Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Rắn Lẻn Quán, Bí Mật Đen Tối, và Nhẫn Nguyền Đêm Sương
Đêm buông xuống Hogwarts như tấm màn nhung đen, sương mù dày đặc trườn qua sân trường, mang cái lạnh sắc như lưỡi dao. Trong tháp Gryffindor, khi tiếng ngáy của Colin Creevey vang như cưa gỗ, Tristan Prewett lặng lẽ rời giường, mắt lấp lánh quyết tâm. Kỳ kiểm tra cuối học kỳ 1 đã qua, để lại cậu với đống điểm cao — trừ môn Độc Dược, nơi thầy Snape lườm như muốn niệm Crucio. Linh giác Thần Bí Giả — giác quan siêu nhiên của con đường Quái Vật, Sequence 8: Robot — rung dữ dội, như dòng chảy ether thì thầm về bí mật sắp hé lộ. “Hogsmeade,” cậu lẩm bẩm, tay nắm Tấm Bản Đồ Đạo Tặc, kiểm tra hành lang trống. “Đêm nay, mình phải đi.” Chiếc Nhẫn Bí Ngô Rỗng trên tay lấp lánh, như cảnh báo: “Đi thì đi, nhưng đừng trách ta nếu giám ngục hôn giữa sương, hay Filch tóm trước!”
Học sinh năm ba trở lên được phép đến Hogsmeade tối nay, dịp hiếm hoi sau kiểm tra. Tristan, dù chỉ năm hai, thuộc lòng mật đạo từ bức tượng Phù Thủy Một Mắt. Trong dạng Animagus — con rắn trắng lấp lánh vảy — cậu trườn qua hành lang tối om, né ánh mắt bức tranh Ngài Cadogan, đang ngáy giữa trận đấu tưởng tượng với hiệp sĩ vô hình. Lại lúng túng nhận ra mình “t·rần t·ruồng” trong hình dạng rắn, quần áo để lại phòng ngủ, cậu rên thầm: “Nếu b·ị b·ắt, mình c·hết vì xấu hổ trước khi giải thích! Mợ Molly sẽ biến mình thành bánh quy, gửi anh Fred nhấm nháp, hoặc tệ hơn, bắt mình học bùa triệu hồi quần áo cả đời!” Linh giác thúc giục tiến lên, nhưng cậu cầu nhẫn đừng tung vận xui kiểu vấp vào bà Norris hay bị bức tranh hát lệch tông đánh thức. “Nhẫn ơi, nếu ngươi nguyền mình bị tóm, ta thề sẽ ném ngươi xuống hồ Đen!” cậu nghĩ, vảy cọ sàn lạnh.
Hogsmeade chìm trong sương mù, ánh đèn cửa tiệm mờ nhạt như mắt giám ngục. Trườn qua hẻm gần Honeydukes, mùi kẹo caramel thoảng qua, Tristan thấy tấm bảng gỗ dựng vội: Giám ngục Azkaban tuần tra Hogsmeade ban đêm, bắt đầu tối nay. Đề nghị dân chúng tuân thủ. Linh giác rung như chuông báo động, và cậu nhăn mày — nếu rắn có thể nhăn. “Giám ngục tuần tra? Chắc chắn là Talbott Winger,” cậu suy luận, trí óc xoay như Sherlock Holmes trước manh mối. “Hắn là Auror, nhạy bén, đa nghi, chắc đề xuất để siết vòng vây quanh Sirius Black.” Cậu nhớ ánh mắt sắc như chim ưng của Talbott ở Three Broomsticks, cảm giác lạnh trườn qua vảy, như thể nhẫn đang cười khẩy. “Nếu gặp giám ngục, mình sẽ niệm Expecto Patronum… à không, mình chưa học! Nhẫn, đừng nguyền mình thành bữa khuya của chúng!” Cậu trườn nhanh, né góc phố tối.
Quán Three Broomsticks Inn sáng rực ánh lửa lò sưởi, mùi bia bơ, bánh táo, và gỗ cháy trộn lẫn, che giấu luồng căng thẳng sắc lạnh. Tristan, trong dạng rắn, trườn qua khe cửa, vảy cọ sàn gỗ, tạo tiếng “sột soạt” nhỏ như gió. Cậu cuộn mình dưới gầm bàn khuất gần quầy, mắt lấp lánh quan sát, tim đập thình thịch. Linh giác rung mạnh, như dòng chảy ether xoáy quanh sự thật c·hết người. Góc quán, bà Rosmerta, ông Cornelius Fudge, thầy McGonagall, thầy Flitwick, và lão Hagrid tụ họp, giọng trầm như hội kín. Harry Potter và Ron Weasley ngồi gần, cố che giấu tò mò dưới áo choàng, nhưng Tristan nhận ra họ qua khe hẹp. “Harry ở đây? C·hết tiệt, nhẫn, sao không báo trước? Ngươi chỉ giỏi nguyền mình vào rắc rối!” cậu nghĩ, cầu đừng bị Ron đá phải dưới bàn.
