Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50: Bóng Tối Dưới Ánh Trăng, Bí Ẩn Vault of Fear, và Lời Nguyền Của Amon
Cậu giơ đũa, niệm *Lumos* ánh sáng yếu ớt chiếu lên cánh cửa sắt của Khu vực Giới hạn, khóa bằng những bùa cổ xưa, tỏa ra luồng khí lạnh khiến da cậu nổi gai. Linh giác bùng nổ, như chuông báo tử vang trong tâm trí, cảnh báo về một sự hiện diện không thuộc thế giới này. “Có gì đó… sai lệch,” cậu lẩm bẩm, tay run nhẹ khi niệm *Alohomora*. Cánh cửa kêu “cạch” mở ra chậm rãi, và một luồng khí lạnh tràn ra, mang theo mùi mực mục, giấy cũ, và một nỗi sợ vô hình, như thể thực tại đang rạn nứt dưới sức ép của một thực thể xa lạ. Tristan hít sâu, bước vào, tim đập thình thịch, cảm giác như vừa vượt qua ranh giới giữa thế giới sống và một chiều không gian bị nguyền rủa. Nhẫn lóe sáng, như nhắc nhở rằng vận mệnh cậu đã bị ràng buộc bởi một lời nguyền không thể phá vỡ.
Bên trong Khu vực Giới hạn, không khí nặng nề, ngột ngạt, như thể thời gian đã ngừng trôi, bị giam cầm trong một vòng lặp vĩnh cửu. Các kệ sách cao chót vót, chứa những cuốn sách bị xích bằng dây sắt, một số kêu rít như thú hoang, một số thì thầm những câu thần chú bị cấm, như tiếng gọi từ vực thẳm. Ánh trăng lọt qua khe cửa sổ, tạo thành những vệt sáng mờ nhạt, nhưng bóng tối dường như nuốt chửng chúng, biến thư viện thành một vực thẳm vô tận. Tiếng thì thầm siêu nhiên trở nên rõ hơn, không phải lời nói mà là cảm giác, như một lời mời gọi từ một thực thể không tên, ẩn sâu trong *Vault of Fear*. “Nó ở đây,” Tristan thì thào, tay siết chặt đũa, mắt lướt qua các kệ sách, tìm kiếm dấu vết của cánh cửa dẫn đến Vault. Nhưng linh giác cảnh báo rằng cậu không đơn độc – một sự hiện diện khác, lạnh lẽo và tàn nhẫn, đang dõi theo từ bóng tối.
Tristan gật đầu, cảm nhận sự chân thành xen lẫn nghi ngờ từ nhóm. “Em là Tristan Prewett, năm hai Gryffindor. Em… có trực giác nhạy bén, và em nghĩ *Vault of Fear* liên quan đến Sirius Black, và có thể cả Scrabbers, chuột của Ron Weasley.” Cậu ngừng lại, chọn từ cẩn thận: “Em không chắc tại sao, nhưng em cảm thấy có gì đó sai lệch… như một sự thật bị bóp méo.” Penny nhíu mày, ghi nhận: “Trực giác? Cậu nói như một nhà tiên tri, nhưng ta sẽ tin cậu… tạm thời.” Barnaby mỉm cười: “Cậu thông minh. Mình tin cậu.” Tulip, nhếch môi: “Trực giác hay không, nhóc, cậu đủ điên để ở đây. Chào mừng đến với nhóm.”
Tonks vỗ vai cậu: “Chào mừng đến với nhóm, nhóc. Nhưng lần sau, đừng làm ta sợ thế. Amon… hắn làm ta lạnh gáy!” Chiara, vẫn nghi ngờ, gật đầu: “Cậu ở lại, nhưng ta sẽ để mắt đến cậu. Nếu em giấu gì, ta sẽ tìm ra.” Tristan gật đầu, lòng nặng trĩu, như sợi dây vô hình siết chặt. Linh giác rung lên, như Amon, *Vault of Fear* và Sirius Black là những quân cờ trong một ván cờ cổ xưa, và cậu chỉ vừa nghe tiếng di chuyển đầu tiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan, không thể ẩn mình lâu hơn, bước ra, đũa hạ thấp nhưng cảnh giác, như một thám tử đối mặt với những n·ghi p·hạm bất ngờ. “Chị Chiara? Các anh chị làm gì trong Khu vực Giới hạn?” Cả nhóm giật mình, đũa chĩa vào cậu, nhưng Chiara nhận ra ngay, ánh mắt lấp lánh như sói dưới trăng. “Tristan Prewett?” cô nói, giọng trầm, mang chút gì đó của một người sói đánh hơi nguy hiểm. “Ta không bất ngờ khi thấy cậu, nhưng sự hiện diện của cậu ở đây… không phải ngẫu nhiên.” Tulip, khoanh tay, quan sát cậu: “Cậu bé, lén lút thế này không giống học sinh năm hai. Có phải cậu dùng Tấm Bản Đồ Đạo Tặc?” Tonks, tóc đổi sang hồng phấn, nhướn mày: “Khá đấy, nhóc. Nhưng cậu làm gì trong cái nơi đáng sợ này? Tìm sách cấm hay săn boggart?”
