Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 51: Bà Pince Đuổi Hăng Như Giám Ngục, Phòng Theo Yêu Cầu Siêu Lầy, và Boggart Tâm Sự Hết Nước Mắt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Bà Pince Đuổi Hăng Như Giám Ngục, Phòng Theo Yêu Cầu Siêu Lầy, và Boggart Tâm Sự Hết Nước Mắt


Chưa kịp chớp mắt sau khi Chiara biến Amon thành con cú mèo đội mũ Giáng sinh ngớ ngẩn, cả nhóm nghe một tiếng rít như quỷ banshee xổng chuồng.

Chiara lườm.

“Chị Tonks đúng là siêu lầy, nhưng em khoái vụ này!”

“Không… đó không phải mình!”

“Chiara, cậu là bạn thân nhất của mình! Người sói hay không, cậu vẫn là Chiara siêu ngầu, siêu tốt!”

“Chị cũng thế! Mẹ có lườm chị cả đời, nhưng chị có các cậu, thế là đủ!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cảm ơn, nhóc! Chị thích fanclub của cậu!”

Tristan vỗ tay, nhưng nghĩ: “Chị ấy lầy thật, nhưng mình chưa biết họ đủ để buông hết cảnh giác.”

Chiara hét, nhanh như chớp, giơ đũa. Với tiếng “bộp” to đùng, Amon biến thành con cú mèo đội mũ tiệc sặc sỡ, kêu “cú cú” như say bia bơ.

Penny hét, nhưng nhìn Chiara, cô hít sâu, cười.

Tulip, vừa chạy vừa quay lại nháy mắt với Tristan. Cả bọn lao ra cửa, chân tay vung vẩy như đám flobberworm trốn Hagrid, để lại bà Pince gào thét giữa bụi sách.

Boggart, không chịu thua, quay sang Chiara, và cả nhóm há hốc khi nó hóa thành chính cô – người sói, lông xám bờm xờm, mắt đỏ rực, móng vuốt dài như dao găm, gầm gừ như muốn xé toạc phòng.

Tonks nháy mắt, tóc đổi sang vàng.

Tristan, tim đập thình thịch như trống trận Quidditch, chạy theo nhóm qua hành lang tối om, Tấm Bản Đồ Đạo Tặc suýt bay khỏi tay.

Chiara, mắt hoe đỏ, ôm chầm Penny, cười qua nước mắt.

Chương 51: Bà Pince Đuổi Hăng Như Giám Ngục, Phòng Theo Yêu Cầu Siêu Lầy, và Boggart Tâm Sự Hết Nước Mắt

“Nhưng các cậu là bạn mình, đúng không? Còn niffler, để mình dạy nó lễ phép!”

Chiara, nắm tay Penny, nói.

“Chiara, cậu là người sói ngầu nhất, mình tự hào vì làm bạn với cậu!”

“Mình… mình làm được! Hắn trông ngố quá!”

Cả nhóm rẽ ngoặt vào hành lang tầng bảy, nơi Tonks và Tulip dừng trước một bức tường trống, như thể đó là cổng thiên đường. Tristan nhíu mày, nghĩ: “Chỗ này… là ngõ cụt mà? Chị Tonks định đâm đầu vào tường sao?” Nhưng Tonks, với điệu bộ của một Thần Sáng tập sự vừa phá án thế kỷ, nháy mắt.

Bên trong, Phòng Theo Yêu Cầu là một tuyệt tác lầy lội từ trí tưởng tượng của Tonks. Trần nhà lấp lánh như bầu trời đêm Hogwarts, nhưng có thêm mấy ngôi sao băng bay qua, nháy nhót như đang biểu diễn. Tường treo tranh động, với các hiệp sĩ tí hon ném bánh quy Giáng sinh vào nhau, còn một bức chân dung bà Fat Lady hát *Jingle Bells* lệch tông. Giữa phòng là lò sưởi to đùng, lửa tí tách như hát karaoke, xung quanh là ghế bành bọc nhung đủ màu nhà – đỏ, xanh, vàng, xanh lam – như thể Tonks muốn tổ chức đại hội bốn nhà. Một bàn dài bày bánh táo, bia bơ, kẹo Chocolate Frog, và đống Every Flavour Beans, như nhà bếp Hogwarts b·ị c·ướp sạch. Góc phòng có bục nhỏ, trên đó là lồng phép thuật nhốt con boggart, rung lắc như muốn phá lồng.

