Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 45: Bóng Tối, Cuộc Rượt Đuổi, và Lời Nguyền Dưới Ánh Trăng
Chiara, quan sát Talbott, nhíu mày. Khứu giác cô bắt được ether siêu phàm, sắc bén, như trong đêm trăng rằm. “Animagus?” cô nghĩ, mắt lướt con rắn trắng. Trực giác người sói mách bảo con rắn không ngẫu nhiên, nhưng cô không chắc. “Nếu là học sinh… sao mạo hiểm ở đây?” Cô nhớ ánh mắt lo lắng của Tristan trong bệnh xá, nghi ngờ: “Là cậu ấy?” Nhưng cô im lặng, mắt khóa vào con rắn, như cân nhắc ván cờ nguy hiểm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan thở phào, nhưng linh giác vẫn rung, nguy hiểm chưa qua. Cậu trườn khỏi khe, lướt qua hẻm lạnh lẽo, sương mù che phủ Hogsmeade như tấm màn c·hết chóc. Gió lạnh cắt da, mang mùi đất ướt và dư âm giám ngục. Cậu tìm mật đạo, thân rắn lướt qua vũng nước, ánh trăng chiếu vảy trắng như bóng ma. Cậu tự trách: “Mình quá liều! Đối mặt Auror và người sói? Ngu ngốc!” Nhẫn Bí Ngô lấp lánh trên vảy, như nhắc về vận xui: “Chắc mai giày mình đứt dây… hay tệ hơn.” Cậu nhớ thư mợ Molly, dặn trông Harry, và đau nhói: “Mình mạo hiểm mạng sống chỉ để nghe lén… nhưng không thể dừng.”
Cuộc đấu trí bùng nổ. Talbott bước đến góc quán, đũa giơ cao, mắt quét khe hẹp. “*Homenum Revelio*” anh ta niệm, giọng trầm sắc lạnh. Luồng sáng mờ quét qua, tìm dấu vết con người. Tristan, trong dạng rắn, biết bùa này không phát hiện Animagus, nhưng linh giác cảnh báo Talbott sẽ không dừng lại. “Hắn sẽ thử bùa tìm Animagus,” cậu suy luận, trí óc xoay như bánh xe. Cậu kìm thôi thúc khởi động linh thị, sợ mắt bạc lộ thân phận Thần Bí Giả. Thay vào đó, cậu cuộn người, giả rắn tự nhiên, trườn chậm khỏi gầm bàn, ngẩng đầu, rít nhỏ, như bị chuột quấy rầy.
Chương 45: Bóng Tối, Cuộc Rượt Đuổi, và Lời Nguyền Dưới Ánh Trăng
Quán *Three Broomsticks Inn* chìm trong ánh lửa lò sưởi lập lòe, những bóng đen nhảy múa trên tường gỗ như linh hồn bị mắc kẹt, thì thầm bí mật không nên chạm tới. Mùi bia bơ, khói gỗ cháy, và bánh nướng táo trộn lẫn, tạo vỏ bọc ấm áp giả tạo, che giấu sự căng thẳng sắc lạnh trong không khí. Ở góc bàn khuất gần lò sưởi, Chiara Lobosca và nhóm bạn — Ben Copper, Penny Haywood, Talbott Winger, Tulip Karasu — thì thào về *Cursed Vaults* như hội kín vạch kế hoạch trong bóng tối. Tristan Prewett, trong dạng Animagus là con rắn trắng, cuộn mình dưới gầm bàn cách vài mét, mắt lấp lánh quan sát qua khe hẹp. Linh giác Thần Bí Giả — giác quan siêu nhiên của con đường Quái Vật, Sequence 8: Robot — rung dữ dội, như dòng chảy ether xoáy quanh sự thật c·hết người. Cậu lúng túng nhận ra mình “t·rần t·ruồng” trong dạng rắn, chưa thành thạo biến đổi quần áo. “Bị bắt thì c·hết vì xấu hổ trước,” cậu nghĩ, tim đập thình thịch.
Chiara, từ quán, đứng dậy, giọng bình tĩnh nhưng sắc: “Talbott, vào đi. Tụi mình thu hút chú ý đấy. Có lẽ chỉ chuột, như bà Rosmerta nói.” Cô bước ra quầy, như lấy bia bơ, nhưng mắt lướt con hẻm, nơi rắn trắng biến mất. Tristan cảm thấy tim đập mạnh: “Chị Chiara nghi ngờ mình. Cô ấy biết, sao không nói?” Talbott, do dự, hừ nhẹ, quay vào, ánh sáng tắt dần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh trăng lọt qua khe đá mật đạo, chiếu vảy trắng, như nhắc sự liều lĩnh. Nhẫn Bí Ngô lấp lánh, vận xui rình rập. *Vault of Fear* chờ đợi, nhưng với nó là mối nguy lớn hơn, ẩn trong bí mật mà ánh lửa *Three Broomsticks* không soi sáng. Tristan cảm thấy mình bước vào ván cờ lớn, mỗi nước đi có thể là bước cuối.
Đột nhiên, lời nguyền của Chiếc Nhẫn Bí Ngô Rỗng phát tác. Nhẫn bạc, hình bí ngô rỗng với hạt đỏ lấp lánh, đã được cậu xoay ba lần đêm nay để cầu may. Giờ, vận xui ập đến: một con chuột lao qua sàn gỗ, đuôi quét chân bàn, ngay cạnh Tristan. Cậu giật mình, vảy trắng cọ vào gỗ, tạo tiếng “xoẹt” nhỏ nhưng sắc. Trong quán vắng, âm thanh vang như sấm. Talbott Winger, với trực giác Auror nhạy bén, ngẩng phắt lên, mắt sắc như chim ưng khóa chặt góc của Tristan. “Có gì đó,” anh ta thì thào, tay siết đũa phép, đứng dậy chậm rãi.