Amon nghiêng đầu, kính pha lê lóe sáng, ánh mắt khóa chặt vào Tristan, như vực thẳm nuốt chửng linh hồn. “Ngươi tin vào cái gì, khi thực tại là mặt nạ?” hắn nói, giọng mượt như nhung nhưng sắc như dao, mỗi từ như nhát cắt vào ý thức. “Thần Bí Giả, ngươi biết gì về ván cờ này? *Vault of Fear*? Sirius Black? Scrabbers? Hay hệ thống của ngươi, thứ tự xưng là vận mệnh?” Tristan cảm thấy ký ức lung lay, như Amon rút chúng ra từng sợi – ký ức về Hogwarts, giấc mơ con c·h·ó đen, gacha l·ừa đ·ảo. Hắn giơ tay, không gian méo mó, kệ sách uốn cong như tranh nhòe, sàn đá nứt ra, tiếng thì thầm siêu nhiên bùng lên như dàn hợp xướng từ hư không. Nhẫn nóng rực, như cố kéo cậu khỏi vực thẳm.
Chương 50: Bóng Tối Dưới Ánh Trăng, Bí Ẩn Vault of Fear, và Lời Nguyền Của Amon (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiara quay sang Tristan, mắt hẹp lại: “Tristan, sao em biết tên ‘Amon’? Hắn là ai? Đừng nói dối, ta cảm nhận được bí mật của em.” Tristan, tim đập mạnh, nói dối một phần: “Em đọc trong một cuốn sách cổ, ở đây. Amon là truyền thuyết – thực thể thao túng tâm trí, đánh cắp thực tại. Em không biết sao boggart hóa thành hắn.” Penny nhíu mày: “Sách cổ? Cậu tìm được gì mà biết thực thể như thế?” Barnaby gật đầu: “Cậu thông minh. Mình tin cậu.” Tulip, khoanh tay: “Được rồi, nhóc. Cậu biết nhiều, nhưng nguy hiểm. Bọn ta điều tra *Vault of Fear* và cậu bị cuốn vào rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiara giơ tay, ngăn nhóm, ánh mắt xuyên thấu như lưỡi dao cắt qua bóng tối. “Tristan, từ lần gặp ở bệnh xá, ta đã cảm nhận được điều gì đó… khác biệt. Cậu không phải học sinh bình thường. Cậu mang một bí mật, và nó nguy hiểm.” Tristan, linh giác rung lên, giữ giọng bình tĩnh: “Chị Chiara, em chỉ tìm hiểu về *Vault of Fear*. Nó liên quan đến những gì em nghe ở *Three Broomsticks*… về Sirius Black. Chẳng phải các anh chị cũng điều tra Vault sao?” Penny, giọng dịu nhưng sắc sảo, chen vào: “Tò mò đến mức lẻn vào đây đêm khuya? Dũng cảm, nhưng liều lĩnh. Nếu bà Pince bắt được, cậu sẽ không chỉ bị đuổi học.” Barnaby gật đầu, ngơ ngác nhưng chân thành: “Ừ, liều lĩnh. Bà Pince đáng sợ hơn cả giám ngục.”
