Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 49: Đêm Giáng Sinh và Hệ Thống Lừa Đảo
Trở lại giường, cậu nhắm mắt, kết nối hệ thống. “SỐ ĐIỂM VẬN MỆNH HIỆN CÓ: 500. QUAY 1 LẦN: 50 ĐIỂM. QUAY 10 LẦN: 450 ĐIỂM, TẶNG 1 LẦN MIỄN PHÍ! QUAY NGAY?” Tristan nghiến răng, tưởng tượng mình là Harry đối mặt Voldemort. “Toàn bộ 500 điểm, quay hết! Nếu thua, ta sẽ niệm *Incendio* đốt hệ thống!” Cậu ấn nút tưởng tượng, và hệ thống bùng nổ ánh sáng lấp lánh, kèm nhạc nền sến sẩm và tiếng “xoẹt xoẹt” slot machine.
Cụ Dumbledore mỉm cười khi cả bọn bước vào: “Chúc Giáng sinh vui vẻ! Ngồi xuống, chúng ta chỉ có ít người, bày hết bàn thì hơi… ngu ngốc!” Harry, Ron, Hermione, Tristan ngồi cuối bàn, Tristan lén nhìn Snape, linh giác rung khi thấy ánh mắt thầy như muốn niệm *Sectumsempra*. “Nhẫn, nếu thầy trừ điểm vì mình nhìn, ta ném ngươi vào lò sưởi!” cậu nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiệc kéo dài hai tiếng, đầy tiếng cười và pháo nổ. Ron càm ràm áo len rượu chát từ mợ Weasley: “Lại màu này! Mình trông như bình rượu!” Tristan, trong áo len đỏ thêu chữ “T” lệch, cười: “Cậu còn đỡ, Ron. Áo mình rộng như lều Hagrid!” Harry mở quà, há hốc khi thấy *Tia Chớp* cả bàn xôn xao. “Ai gửi?” Ron thốt, suýt làm rơi bánh táo. Hermione cau mày: “Kỳ lạ, Harry.” Tristan nghĩ: “Hệ thống nói ‘vận mệnh dẫn lối’ nhưng *Tia Chớp* không phải quà gacha… hay nhẫn nguyền mình trật?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù nghi ngờ, cậu vẫn bị cám dỗ. “Mình cần sức mạnh để vào *Vault of Fear*” cậu tự nhủ, mắt sáng như đèn Lumos. “Nhưng quay gacha mà không chuẩn bị thì đúng là t·ự s·át!” Cậu lẻn xuống phòng tắm Gryffindor, tắm rửa sạch sẽ như chuẩn bị nghi lễ hiến tế, rồi lôi ra ba cây nhang… tự chế từ thảo dược ă·n c·ắp trong lớp Snape. Đứng giữa phòng ngủ năm hai, cậu châm lửa, thắp nhang, tay chắp lại, lẩm bẩm: “Nam mô A Di Đà Phật, Quan Công, Ngọc Hoàng, Merlin, cụ Dumbledore… ai rảnh thì phù hộ con! Con chỉ cần ma dược Lucky One, không cần phần thưởng l·ừa đ·ảo hay bánh quy ảo!” Khói nhang bay nghi ngút, làm Colin Creevey ho sặc trong giấc ngủ, lẩm bẩm: “Mùi… bánh bí cháy…” Tristan bật cười, nhưng linh giác rung nhẹ, như số phận nháy mắt. “Nhẫn ơi, đừng nguyền mình trúng đồ dởm!”
“Nổ pháo lên!” cụ Dumbledore phấn khởi, đưa Snape ngòi pháo bạc to đùng. Snape giật ngòi, mặt như vừa ngửi thuốc độc hỏng, và “ĐÙNG!” — pháo nổ, lộ nón phù thủy chóp nhọn với kền kền nhồi bông. Harry, Ron cười khúc khích, thì thào về Ông Kẹ. Tristan nhướn mày: “Nếu nón này là boggart, nó sẽ thành bà Pince cầm chổi đuổi mình!” Snape mím môi, đẩy nón cho cụ Dumbledore, người đội ngay, rạng rỡ: “Chén thôi!” Tristan nghĩ: “Cụ đội mà vẫn ngầu, mình đội chắc trông như con cú say bia bơ.”
“QUAY LẦN 1: CHÚC BẠN MAY MẮN LẦN SAU!” Kim tuyến ảo rơi lả tả, chẳng có gì. Tristan lườm. “Được, tiếp!” “QUAY LẦN 2: ÔI, SUÝT NỮA THÌ TRÚNG!” Cậu nghiến răng. “Hệ thống, ngươi dám lừa ta?” Sau tám lần quay liên tiếp với kết quả như “1 ĐIỂM KINH NGHIỆM” hay “BÁNH QUY GIÁNG SINH ẢO (HẾT HẠN)” Tristan muốn niệm *Avada Kedavra* vào hệ thống. Lần thứ chín: “QUAY LẦN 9: CHÚC BẠN MAY MẮN!” Cậu gào thầm: “Lừa đảo! Ta thề sẽ hack ngươi bằng bùa cổ!” Nhẫn lấp lánh, như chế nhạo: “Ngu thì chịu!”
