’ để mở, và ‘Xong việc rồi’ để xóa. Đừng để Snape tóm, em. Ông ấy sẽ nhốt cả ba tụi mình vào hầm, thêm vài con rắn độc cho vui!”

Tristan gật đầu, nhét bản đồ vào túi áo choàng, lòng nhẹ nhõm như vừa trúng vé số: “Cảm ơn hai anh. Em nợ hai anh một lần to đùng!” Cậu cười, nhưng trong đầu đã tưởng tượng cảnh dùng bản đồ để phát hiện giám ngục hay Sirius Black. Với thứ này, cậu có thể bảo vệ Harry, hoặc ít nhất, không để mợ Molly biến mình thành bánh quy.

Chương 42: Sương Mù, Sô-cô-la, và Tấm Bản Đồ Đầy Drama

Buổi tối, trong phòng sinh hoạt chung Gryffindor, ngọn lửa tí tách cháy, xua tan cái lạnh từ sương mù bên ngoài. Ánh sáng cam rực rỡ chiếu lên những tấm thảm đỏ, tạo cảm giác ấm áp, nhưng không đủ để xóa đi nỗi bất an trong lòng Tristan. Cậu kéo Fred và George Weasley vào một góc, tránh ánh mắt tò mò của Percy, người đang ngồi gần lò sưởi với cuốn sách dày cộp, trông như chuẩn bị thi làm Bộ trưởng Bộ Pháp thuật. “Anh Fred, anh George,” Tristan thì thào, giọng kịch tính như gián điệp, “em cần giúp.”

Tristan cười lớn, cảm giác nhẹ nhõm: “Được rồi, nhưng nếu giám ngục quay lại, mình sẽ biến chúng thành bánh sô-cô-la khổng lồ!” Cậu nháy mắt, và cả nhóm phá lên cười, tiếng cười vang vọng trong phòng sinh hoạt chung, như ánh sáng xua tan bóng tối của sương mù ngoài kia.

Tristan vỗ vai Harry, giọng nhẹ nhưng cương quyết: “Cậu sẽ vượt qua, Harry. Mình hứa, lần tới giám ngục lảng vảng, mình sẽ niệm Expecto Patronum trước cả thầy Dumbledore, biến chúng thành bánh sô-cô-la luôn!” Cậu cố cười, nhưng lòng tự trách như dao cứa. Linh giác Thần Bí Giả — thứ giác quan siêu xịn của con đường Quái Vật, Sequence 8: Robot — rung lên khi nghĩ về giám ngục, như luồng ether lạnh lẽo từ chúng vẫn ám cậu. Giấc mơ về con c·h·ó đen, đầy đau đớn và giận dữ, hiện lên trong đầu, khiến cậu tự hỏi liệu Sirius Black có đứng sau vụ giám ngục hay không. “Hay là thứ gì đen tối hơn?” cậu nghĩ, mắt lướt qua cửa sổ, nơi sương mù dày đặc như bức màn che giấu bí mật. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng khi đêm buông xuống, Tristan nằm trên giường, nắm chặt Tấm Bản Đồ Đạo Tặc trong tay. Linh giác rung lên, như dòng chảy ether thì thầm về giám ngục và con c·h·ó đen trong giấc mơ. Cậu biết Sirius Black vẫn lẩn khuất đâu đó, và tấm bản đồ này có thể là chìa khóa để bảo vệ Harry — hoặc dẫn cậu đến một sự thật nguy hiểm hơn, ẩn trong những bức tường đá lạnh lẽo của Hogwarts. Qua ô cửa sổ, sương mù vẫn cuộn trào, như bức màn che giấu bí mật của lâu đài. Nhưng tiếng cười của bạn bè, vẫn vang vọng trong đầu, khiến cậu tin rằng, dù bóng tối có sâu đến đâu, họ vẫn có thể đối mặt cùng nhau.

Hermione lắc đầu, nhưng cũng cười: “Mấy cậu đúng là không nghiêm túc nổi. Tristan, cậu ổn không? Cậu bám Harry như keo cả ngày rồi, như thể cậu ấy là quả Snitch!” Cô trêu, nhưng ánh mắt đầy lo lắng.

George gật đầu, giả giọng nghiêm trọng như thẩm phán: “Nếu Percy biết, tụi anh sẽ bị biến thành củ khoai tây chiên. Thề đi, em, nhanh lên!”

Harry gật đầu, nhai miếng sô-cô-la, giọng khàn khàn: “Mình ổn. Nhưng… mình lại nghe thấy mẹ mình. Mỗi lần giám ngục đến gần, mình nghe bà hét.” Cậu cúi đầu, và không khí chợt nặng nề, như thể cả căn phòng bị giám ngục hút hết niềm vui.

Tristan giơ tay, cười lớn: “Em thề, anh George. Em chỉ dùng nó để trông Harry và… để ý giám ngục. Mấy thứ đó làm em nổi da gà, như gặp Snape lúc nửa đêm!” Linh giác rung lên nhẹ khi cậu chạm vào tấm bản đồ, như thể nó mang một luồng ether kỳ lạ, nhưng cậu che giấu phản ứng bằng nụ cười tỉnh bơ.

Khi Chiara và bà Pomfrey rời đi, Tristan nghiêng người, thì thào với nhóm bạn, giọng kịch tính như đạo diễn phim: “Mình nghĩ tụi mình phải làm gì đó để Harry an toàn. Không thể để giám ngục lẻn vào lần nữa, đúng không?” Cậu ngừng lại, mắt lấp lánh như vừa nảy ra ý tưởng triệu đô: “Và mình biết ai có thể giúp.”

Fred, với nụ cười tinh quái như kẻ cầm đầu băng đảng, khoanh tay: “Ôi, em Tristan, chuyện gì mà bí mật thế? Định chơi khăm Snape à? Anh ủng hộ hai tay, thêm cả hai chân luôn!” Anh nháy mắt, như đã tưởng tượng cảnh Snape bị biến thành ếch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ron, khoanh tay, hậm hực như vừa bị trừ điểm: “Mình nói rồi, giám ngục là lũ quái vật! Sao Bộ Pháp thuật không nhốt chúng vào Azkaban luôn? Để chúng lởn vởn thế này, Harry còn bay nổi không?” Cậu liếc Harry, giọng nhỏ lại: “Cậu ổn thật chứ, bro?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42: Sương Mù, Sô-cô-la, và Tấm Bản Đồ Đầy Drama