Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Đũa Gãy, Kế Hoạch Lầy Lội, và Lời Thì Thầm Của Amon
Barnaby, vỗ vai Tristan, cười toe. “Yên tâm, nhóc! Nếu Vault thả giám ngục, mình sẽ cho nó ăn bánh táo để dụ. Mình giỏi dụ thú mà!” Cả nhóm phá cười, trừ Ben, vẫn lo lắng. “Bánh táo không dụ được giám ngục đâu, Barnaby… Nhưng mình đồng ý kế hoạch. Chỉ cần không gặp Voldemort.”
Tonks, đứng dậy, đi qua đi lại như chuẩn bị diễn thuyết ở Bộ Pháp thuật. “Được rồi, băng đảng lầy lội, giờ lập kế hoạch! Mục tiêu: vào Vault of Fear, mở bằng đũa gãy, và không để bà Pince hay Amon phá đám. Ý kiến đâu?” Cô giơ đũa, tóc đổi sang xanh neon, như muốn làm cả phòng sáng rực.
Tulip, tóc đỏ rực, đang lật một cuốn sổ cũ nát như thể nó là kho báu Gringotts, ngẩng lên, mắt sáng như vừa tìm được kẹo Chocolate Frog phiên bản giới hạn. “Mọi người, nghe này! Mình lục được ghi chú của Jacob trong đống tài liệu cũ từ Hogsmeade.” Cô giơ một mẩu giấy da nhàu nhĩ, chữ viết nguệch ngoạc như của ai đó vừa viết vừa chạy trốn giám ngục. “Nó nói: ‘Vault of Fear chỉ mở bằng đũa gãy – không phải bất kỳ cây đũa nào, mà là cây mang dấu ấn của sự mất mát.’ Ai hiểu cái này nghĩa là gì không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đêm đó, trong ký túc xá Ravenclaw, Tristan trằn trọc, cây đũa gãy nằm dưới gối. Cậu chìm vào giấc mơ, và Amon xuất hiện, đứng trong bóng tối, kính một mắt lấp lánh như sao băng. “Chìa khóa không phải là vật, mà là cảm xúc ngươi che giấu,” Amon thì thầm, giọng mượt như nhung nhưng lạnh như băng. “Ngươi sợ bị bỏ rơi, sợ thất bại, nhưng ngươi giấu chúng, nhóc ạ. Vault sẽ moi chúng ra.” Tristan giật mình tỉnh dậy, mồ hôi túa ra, tim đập thình thịch. “Cảm xúc mình che giấu?” Cậu lẩm bẩm, nhìn cây đũa gãy. Liệu Amon nói thật? Liệu đũa gãy có đủ?
Chiara, với kinh nghiệm điều tra của một nhân viên Bệnh viện St. Mungo, đề xuất: “Chúng ta cần vào thư viện ban đêm, khi không có học sinh hay bà Pince. Mình biết thần chú Lumos Solem có thể giả ánh trăng, kích hoạt lối vào. Nhưng vấn đề là bảo vệ. Thư viện có bùa chống trộm, đúng không, Tonks?”
Penny, luôn là người lên kế hoạch tỉ mỉ, giơ tay. “Mình đề xuất thế này: nhóm chia đôi. Tonks, Tulip, và mình sẽ phá bùa, tìm lối vào. Chiara, Barnaby, Ben, và Tristan canh chừng và chuẩn bị đũa gãy. Nếu có rắc rối, dùng Protego hoặc Muffliato để tránh bị phát hiện.” Cô nhìn Tristan, mỉm cười. “Tristan, em giữ đũa gãy, nên em sẽ là người mở Vault. Đồng ý không?”
Cậu nắm chặt mẩu giấy của Jacob, nghĩ về nhóm. Họ lầy lội, đáng tin, nhưng cậu mới gặp, chưa thể buông hết nghi ngờ. Dù vậy, đêm mai, cậu sẽ đi cùng họ, đối mặt Vault of Fear, và tìm câu trả lời – không chỉ cho Jacob, mà cho chính mình.
Tristan gật đầu, nhưng trong lòng hơi run. “Dạ, được thôi, chị Penny. Nhưng… nhỡ Vault không mở thì sao? Hoặc tệ hơn, nhỡ nó thả ra thứ gì kinh khủng?” Cậu nghĩ đến Amon, gã kính một mắt cứ ám ảnh cậu, và lời boggart hôm qua: “Chúng sẽ phản bội ngươi.” Cậu chưa tin nhóm này hoàn toàn, nhưng họ là lựa chọn tốt nhất hiện tại.
Tonks gật đầu, tóc đổi đỏ như cảnh báo. “Đúng, bùa Caveat Emptor và Protego Maxima. Với tư cách Thần Sáng tập sự, mình có thể phá bùa, nhưng cần thời gian – tầm mười phút. Ai đó phải canh chừng, đề phòng Filch hay con mèo c·hết tiệt của lão.” Ben, mặt tái, thì thào: “Filch đáng sợ gần bằng bà Pince… Mình không muốn bị treo lên xà nhà!”
Tulip, đóng sổ cái “bộp,” tuyên bố: “Xong kế hoạch! Đêm mai, thư viện, nửa đêm. Ai đến muộn, tự giải thích với bà Pince!” Cả nhóm cười, nhưng ánh mắt đều nghiêm túc. Họ biết Vault of Fear không phải trò đùa, nhưng sự lầy lội và đoàn kết làm mọi thứ bớt đáng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tulip, vẫn ôm cuốn sổ, lên tiếng đầu tiên. “Theo ghi chú, Vault nằm đâu đó trong Khu vực Giới hạn của thư viện. Nhưng không dễ tìm – Jacob viết nó ‘ẩn sau kệ sách thứ bảy, dưới ánh trăng’.” Cô nhăn mặt. “Nghe mơ hồ kinh khủng, như kiểu cụ Dumbledore cố tình troll chúng ta.” Barnaby, ngừng nhai bánh, nói: “Kệ sách thứ bảy? Mình đếm thử lần trước, nhưng bà Pince đuổi mình mất. Có khi cần thần chú để hiện cửa không?”