Cuộc đối thoại bắt đầu, và Tristan, như thám tử lão luyện, ghi nhớ từng từ, từng giọng điệu. Bà Rosmerta, giọng sắc, hỏi: “Thế, xin hỏi ông Bộ trưởng, ngọn gió nào đưa ông đến chốn khỉ ho cò gáy này?” Fudge, liếc quanh như sợ giám ngục lù lù xuất hiện, đáp nhỏ: “Còn gì ngoài Sirius Black, hả em quý mến. Anh cá em nghe chuyện ở Hogwarts đêm Hội Ma?” Rosmerta gật: “Em nghe đồn.” McGonagall, cáu tiết, chen vào: “Ông đem chuyện rêu rao khắp quán rồi hả, Hagrid?” Hagrid ậm ừ, mặt đỏ như bánh táo, lẩm bẩm: “Tui chỉ kể chút xíu…” Tristan, dưới bàn, suýt phì cười — nếu rắn có thể cười. “Hagrid kể chuyện như phát thanh Diagon Alley! Nhẫn, ngươi có nguyền ông ấy không?”
Trò chuyện xoay quanh Black, và linh giác Tristan bùng như s·óng t·hần. Rosmerta hỏi, giọng đanh: “Ông biết giám ngục lùng soát quán em hai lần chưa? Hù khách chạy hết, tệ cho buôn bán!” Fudge, khổ sở, đáp: “Em Rosmerta, anh cũng chẳng thích chúng. Nhưng là phòng xa cần thiết…” McGonagall lạnh lùng: “Tôi cho là không nên. Làm sao giảng bài khi nỗi đe dọa lởn vởn?” Flitwick, vắt vẻo trên ghế cao, phụ họa: “Đồng ý! Tiên của tôi cũng hoảng loạn!” Fudge khẳng định: “Anh chắc Black vẫn lởn vởn quanh đây.” Tristan nghĩ: “Lởn vởn? Có khi ngay dưới bàn này, nếu nhẫn nguyền mình xui thế!”
Rosmerta, ưu tư: “Trong đám Hắc ám, Black là kẻ em không ngờ nhất… Em nhớ hắn hồi học Hogwarts, đẹp trai, nghịch ngợm.” Fudge, cộc cằn: “Em chỉ biết nửa câu chuyện. Điều tồi tệ nhất hắn làm ít ai biết.” Rosmerta, tò mò: “Tồi tệ nhất? Còn tệ hơn á·m s·át những người tội nghiệp ấy?” McGonagall hỏi nhỏ: “Chị nhớ hắn ở Hogwarts? Vậy nhớ ai là bạn thân nhất không?” Rosmerta mỉm cười: “Dĩ nhiên. Sirius Black và James Potter.” Tristan cứng người, linh giác bùng nổ. “James Potter… cha Harry,” cậu suy luận, trí óc xoay. “Black là bạn thân ông ấy? Nhẫn, ngươi có biết chuyện này không, hay chỉ bận nguyền mình?”
Trò chuyện u ám hơn. McGonagall kể: “Black và Potter, hai tên cầm đầu băng đảng nhỏ. Rất thông minh, xuất chúng, làm tôi muốn niệm Silencio cả tuần.” Hagrid, khoái trá: “Tôi hổng chắc. Fred với George cũng đáng mặt tổ quậy, đúng không?” Fudge tiếp: “Potter tin Black hơn bất cứ ai. Black là phù rể khi James cưới Lily, rồi làm cha đỡ đầu Harry.” Tristan tim đập mạnh, suýt làm bàn rung — may mà không ai nghe. “Cha đỡ đầu Harry? Black? C·hết tiệt, nhẫn, sao không tiên tri chuyện này?”
Fudge hạ giọng, tiết lộ kinh hoàng: Gia đình Potter dùng Bùa Trung Tín trốn Voldemort, Black làm Người giữ Bí mật. Flitwick giải thích: “Bùa phức tạp, giấu bí mật trong tâm hồn sinh linh đơn độc. Chỉ người đó tiết lộ được.” Rosmerta, nín thở: “Black là Người giữ Bí mật?” McGonagall, u ám: “James nói Black thà c·hết chứ không tiết lộ.” Fudge kết luận: “Chỉ một tuần sau… Black phản bội.” Tristan, dưới bàn, cảm giác như nhẫn nóng lên, như thể nó cũng sốc.