Chiara lùi lại, mặt tái như thấy Snape đội mũ Noel.

Tristan vỗ vai cậu.

“Nhưng niffler thì phải tránh xa mình!”

“Chị Chiara, em tưởng chị bảo giám ngục là đáng sợ nhất cơ mà? Bà Pince nhìn như muốn niệm *Avada Kedavra* luôn!”

Boggart quay sang Ben, hóa thành Chúa tể Voldemort – cao gầy, mắt đỏ, không mũi, áo choàng đen bay như trong MV troll.

“Chị Chiara, anh Ben, cả đám… họ sẽ bỏ rơi ngươi khi ngươi cần nhất, nhóc ạ.”

Tristan thì thào với Barnaby, nhưng cậu nghĩ: “Họ thân thiết thật, nhưng mình mới nhập hội… nên cẩn thận chút.”

Boggart chuyển sang Tonks, hóa thành người phụ nữ cao gầy, tóc đen nghiêm nghị, mắt lườm như muốn biến Tonks thành tranh treo tường.

“Anh Ben, anh ngầu hơn cả cụ Dumbledore luôn!”

“Chào mừng đến với thế giới t·ội p·hạm, nhóc! Cậu thích vụ này chưa?”

“Chị Chiara, hai chị phải làm bạn mãi nhé!”

“Nhanh, không là toi cả lũ! Bà ấy sẽ nhốt ta trong mục ‘Sách Hỏng’!”

“Nhưng mà, mẹ ơi, con thích làm theo kiểu của con!”

“Nymphadora Tonks, con lại làm mẹ thất vọng!”

Ben, lấy hết can đảm, đứng dậy, giọng run, niệm *Riddikulus*. Voldemort biến thành con rối gỗ, lắc lư như nhảy disco.

“Aaa! Hắn… hắn sẽ g·iết hết chúng ta!”

Không khí bỗng lạnh toát, và trước mặt Tristan, boggart hóa thành Amon – gã thanh niên đẹp trai siêu phàm với kính một mắt pha lê, nụ cười méo mó như biết hết drama của vũ trụ.

Chiara hét, ánh mắt sói lấp lánh hoảng loạn, như thể bà Pince là con người sói phiên bản ác mộng.

Đến Barnaby, boggart hóa thành cảnh siêu lầy: cả nhóm quay lưng bỏ đi, để lại anh đứng một mình, trong khi con niffler tí hon, mắt lấp lánh, nhảy lên tha mất đôi giày, rồi cả thắt lưng!

Tonks cười khanh khách, mắt long lanh.

Cô niệm *Riddikulus* và con sói biến thành chú thỏ trắng, nhảy tưng tưng như thi khiêu vũ.

Tulip cười khùng khục, vỗ vai cậu. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Yên tâm, chị có kế hoạch xịn hơn cả cụ Dumbledore! Theo chị!”

“Cảm ơn các cậu… mình chưa bao giờ dám nói về chuyện người sói.”

Cô siết đũa, tay run như cầm đũa giữa cơn bão.

Tulip hét, giơ đũa như muốn solo Voldemort. Cả nhóm lao đến, đứng chắn trước cậu.

Chiara thở phào, lườm Tristan.

Tonks, tóc vàng rực, chen vào.

Tristan vỗ tay.

“Các anh chị… em chưa bao giờ gặp nhóm nào lầy lội thế này.”

“Chị Penny, chị vừa phá kỷ lục tốc độ hết sợ luôn!”

Trước khi cả nhóm kịp lao vào đống bánh táo, Tonks nhảy lên bục, giơ đũa như đạo diễn sân khấu.

Tonks trêu, làm cả hai cười.

“Chúng sẽ phản bội ngươi, tất cả bọn chúng.”

Ben, vẫn hơi run, gật đầu.

“AI DÁM LỘN VÀO ĐÂY?!”

“Được rồi… mình không sợ nữa! Hắn chỉ là… boggart!”

“Các cậu không đi đâu, đúng không? Mình sẽ mua giày mới!”

Cô mở lồng, và con boggart lao ra, lơ lửng giữa không trung, sẵn sàng biến hình như diễn viên đổi vai.