Cuộc rượt đuổi leo thang. Tristan ép sau thùng rác, vảy trắng lấp lánh nguy hiểm. “Hắn không thấy mình, nhưng nếu động, mình tiêu,” cậu suy luận. Tiếng bước chân Talbott chậm rãi, như thợ săn rình mồi. “Có ai đó,” Talbott lẩm bẩm, giọng lạnh băng. Tristan trườn vào khe nứt trên tường hẻm, thân chen qua đá lạnh, vảy cọ rêu, tạo tiếng động nhỏ. Talbott quay ngoắt, ánh sáng quét khe nứt, chỉ cách vài phân.
Tristan cứng người, trí óc xoay vần như thám tử: “Giám ngục? Sirius Black? *Vault of Fear* là chìa khóa sao?” Cậu nhớ nhiệm vụ phụ của hệ thống Thần Bí Giả: *Vault of Fear* sẽ mở, nỗi sợ lan tràn. Năm ngoái, cậu đóng *Vault of Ice* dưới hồ Hắc Thủy, đối mặt băng giá c·hết người. Nhưng *Vault of Fear* với boggarts tràn ngập Hogwarts, là mối nguy siêu nhiên lớn hơn, như cánh cửa dẫn đến bóng tối không kiểm soát được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhóm bạn nói nhỏ, giọng như gió lùa qua cửa sổ sương mù. “Khu vực giới hạn của thư viện… cánh cửa khóa bằng bùa cổ,” Chiara lẩm bẩm, tóc bạc lấp lánh dưới ánh lửa. “*Vault of Fear* không chỉ thả boggarts, nó khuếch đại nỗi sợ. Mình lo nó liên quan đến giám ngục.”
Chiara khựng lại, mũi khẽ động, như khứu giác người sói bắt được mùi lạ — không phải chuột, mà luồng ether siêu phàm, sắc lạnh như cậu từng cảm nhận quanh Lupin. Linh giác Tristan rung dữ dội, như ether của cậu bị dò xét. “Họ biết mình ở đây?” cậu nghĩ, vảy trắng lấp lánh nguy hiểm dưới ánh lửa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan tận dụng hỗn loạn. Cửa quán khẽ mở khi khách say lảo đảo rời đi, để lại khe hẹp. “Cơ hội!” cậu nghĩ, lướt qua sàn, thân rắn hòa bóng tối, né ánh sáng từ bùa Talbott. Linh giác rung, cảnh báo ether của cậu bị lần theo. “Hắn giỏi quá,” cậu nghĩ, vừa sợ vừa thán phục. Nhưng khi trườn qua khe cửa, Talbott bước ra con hẻm, đũa giơ cao, mắt quét sương mù. “*Lumos Maxima*” anh ta niệm, ánh sáng bùng lên, chiếu con hẻm như ban ngày.
Ngọn lửa quyết tâm bùng lên: “*Vault of Fear* ở khu vực giới hạn thư viện, cánh cửa khóa bùa cổ, liên quan giám ngục, có lẽ Sirius Black.” Cậu nhớ giấc mơ con c·h·ó đen, đau đớn và giận dữ, và nhiệm vụ phụ: *Vault of Fear* mở, nỗi sợ lan tràn. Cậu biết giới hạn — học sinh năm hai, dù Thần Bí Giả, không sánh được với Talbott hay Chiara. “Cần cẩn thận hơn,” cậu tự nhủ, nhưng lòng cháy quyết tâm. “*Vault of Fear* không chỉ là boggarts. Nó là chìa khóa — giám ngục, Black, bí mật Hogwarts.”
Chiara mỉm cười, mắt hướng hẻm: “Mình ổn, Ben. Chỉ… cảm giác kỳ lạ.” Trực giác người sói mách con rắn không ngẫu nhiên. “Ai đó theo mình,” cô nghĩ, nhớ ánh mắt Tristan, nhưng giữ im, không muốn nhóm lo. Tulip, vô tư, cười lớn: “Nếu là chuột, mình biến nó thành pháo dung! Quay lại vault đi. Cánh cửa thư viện, mình phá bùa trong năm phút!” Giọng họ thấp dần, như chạm điều cấm kỵ.
Trong quán, Talbott ngồi xuống, mắt nghi ngờ lướt cửa, như cảm nhận ether siêu phàm. “Mình thề có gì đó,” anh lẩm bẩm, tay siết đũa. Penny vỗ vai, cười: “Cậu đa nghi quá, Talbott. Thư giãn, uống bia bơ đi. Tụi mình còn kế hoạch thư viện.” Ben, lo lắng, nhìn Chiara: “Cậu ổn không? Trông căng thẳng.”
Talbott, không bị lừa, nheo mắt: “Rắn ở Hogsmeade? Trong quán? Kỳ lạ.” Anh ta niệm *Revelio Animagus* luồng sáng xanh quét qua Tristan, chạm ether siêu phàm. Cậu rùng mình, như bùa lôi cậu khỏi dạng rắn. “Không ổn!” cậu nghĩ, lao nhanh vào khe giữa thùng gỗ gần quầy, vảy cọ sàn, tạo tiếng “sột soạt” nhỏ. Bà Rosmerta lườm Talbott: “Cậu Winger, đừng phá quán tôi! Chỉ là chuột, để tôi gọi mèo!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.