Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 47: Kỳ Thi, Tiên Bay, và Vận Xui từ Chiếc Nhẫn Bí Ngô

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Kỳ Thi, Tiên Bay, và Vận Xui từ Chiếc Nhẫn Bí Ngô


Ron, Harry, Hermione bước tới. Ron, cầm bát pudding to tổ bố, làm rơi lên áo Hermione. “Ronald!” Hermione gào, niệm *Scourgify*. “Cậu là lý do mình cần bùa chống bẩn!” Ron nhún vai, nhai ầm ĩ. “Chị Hermione, bình tĩnh,” Ginny nói, cười. “Anh Ron, em thề, anh làm bàn thành bãi rác!” Harry cười: “Tristan, cậu ở lại Giáng sinh không? Ron và mình ở.” Tristan gật: “Ừ, mình ở. Hogwarts… thú vị hơn nhà.” Cậu nháy mắt Ginny, làm cô lườm.

Theo bản năng Thần Bí Giả, Tristan nấp sau trụ cầu, giả vờ đọc sách, tai dỏng như tai thỏ. Lupin, giọng hoài niệm, nói: “Trò biết không, lần đầu gặp trò, thầy nhận ra trò ngay. Không phải vết sẹo, mà vì đôi mắt. Mắt của mẹ trò, Lily. Ồ, thầy biết cô ấy. Mẹ trò ở bên thầy khi chẳng ai làm vậy. Cô ấy không chỉ là phù thủy tài năng, mà còn vô cùng tốt bụng, thấy vẻ đẹp trong người khác ngay cả khi họ không thấy. Còn cha trò, James… ha, nói sao nhỉ, anh ấy có tài gây rắc rối. Người ta đồn trò thừa hưởng tài đó, Harry. Trò giống họ hơn trò nghĩ. Rồi một ngày, trò sẽ nhận ra.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong thư viện, Tristan lén tìm sách bùa cổ thì thấy Chiara đọc *Dược Thảo Nâng Cao* gần kệ. Cậu giả vờ chọn *Lịch Sử Hogwarts* nhưng cảm giác mắt cô đốt cháy lưng. “Cô ấy biết,” cậu nghĩ, tim thình thịch. “Nghi mình từ vụ quán!” Cậu chuồn ra, suýt làm đổ giá sách, khiến bà Pince gầm: “Prewett! Thư viện không phải sân Quidditch!” Tristan chạy biến, mặt đỏ như kim tuyến trên thiệp hát của Ginny. “Nhẫn ơi, sao không nguyền bà Pince ngủ quên hả?” cậu lẩm bẩm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Buổi chiều, Tristan lê bước trên Cầu Che Phủ, áo choàng ướt sũng vì mưa tháng 12, tay ôm *Lịch Sử Pháp Thuật* để giả vờ học. Thực ra, cậu nghĩ về *Vault of Fear* và ánh mắt nghi ngờ của Chiara Lobosca ở bệnh xá. “Chị Chiara biết mình là rắn trắng ở *Three Broomsticks*” cậu lẩm bẩm, linh giác rung như chuông báo động. “Phải cẩn thận, nhưng làm sao vào khu vực giới hạn mà không bị bà Pince xé xác? Có khi mình nên nhờ nhẫn tiên tri!” Đột nhiên, cậu nghe giọng trầm ấm từ cuối cầu, nơi thầy Lupin và Harry Potter đứng, nhìn hồ Đen lấp loáng sương mù.

Tristan, lắng nghe, tim đập nhanh. “Cha mẹ Harry…” cậu thì thào, linh giác rung, như dòng chảy ether gợi bí mật lớn hơn. Cậu nhớ giấc mơ con c·h·ó đen, đầy đau đớn, tự hỏi James Potter có liên quan Sirius Black. “Mình phải hỏi Harry… nhưng không, cậu ấy sẽ nghi mình đào bới!” Cậu chuồn đi, giả vờ ngâm nga *Jingle Bells* nhưng lòng nặng trĩu. “Nhẫn ơi, nếu ngươi tiên tri được Black, ta sẽ xoay ngươi cả ngày!” cậu lẩm bẩm, liếc nhẫn lấp lánh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tình hình thê thảm hơn khi Hermione Granger, cơn ác mộng của kẻ lười học, xông vào hôm qua như cơn lốc. Cô nàng ôm đống ghi chú dày như danh bạ Diagon Alley, t·ra t·ấn Tristan bằng danh sách dài dằng dặc. “Tristan, cậu học công thức thuốc Mọc Tóc chưa? Nó chắc chắn có trong bài Độc Dược!” Hermione tuyên bố, mắt sáng như vừa niệm *Lumos Maxima*. Tristan, đang mơ màng về *Vault of Fear* trong khu vực giới hạn thư viện, ậm ừ: “Ừ, mình… biết rồi, Hermione.” Biết gì đâu! Cậu chỉ muốn lao vào thư viện, phá cánh cửa bùa cổ, đối mặt boggarts, chứ không phải học làm lông chuột mọc lại! “Ta là n·ạn n·hân của dòng chảy etheric tàn bạo,” cậu ca thán, làm Colin Creevey quay lại ngơ ngác. “Cậu nói gì, Tristan?” Tristan thở dài, bỏ giọng kịch. “Không có gì, Colin. Chỉ là… kiểm tra tới, mình muốn biến thành chuột trốn. Có khi nhẫn này giúp được, nhưng chắc nó sẽ nguyền mình thành chuột thật!”