Tonks, tóc đổi sang tím lấp lánh, giật cây đũa từ tay Tristan, xem xét như Thần Sáng kiểm tra bằng chứng. “Tristan, nhóc! Cái này không phải đồ trang trí đâu! Nếu Jacob để lại, chắc chắn nó liên quan đến Vault of Fear.” Cô xoay đũa, nhíu mày. “Nhưng ‘dấu ấn của sự mất mát’ là sao? Ai mất gì ở đây?” Chiara, ngồi cạnh lò sưởi, ánh mắt sói lấp lánh, nói: “Jacob mất nhiều thứ – gia đình, tự do, thậm chí cả lý trí khi đối mặt với Vault. Cây đũa này có thể là biểu tượng của anh ấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan, nghe đến “đũa gãy,” bỗng giật mình, như vừa bị ai niệm Aguamenti vào mặt. Cậu lục túi áo choàng, lôi ra một cây đũa gãy đôi, gỗ sồi, lõi lông kỳ lân, mẻ một đầu như bị cắn. “Khoan… em nhớ ra rồi! Hồi em ở Vault of Ice năm ngoái, em tìm thấy cái này trong đống băng. Jacob để lại, chắc chắn luôn! Em giữ vì nghĩ nó… cool.” Cậu giơ cây đũa lên, ánh mắt nửa tự hào nửa nghi ngờ, như sợ cả nhóm cười cậu vì giữ đồ linh tinh.
Penny gật đầu, mắt sáng như vừa giải được bài độc dược của Snape. “Đúng rồi! Nếu Vault cần đũa gãy, thì cây của Jacob là ứng viên hoàn hảo. Nhưng chúng ta phải cẩn thận. Vault không chỉ là cánh cửa – nó thử thách tâm trí.” Ben, vẫn hơi run khi nhắc đến Vault, chen vào: “Ừ, như boggart hôm qua. Nếu nó chơi trò tâm lý, chúng ta cần kế hoạch cụ thể, không thể xông bừa.”
Chương 52: Đũa Gãy, Kế Hoạch Lầy Lội, và Lời Thì Thầm Của Amon (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan, nghe cả nhóm, cảm giác vừa ấm áp vừa căng thẳng. Cậu chưa có bùa Hộ Thần, chưa đủ thân với nhóm để chia sẻ sâu, nhưng cậu lôi trong túi một mẩu giấy cũ – ghi chú của Jacob từ Vault of Ice. “Em mang cái này. Nó nhắc em rằng Jacob đã vượt qua, nên em cũng có thể.” Cậu nói, giọng tỉnh, nhưng mắt lấp lánh quyết tâm.
Sau buổi boggart tâm sự siêu lầy trong Phòng Theo Yêu Cầu, cả nhóm tụ tập quanh lò sưởi, bánh táo và bia bơ vẫn còn đầy bàn, nhưng không khí đã chuyển sang nghiêm túc – kiểu nghiêm túc của mấy người vừa chạy trốn bà Pince và giờ phải đối mặt với cái Vault of Fear huyền thoại. Tristan, ngồi khoanh chân trên ghế bành Ravenclaw, nhìn nhóm bạn mới: Chiara, Penny, Tonks, Tulip, Barnaby, Ben – những phù thủy trưởng thành, đã tốt nghiệp Hogwarts, có công việc ổn định, nhưng vẫn lầy lội như hồi còn học. Cậu, học sinh năm hai, cảm giác mình như chú niffler lạc giữa bầy hippogriff, vừa tò mò vừa dè dặt. “Được rồi, các anh chị,” Tristan bắt đầu, giọng tỉnh rụi, “chúng ta vừa thoát bà Pince, giờ tính sao với cái Vault đó?”
Chiara gật đầu, ánh mắt sắc bén. “Hợp lý, nhưng cần dự phòng. Nếu Vault thử thách tâm trí, chúng ta phải giữ bình tĩnh. Mình đề xuất mỗi người mang một vật nhắc nhở về điều làm mình mạnh mẽ – như bùa hộ mệnh. Mình sẽ mang lọ thuốc sói, nhắc mình kiểm soát bản thân.” Penny mỉm cười. “Mình mang lọ độc dược chữa thương, để nhớ mình luôn giúp được bạn bè.” Barnaby cười lớn. “Mình mang… bức ảnh nhóm chúng ta! Không có niffler nào c·ướp được!” Ben, ngập ngừng, nói: “Mình… mang cuốn sách Hogwarts: A History. Nó làm mình thấy an toàn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tonks, tóc đổi vàng rực, vỗ tay. “Tốt! Vậy kế hoạch thế này: đêm mai, nửa đêm, tụ tập ở hành lang tầng bảy, gần Phòng Theo Yêu Cầu. Mình và Tulip dùng Alohomora và Finite Incantatem để phá bùa thư viện. Penny dùng Lumos Solem tìm lối vào. Chiara, Barnaby, Ben, và Tristan canh chừng bằng Muffliato và Protego. Tristan cầm đũa gãy, mở Vault. Nếu Amon hay thứ gì xuất hiện, dùng Riddikulus hoặc Expecto Patronum – mình biết cả nhóm đều có bùa Hộ Thần, trừ nhóc Tristan, nhưng nhóc có chúng ta!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.