Lần quay cuối, ánh sáng vàng rực bùng lên, chuông đinh tai vang. “CHÚC MỪNG! BẠN TRÚNG PHẦN THƯỞNG ĐẶC BIỆT SIÊU BÍ ẨN! VẬN MỆNH SẼ DẪN LỐI!” Tristan chớp mắt, chờ ma dược Lucky One, ánh sáng thần thánh, hay ít nhất là cái gì đó xài được. Không gì cả. “Hả? Vậy thôi?” cậu gào, suýt đánh thức Colin đang ngáy như sấm. “Hệ thống, đồ l·ừa đ·ảo! Trả 500 điểm lại đây!” Làu bàu chán chê, cậu ném gối vào tường, ngủ th·iếp đi, mơ bị giám ngục đuổi vì tin gacha. “Nhẫn, ngươi đứng sau vụ này, đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sáng Giáng sinh, Hogwarts vắng lặng, tuyết rơi nhẹ tạo khung cảnh êm đềm như tranh Flitwick vẽ. Đại Sảnh Đường, dù nhỏ hơn, rực rỡ với cây thông khổng lồ, đèn tiên Flitwick hát *Silent Night* lệch tông như đội hợp xướng troll. Các bàn nhà treo tường, chỉ một bàn giữa phòng cho mười hai người. Cụ Dumbledore, thầy McGonagall, Snape, Sprout, Flitwick ngồi sẵn, cùng Filch trong áo đuôi tôm mốc meo, nhìn như di vật từ thời Merlin. Harry, Ron, Hermione, Tristan, hai năm nhất run rẩy, và một Slytherin năm năm mặt rầu như vừa bị Snape trừ 50 điểm, lấp đầy bàn.
Khi Tristan lấy khoai nướng, cửa Đại Sảnh mở. Giáo sư Trelawney lướt vào, áo xanh lá lấp lánh hột cườm, như con ruồi xanh khổng lồ cosplay đèn Giáng sinh. Cụ Dumbledore đứng dậy: “Ngạc nhiên thú vị, cô Sybill!” Trelawney, giọng huyền bí: “Thưa Hiệu trưởng, quả cầu tiên tri bảo tôi bỏ bữa trưa nhẹ để gia nhập quý vị. Tôi là ai mà cãi số phận?” Tristan suýt phì khoai: “Số phận hay đói bụng, cô Sybill?”
Harry, Ron đứng dậy đầu tiên, Trelawney lo lắng: “Quỷ thần ơi! Ai đứng trước?” Ron, khó chịu: “Con không biết.” McGonagall lạnh lùng: “Ai đứng trước cũng chẳng sao, trừ khi có thằng điên vác búa ngoài kia.” Tristan, thấy Ron cười, nghĩ: “Mười bốn làm cô bớt hoảng, nhưng linh giác mình vẫn kêu gào. Nhẫn, ngươi biết gì không?”
Cụ Dumbledore kéo ghế từ không trung, ghế vùng vằng trước khi rơi “ạch” giữa Snape và McGonagall. Trelawney chưa ngồi, mắt đảo quanh, thốt lên: “Thưa Hiệu trưởng, nếu tôi ngồi, ta có mười ba người! Không hẳn điềm tốt, dù số phận hôm nay… khá cân bằng.” Tristan nghĩ: “Mười ba? Có mình là mười bốn! Nhẫn, ngươi nguyền cô ấy đếm sai à?” Linh giác rung, như số phận cười khẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dumbledore cắt ngang: “Snape, thầy bào chế thuốc cho Lupin chưa?” Snape gật cộc lốc: “Rồi.” Dumbledore cười: “Tốt! Kìa Derek, thử xúc xích Anh chưa? Ngon hết xẩy!” Thằng nhóc năm nhất đỏ mặt, run rẩy nhận dĩa, như sợ Snape niệm *Petrificus Totalus*.
Tristan, linh giác bùng nổ. “Black? *Tia Chớp*? Scrabbers?” Cậu nhớ hệ thống hứa “vận mệnh dẫn lối” nhưng quà đặc biệt vẫn mất tăm. “Hệ thống l·ừa đ·ảo, nhẫn nguyền tối thượng!” cậu lẩm bẩm, mắt lấp lánh. “Nhưng *Vault of Fear* đang chờ. Giáng sinh này, mình sẽ tìm sự thật, dù nhẫn có nguyền mình thành gà tây!”