Đêm đó, trong phòng ngủ năm hai, Tristan nằm nhìn trần, tay nắm Tấm Bản Đồ Đạo Tặc. Colin ngáy như cưa, mấy đứa khác ngủ c·hết. “Số phận đã định,” cậu lẩm bẩm, kịch tính. “Ta sẽ đối mặt *Vault of Fear* phá bùa cổ, khám phá bí mật Hogwarts… sau khi sống sót thầy Snape.” Cậu nhớ mắt Chiara, lời Lupin về James và Lily, giấc mơ con c·h·ó đen. Linh giác rung, như dòng chảy ether cảnh báo Giáng sinh không chỉ có tiên bay, bánh quy. “*Vault of Fear* giám ngục, Sirius Black…” cậu thì thào, nhắm mắt, xoay nhẫn cầu may. “Mình sẵn sàng… hay ít nhất, mình hy vọng thế. Nhẫn ơi, đừng nguyền mình đổ mực lên bài kiểm tra!”

Hai tuần trước học kỳ kết thúc, bầu trời Hogwarts sáng trắng sữa, như ai đổ thùng kem lên vòm trời. Sân trường, vốn lầy lội, phủ sương giá lấp lánh, như sàn nhảy của tiên. Trong lâu đài, không khí Giáng sinh rộn ràng như tiệc của Hagrid. Thầy Flitwick biến lớp Bùa Chú thành xứ sở thần tiên: bóng đèn lung linh hóa thành nàng tiên tí hon, bay chấp chới, hát *Deck the Halls* lệch tông, làm cả lớp cười ầm. “Tuyệt, phải không?” Ginny Weasley thì thào, mắt sáng rực. “Mình cá thầy Flitwick sẽ trang trí Đại Sảnh với mấy cô tiên này!” Tristan gật, nhưng đầu óc ở khu vực giới hạn, nơi *Vault of Fear* chờ. “Nếu tiên biết phá bùa cổ, mình sẽ mượn cả đám,” cậu nghĩ, xoay nhẫn cầu may. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 47: Kỳ Thi, Tiên Bay, và Vận Xui từ Chiếc Nhẫn Bí Ngô

Sáng trước kiểm tra, Tristan ngồi trong Đại Sảnh, nhai bánh mì cháy khét, mắt dán vào *Biến Hình Nhập Môn*. Ginny và Colin bàn Giáng sinh rôm rả. “Mình ở lại trường,” Ginny tuyên bố, mặt đỏ. “Anh Ron và anh Harry cũng ở, nên… vui hơn.” Tristan trêu: “Ừ, vì Harry, đúng không?” Ginny lườm, nhưng khóe môi cong. “Im đi, Tristan! Cậu ở lại vì gì? Bánh pudding Hagrid?” Tristan cười: “Không, mình ở vì… không khí Hogwarts. Và có khi để kiểm tra vận xui của nhẫn này!” Colin, miệng đầy cháo, chen vào: “Mình về nhà, mẹ làm bánh quy ngon! Nhưng kiểm tra Biến Hình… ôi, mình c·hết mất!” Tristan gật: “Mình cũng thế. Thầy Snape chắc hỏi cách nấu thuốc độc… rồi tự uống để khỏi chấm bài.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tristan “vô tình” đụng Chiara khắp nơi, như dòng chảy ether trêu cậu. Trên hành lang tầng năm, cậu suýt đâm sầm vào cô khi chạy trốn Ngài Cadogan thách đấu cây chổi quét rác. “Coi chừng, trò Prewett,” Chiara nói, giọng dịu nhưng mắt sắc như dao. “Trò hay vội nhỉ.” Tristan cười gượng: “Dạ, chị Chiara, em… đi học!” Linh giác rung, như cô thấy con rắn trắng. “Có khi nhẫn làm mình xui, toàn gặp cô ấy!” cậu nghĩ, tim đập.

Học sinh hớn hở bàn nghỉ lễ. Colin khoe về bánh pudding mẹ làm, Lavender tuyên bố mua áo choàng mới ở Hogsmeade. Tristan quyết ở lại Hogwarts. “Giáng sinh là cơ hội vàng,” cậu nghĩ, mắt lấp lánh như tiên Flitwick. “Trường vắng, bà Pince bớt gầm, mình có thể lẻn vào khu vực giới hạn, mở cánh cửa!” Cậu tưởng tượng đối mặt boggarts, phá bùa cổ, khám phá bí mật *Vault of Fear* có lẽ cả Sirius Black. Nhưng rồi nhớ thầy Snape và bài kiểm tra Độc Dược. “Số phận là kẻ trêu ngươi,” cậu lẩm bẩm, giọng kịch. “Dòng chảy cosmic bắt ta học thuốc Lú lẫn thay vì săn kho báu nguyền rủa! Nhẫn này chắc nguyền mình thất bại mất!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 47: Kỳ Thi, Tiên Bay, và Vận Xui từ Chiếc Nhẫn Bí Ngô