“Nhưng giờ, mình biết các cậu là bạn thật sự.”

“Chào mừng đến với Phòng Theo Yêu Cầu, nhóc! Cái này xịn hơn cả kho báu của Merlin!”

“Nhưng mình ngốc thật! Chiara là người sói, và cậu là bạn mình. Mình không sợ nữa!”

Tristan cứng người, tim đập thình thịch, nghĩ: “Gã này lại đến phá đám! Mình vừa gặp nhóm này, biết đâu hắn nói đúng?” Cậu muốn hét *Riddikulus* nhưng miệng khô khốc, như nuốt phải kẹo vị bít tất.

Cậu nhìn quanh – Chiara mạnh như sư tử, Penny dịu như ánh trăng, Tonks lầy như pháo bông, Barnaby đáng yêu như niffler, Ben can đảm như hiệp sĩ – và nghĩ: “Họ vui thật, nhưng mình cần thời gian để chắc chắn.”

“Bà Pince có đuổi cả năm, em cũng không sợ, vì em có các anh chị… ít nhất là bây giờ!”

Tristan thì thào với Barnaby.

Tristan cười gượng, gãi đầu, nhưng trong lòng vẫn nghi ngờ. “Mới gặp nhóm này, mình tin họ được bao nhiêu đây?”

“Penny, cậu đúng là thiên thần, nhưng đừng làm mình khóc nữa, xấu hổ c·hết!”

Tonks, dẫn đầu như tướng c·ướp, ngoái lại cười.

“Xong!”

Barnaby, mặt tái như thấy Hagrid ăn kẹo vị bắp cải, lẩm bẩm.

“Chị Tonks, chị biến chỗ này thành… tiệc liên hoan luôn hả?”

“Gã Amon kia có nói gì, em cũng không tin ngay đâu, nhưng… em muốn ở lại với các anh chị, xem mọi chuyện thế nào.”

Cô giơ đũa, niệm *Riddikulus* và người phụ nữ biến thành con công sặc sỡ, kêu “quạc quạc” như catwalk ở Hogsmeade.

“Mình sợ Voldemort, nhưng các cậu làm mình thấy… mình mạnh hơn.”

“Mình… mình sợ các cậu bỏ mình.”

Tonks, tóc đổi sang xanh neon chói lòa, ưỡn ngực.

Cậu thở hổn hển, cố không phá cười khi thấy Barnaby vấp áo choàng, lăn một vòng như niffler say bia bơ.

“Chị là Thần Sáng tương lai, nhóc! Phải làm mọi thứ hoành tráng, lầy lội, và hơi điên một chút!”

Khi boggart bị nhốt lại, cả nhóm quây quanh lò sưởi, nhâm nhi bánh táo, tâm sự. Không khí ấm áp, ai cũng mắt hoe hoe, như vừa xem phim Muggle sến rện.

Tristan ngồi giữa, cảm giác mắt cay, nhưng giữ giọng tỉnh.

Bà ta quát, giọng như sấm giữa Đại Sảnh Đường.

Tristan hét, cố kéo chị ra khỏi cơn hoảng.

“Ừ, nhưng boggart… chúng kỳ lắm. Mình không thích chúng nhìn mình.”

Boggart quay sang Penny, hóa thành người sói khác – to đùng, răng nanh lấp lánh, gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống.

Anh giơ đũa, giọng run nhưng hét to, niệm *Riddikulus*. Cảnh biến thành bữa tiệc siêu to, cả nhóm ôm Barnaby, niffler đội mũ tiệc, nhảy breakdance.

“Chị Chiara với chị Penny mà mở tiệm bánh, chắc cả Hogwarts xếp hàng mua!”

Barnaby gật đầu, mặt ngơ ngác.

“Và niffler… chúng cứ ăn đồ của mình hoài!”

“Tristan, lùi lại, để chị!”

Tonks, tóc bùng lên đỏ như còi báo động, gào to.

Chiara cười to, kéo Penny vào cái ôm nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tulip, chạy cạnh Tristan, thì thào.

Ben thở hổn hển, nhưng cười.

“TA SẼ TREO CÁC NGƯƠI LÊN KỆ!”

“Chắc em… trót đọc sách cấm, chị ạ. Nhưng chị ngầu quá, như Harry Potter đánh giám ngục!”