Từ bóng tối, một bóng dáng hiện ra, không bước đi mà như xé toạc thực tại, như thể bức màn không gian bị lật ngược. Một boggart, nhưng mang hình dạng kinh hoàng hơn bất kỳ nỗi sợ nào cậu từng đối mặt. Hắn là một thanh niên, đẹp trai đến siêu phàm, như được tạc từ những giấc mơ và ác mộng. Đôi mắt đen sâu thẳm, như hai vực thẳm nuốt chửng ánh sáng, tóc xoăn đen óng ánh, trán rộng, gương mặt thanh mảnh, hoàn hảo đến mức phi nhân. Hắn đeo kính một mắt bằng pha lê, lấp lánh ở mắt phải, ánh sáng từ kính như chứa đựng hàng ngàn bí mật b·ị đ·ánh cắp. Mũ chóp đen đội lệch, áo choàng lụa phấp phới như bóng đêm sống động. Nụ cười của hắn méo mó, vừa quyến rũ vừa lạnh lẽo, như thể hắn biết mọi bí mật của vũ trụ và coi chúng là trò đùa. “Amon,” Tristan thì thào, toàn thân cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy xuống lưng, Nhẫn Bí Ngô Rỗng nóng lên như cảnh báo một hiểm họa vượt ngoài hiểu biết.
Tristan vận *Cơ giới hóa tâm trí* cố ngăn nỗi sợ nguyên thủy, nhưng ánh mắt Amon làm niềm tin dao động. “Hắn chỉ là boggart,” cậu tự nhủ, nhưng giọng Amon vang lên, như ngàn giọng nói: “Thực tại là gì, khi mọi thứ có thể b·ị đ·ánh cắp? Niềm tin, ký ức, chính ngươi… tất cả là trò chơi.” Hắn bước tới, sàn đá vỡ vụn dưới chân, như thực tại sụp đổ. Tristan, bất lực, cảm thấy linh hồn như bị lôi ra, nghi ngờ tất cả – Hogwarts, hệ thống, chính mình.
Đột nhiên, một tiếng “rầm!” vang lên từ góc khuất, làm cậu giật mình, đũa giơ cao, ánh sáng *Lumos* run rẩy. Một đống sách đổ nhào xuống sàn, kèm theo tiếng thì thào gấp gáp: “Merlin ôi, Tonks, cẩn thận chứ!” Một giọng sắc sảo đáp lại: “Im đi, Tulip! Bà Pince mà nghe, chúng ta toi!” Tristan nấp sau kệ sách, tim đập mạnh, nhưng linh giác thúc giục cậu tiến tới, như Sherlock Holmes trước một manh mối không thể bỏ qua. Cậu lén nhìn qua khe hẹp, và dưới ánh trăng, năm bóng người hiện ra: Chiara Lobosca, Penny Haywood, Ben Copper, Barnaby Lee, và Nymphadora Tonks, tóc đổi màu xanh lam lấp lánh như ngọn lửa ether. Tonks, vừa làm đổ sách, lúng túng nhặt lại, lẩm bẩm: “Những cuốn sách này nặng như đá từ Henge!” Tulip Karasu, tay cầm đũa, thì thào: “Tonks, cậu định phá cả Hogwarts à? Nếu Talbott ở đây, hắn sẽ lườm cậu c·hết!” Chiara, mắt sắc như lưỡi dao, ra dấu im lặng: “Cả hai, đủ rồi! Chúng ta không được phép ở đây. Nếu giám ngục hay bà Pince phát hiện, chúng ta không thoát nổi.”
Chỉ cậu nhận ra hắn: Amon, “Kẻ Lừa Đảo” của con đường Sai Lầm (*Error Pathway*) thực thể thần thánh thao túng thực tại, đánh cắp ý nghĩ, bẻ cong niềm tin, và gieo rắc hỗn loạn. Đây chỉ là boggart, nhưng aura của hắn – kinh dị, quyến rũ, vượt ngoài nhân loại – khiến linh giác gào thét như đối mặt với thực thể thật. Nhóm Chiara hoảng loạn. “Boggart!” Penny hét, giơ đũa, tay run. Ben lùi lại, thở hổn hển: “Hắn là ai? Sao… sai lệch thế?” Barnaby, mắt mở to, lẩm bẩm: “Hắn không giống boggart bình thường.” Tulip, tái mặt, thì thào: “Cái gì thế này?” Chiara, ánh mắt sắc lạnh, siết chặt đũa: “Cẩn thận, hắn nguy hiểm hơn chúng ta nghĩ.”