McGonagall, sốt ruột: “Cô Sybill, có mười bốn người với Tristan. Ngồi đi, gà tây nguội rồi!” Trelawney ngập ngừng, ngồi xuống, lẩm bẩm: “Mười bốn… vận mệnh dịu dàng hơn, nhưng vẫn bất an.” Bà hỏi: “Giáo sư Lupin đâu?” Dumbledore đáp: “Bệnh cũ tái phát, xui đúng Giáng sinh.” McGonagall nhướn mày: “Chắc cô tiên tri được rồi, Sybill?” Trelawney lườm: “Đương nhiên, Minerva, nhưng tôi không rêu rao kẻo người khác hoảng!” Tristan suýt phun nước: “Hoảng? Cô làm cả bàn hoảng vì đếm sai kìa!”
Tristan há hốc mồm, như vừa thấy thầy Snape đội mũ Noel. “Hệ thống, ngươi tỉnh đúng lúc thật đấy,” cậu lẩm bẩm, giọng đầy nghi ngờ. “Lucky One? Ma dược Sequence 7?” Cậu nhớ kiến thức từ hệ thống, dựa trên *Lord of the Mysteries*: Sequence 7: Lucky One của con đường Quái Vật tăng may mắn, cảm giác nguy hiểm, và né tai họa kiểu thần thánh, như số phận mở đường bằng đèn tiên Flitwick. “Nếu tiến giai, giám ngục, bà Pince, hay ánh mắt dao găm của Chiara cũng chẳng làm khó mình!” Nhưng phần “phần thưởng đặc biệt” và tỉ lệ 0,0001% khiến cậu nhăn mặt. “Lừa đảo! Gacha Hogwarts phiên bản tệ nhất!” Chiếc Nhẫn Bí Ngô Rỗng trên tay lấp lánh, như cười khẩy: “Quay đi, rồi khóc với ta!”
“[HỆ THỐNG VẬN MỆNH] EVENT GIÁNG SINH SIÊU HOÀNH TRÁNG! 🎄” một giọng nữ lanh lảnh, kiểu quảng cáo game gacha rẻ tiền, rống lên trong não cậu. “Quay đi, Thần Bí Giả! Vận mệnh vẫy gọi! Chỉ với điểm vận mệnh, bạn có thể sở hữu MA DƯỢC SEQUENCE 7: LUCKY ONE, biến bạn thành cục cưng của số phận! Chưa hết, PHẦN THƯỞNG ĐẶC BIỆT SIÊU BÍ ẨN đang chờ! Quay 10 lần, tỉ lệ trúng tăng 0,0001%! ĐỪNG BỎ LỠ!” Tiếng nhạc nền sến sẩm kiểu *Jingle Bells* remix với slot machine làm cậu nổi da gà.
Chương 49: Đêm Giáng Sinh và Hệ Thống Lừa Đảo (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau tiệc, Harry, Ron, Tristan ra Tiền sảnh, nơi Ngài Cadogan say khướt, chúc: “Giáng sinh… híc… vui vẻ!” Ron đọc mật khẩu “C·h·ó điên” cả ba chui vào phòng sinh hoạt chung. Harry ngắm *Tia Chớp* hào hứng. Tristan lén nhìn Scrabbers trong túi Ron, linh giác rung. “Chuột này… không bình thường.”
Hermione bước vào, theo sau McGonagall. Bà nhìn *Tia Chớp* hỏi: “Ra là nó?” Bà kiểm tra, nói: “Cô phải tịch thu, Harry. Cần kiểm tra bùa ếm.” Harry sững: “Tại sao?” McGonagall giải thích: “Để chắc không bị trù ếm.” Ron vặc Hermione: “Cậu méc cô làm gì?” Hermione, mặt đỏ: “Vì tôi nghĩ *Tia Chớp* do Sirius Black gửi!”
Đêm Giáng sinh tại Hogwarts phủ lớp sương giá lấp lánh, ánh trăng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ tháp Gryffindor, hắt lên khuôn mặt ngờ vực của Tristan Prewett. Cậu ngồi khoanh chân trên giường, áo choàng vắt hờ, tay ôm *Bùa Chú Cơ Bản* giả vờ học, nhưng đầu óc xoay vần như máy xay bia bơ với Sirius Black, *Vault of Fear* và cuộc trò chuyện rùng rợn ở *Three Broomsticks*. Bỗng, một tiếng “ping!” vang trong đầu, như ai ném đồng xu vào hồ Hắc Thủy. Hệ thống xuyên việt giả, thứ im lặng từ hồi cậu vật lộn với *Vault of Ice* năm ngoái, bất ngờ tỉnh dậy, sôi động như chợ Diagon bị anh em Weasley thả pháo dung.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.