Hagrid, giận dữ, kể đêm James và Lily c·hết, khi ông cứu Harry từ đổ nát và gặp Black. “Tôi an ủi tên phản bội g·iết người!” ông rống, làm quán im bặt, vài cái ly rung. Black đề nghị nhận Harry, nhưng Hagrid từ chối theo lệnh Dumbledore. Black đưa xe mô-tô bay, nói: “Tôi chẳng cần nó nữa.” Tristan nhăn mày — nếu rắn có thể nhăn. “Hệ thống và linh giác không đồng ý,” cậu nghĩ. “Phản bội thật sao? Sao đưa xe? Có gì sai sai. Nhẫn, ngươi nghĩ sao? À, quên, ngươi chỉ biết nguyền đổ mực hay vấp chân!”
Fudge kể Bộ không bắt Black ngay, mà Peter Pettigrew, bạn khác của Potter, truy đuổi và đối đầu hắn. McGonagall mô tả Pettigrew như “thằng nhóc mập ù” tôn thờ Black và Potter, thiếu thông minh, lúc nào cũng lẽo đẽo theo. Fudge kể Pettigrew bị Black g·iết cùng mười mấy Muggle, để lại “áo chùng đẫm máu và vài mẩu vụn.” McGonagall nghẹn: “Thằng nhỏ ngốc… chưa bao giờ có hy vọng đấu tay đôi.” Hagrid gầm: “Tôi mà tóm Black, tôi bẻ từng cẳng chân hắn!” Tristan nghĩ: “Hagrid bẻ chân thì mình không hỏi Black được gì đâu! Nhẫn, nguyền Hagrid bình tĩnh chút đi!”
Fudge kết thúc: “Hai mươi nhân viên giải Black đi. Pettigrew được truy tặng Huy chương Merlin Đệ nhất đẳng.” Black ở Azkaban bình tĩnh kỳ lạ, ít bị giám ngục ảnh hưởng. Rosmerta hỏi: “Hắn vượt ngục để hiệp lực Kẻ-mà-ai-cũng-biết?” Fudge lảng: “Chắc là kế hoạch sắp tới.” McGonagall nhắc: “Nếu ông dùng bữa với Hiệu trưởng, ta nên về lâu đài.” Tristan, dưới bàn, linh giác rung như s·óng t·hần. “Chuyện này không đơn giản,” cậu suy luận. “Black là Người giữ Bí mật, nhưng sao không bị giám ngục ảnh hưởng? Sao linh giác cảnh báo Vault of Fear khi nghe tên hắn?”
Cậu nhớ giấc mơ con c·h·ó đen, đầy đau đớn, và nhiệm vụ phụ Thần Bí Giả: Vault of Fear sẽ mở, nỗi sợ lan tràn. “Black, giám ngục, Vault of Fear… liên kết thế nào?” cậu nghĩ, trí óc như bánh xe. “Có khi Vault of Fear giấu bí mật về Black, không chỉ boggarts. Nhẫn, ngươi có manh mối không, hay chỉ bận nguyền mình suýt bị phát hiện?” Cậu cảm giác nhẫn lấp lánh, như cười khẩy.
Tiếng “loảng xoảng” vang — ai đó làm rơi ly, và Tristan giật mình, vảy cọ chân bàn, tạo tiếng “xoẹt” nhỏ. Linh giác cảnh báo, cậu trườn nhanh ra khe cửa, né ánh mắt nghi ngờ của Rosmerta, đang lau quầy. “Ai dưới bàn thế?” bà lẩm bẩm, làm cậu lạnh gáy. Sương mù Hogsmeade nuốt thân rắn, nhưng cái lạnh giám ngục phả qua, như thể chúng lởn vởn gần. “Phải về Hogwarts,” cậu nghĩ, tim đập. “Không nói với Harry… chưa được. Nếu cậu ấy biết mình nghe lén, mình tiêu! Nhẫn, đừng nguyền mình gặp Winger hay Chiara bây giờ!”
Trong mật đạo, cậu trườn qua bóng tối ẩm, mùi rêu đất bám đầy. Linh giác rung, như dòng chảy ether cảnh báo bí mật Black chỉ là bề mặt vực thẳm. “Phải vào khu vực giới hạn thư viện,” cậu tự nhủ, nhớ cánh cửa bùa cổ. “Vault of Fear là chìa khóa. Black không phải kẻ phản bội… hay không hoàn toàn như họ nghĩ.” Ánh trăng lọt qua khe đá, chiếu vảy trắng, như nhắc ván cờ này lớn hơn. “Nhẫn ơi, nếu mình sống sót, ta sẽ đeo ngươi mãi… hoặc ném xuống hồ nếu ngươi nguyền thêm lần nữa!” cậu nghĩ, trườn về Hogwarts, lòng nặng trĩu. Giấc mơ con c·h·ó đen ám ảnh, và cậu biết Giáng sinh sẽ không chỉ có tiên Flitwick hay bánh pudding Hagrid. “Vault of Fear, Black, giám ngục… mình đang bước vào mê cung, và nhẫn này chắc chắn không phải đèn dẫn đường!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.