“Chị sợ mẹ nghĩ chị là Thần Sáng dở tệ, không bao giờ đủ giỏi!”

“Gần đúng rồi, nhóc! Vào đi, đừng để bà Pince tóm cổ!”

Cô đi qua đi lại ba lần, lẩm bẩm gì đó kiểu “Cần chỗ trốn bà Pince, có tiệc tùng, boggart, và vibe tâm sự siêu chất.” Một cánh cửa gỗ cổ xì xuất hiện, chạm khắc hoa văn như mời gọi đi dự gala ở Diagon. Tristan há hốc, suýt rớt cằm.

Amon nói, giọng mượt mà nhưng lạnh như bia bơ để quên ngoài tuyết.

“Được rồi, băng đảng lén lút! Chị bắt con boggart này từ góc thư viện, và nó sẽ là ngôi sao của buổi tâm sự hôm nay! Ai muốn thử đối mặt nỗi sợ trước?”

“Lấy khăn lau nước mắt chưa, hai nàng thơ?”

“Chị Tonks, chị là Thần Sáng ngầu nhất, mẹ chị phải tự hào chứ!”

“Aaa! Người sói! Mình… mình sợ chúng phá hết mọi thứ mình yêu!”

Penny, lau nước mắt, cười.

Penny, vừa chạy vừa vuốt tóc, chen vào.

“Tristan, nhắc lại lần nữa, chị sẽ tự tay giao em cho bà ấy!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Barnaby ôm cả nhóm, cười to.

Tristan thốt lên, mắt sáng như thấy cây Tia Chớp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Penny lao đến ôm Chiara, thì thào. Cô giơ đũa, niệm *Riddikulus* và con sói biến thành chú c·h·ó con lông xù, vẫy đuôi tí tẹo, kêu “ẳng ẳng” như đòi bánh.

Cậu cười, nói thêm. Cả nhóm cười vang, ôm nhau, lò sưởi bùng lên, như hát bài ca tình bạn. Phòng Theo Yêu Cầu lấp lánh ánh sao, như muốn nói rằng, dù *Vault of Fear* hay Amon lởn vởn ngoài kia, băng đảng lầy lội này sẽ cùng nhau đối mặt, vừa cười vừa khóc!

“Voldemort mà thấy con rối này, chắc hắn nghỉ làm phù thủy!”

“Chạy, chạy ngay!”

“Nhóc, cái gã kính một mắt đó là gì mà cứ ám cậu thế?”

“Thấy chưa, nhóc? Đi với bọn chị là cả một show hài!”

“Mẹ… mẹ lúc nào cũng thế!”

“Chị Chiara, chị mạnh hơn cả Hagrid cơ mà! Đừng để con sói giả lừa!”

“Mình… mình sợ mất kiểm soát, sợ làm hại các cậu khi hóa sói.”

“Ben, bọn chị ở đây!”

Barnaby cười toe, ôm Tulip và Ben.

Bà Pince, thủ thư đáng sợ hơn cả Snape khi hết cà phê, lao ra từ bóng tối, tóc búi chặt như sắp nổ tung, mắt lườm như bắn *Expelliarmus* không cần đũa. Trong tay bà là cây chổi lông gà huyền thoại, sẵn sàng biến cả nhóm thành sách bìa da để trưng bày.

“Penny, cậu đúng là drama queen, nhưng mình yêu cái drama của cậu!”

“Bà Pince đáng sợ hơn cả lúc em làm nổ nồi độc dược trong lớp Snape!”

Ben hét, ngã ngồi, run như cầy sấy.

“Mẹ mà thấy con công này, chắc mẹ ngất! Nhưng chị thích nó!”

Cô nhún vai, cố tỏ bất cần.

Tristan suýt phì cười, nhưng nghĩ: “Anh ấy dễ thương, nhưng mình cần thời gian để tin họ thật sự.”

“Anh Barnaby đúng là cục vàng, niffler chắc cũng mê anh ấy!”

Tonks, tóc đổi xám tro, lùi lại, cười gượng.

“Mình không cần giày mới, chỉ cần các cậu!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 51: Bà Pince Đuổi Hăng Như Giám Ngục, Phòng Theo Yêu Cầu Siêu Lầy, và Boggart Tâm Sự Hết Nước Mắt