Thư viện Hogwarts, vào ban đêm, không còn là nơi lưu giữ tri thức mà là một mê cung của bóng tối và bí ẩn, như một ngôi đền cổ bị nguyền rủa, nơi những thực thể vô hình rình rập trong hư không. Những kệ sách cao ngất, phủ bụi thời gian, trông như những cột trụ của một thành phố bị bỏ hoang, ẩn chứa những bí mật không nên chạm tới. Một tiếng thì thầm siêu nhiên, gần như không thể nghe, lướt qua tai Tristan, như tiếng cười của những sinh vật không thuộc thế giới này, vừa quyến rũ vừa kinh hoàng. Cậu dừng bước, hơi thở tạo thành làn khói trắng trong không khí lạnh, cảm nhận bóng tối xung quanh như đang sống, đang thở, đang quan sát bằng những con mắt vô hình. “Hệ thống xuyên việt giả,” cậu nghĩ, nhớ lại vụ gacha l·ừa đ·ảo đêm Giáng sinh, “nếu đây là cạm bẫy của ngươi, ta sẽ tìm cách phá vỡ ngươi.” Linh giác, như ngọn lửa ether trong tâm trí, thúc giục cậu tiến lên, nhưng mỗi bước chân dường như làm thực tại rung chuyển, như thể cậu đang bước vào lãnh địa của một thực thể cổ xưa.
Cậu nhìn vào bóng tối, tiếng thì thầm siêu nhiên vọng lại từ kệ sách, như lời nhắc nhở của Amon. Nhẫn lóe sáng, như cảnh báo rằng lời nguyền đã bắt đầu. “*Vault of Fear* là chìa khóa,” cậu nghĩ, mắt lấp lánh quyết tâm, nhưng xen chút sợ hãi. “Nhưng nếu Amon là một phần, ta đang đối mặt với thứ gì?” Thư viện, như một thực thể sống, dường như mỉm cười, chờ đợi nước đi tiếp theo trong ván cờ kinh hoàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiara, không rời mắt khỏi Tristan, nói: “Nếu cậu đã ở đây, ta sẽ giới thiệu. Đây là nhóm của ta – những người bị cuốn vào bí ẩn của *Cursed Vaults*.” Cô chỉ từng người, giọng trầm nhưng rõ: “Penny Haywood, bậc thầy Độc Dược, không ai vượt qua cô ấy trong việc phân tích bùa chú. Ben Copper, nhút nhát nhưng kiên cường, đã đối mặt với boggart mà không bỏ chạy. Barnaby Lee, mạnh mẽ và trung thành, dù đôi khi hơi… chậm hiểu. Tulip Karasu, đầu óc sắc bén, luôn có kế hoạch dự phòng. Và Nymphadora Tonks, Thần Sáng tập sự, với tài năng biến hình và tính cách không ai bì.” Tonks nháy mắt, tóc đổi sang vàng: “Gọi mình là Tonks thôi, nhóc.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tonks vỗ vai cậu: “Talbott không đến được, bận trực ở Hogsmeade vì giám ngục. Nhưng cậu là bất ngờ thú vị, Tristan. Có muốn cùng điều tra?” Trước khi cậu trả lời, một tiếng “xoẹt” lạnh lẽo vang lên từ kệ sách phía sau, như lưỡi dao cắt qua không gian. Không khí nặng nề, ánh trăng mờ đi, và một luồng khí lạnh trườn qua da, như thể thực tại bị bóp méo bởi một thực thể không thuộc thế giới này. Linh giác bùng nổ, và Tristan hét: “Cẩn thận!”
Chiara, nhận ra nguy hiểm, hét: “Cùng niệm!” Tonks, tóc tím, giơ đũa: “Riddikulus!” Penny, giọng chắc chắn, nhanh hơn: “Riddikulus!” Với tiếng “bộp” Amon biến thành một con mèo mập ú, đội nón tiệc sặc sỡ, lăn lóc kêu “meo” ngớ ngẩn. Không khí nhẹ đi, nhưng Tristan vẫn run, mắt dán vào con mèo. Linh giác gào thét rằng Amon – dù là ảo ảnh – đã để lại dấu vết. Kính pha lê trên sàn lóe lên, rồi tan biến, nhưng tiếng thì thầm siêu nhiên vẫn vọng lại, như lời Amon: “Thực tại là mặt nạ.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.