Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 53: Đêm Lẻn Vào Thư Viện, Bí Mật Dưới Ánh Trăng, và Cánh Cửa Vault of Fear

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Đêm Lẻn Vào Thư Viện, Bí Mật Dưới Ánh Trăng, và Cánh Cửa Vault of Fear


Dưới bầu trời Hogwarts tối đen, ánh trăng mờ nhạt như ánh mắt giám ngục, nhóm lầy lội tụ tập ở hành lang tầng bảy, gần Phòng Theo Yêu Cầu. Nửa đêm, không gian tĩnh lặng chỉ vang tiếng gió rít qua cửa sổ, như thì thầm về những bí mật cổ xưa. Tristan, học sinh năm hai, siết chặt cây đũa gãy của Jacob trong tay, tim đập thình thịch như trống trận Quidditch. Xung quanh cậu là những phù thủy trưởng thành – Chiara, Penny, Tonks, Tulip, Barnaby, Ben – những người bạn mới mà cậu vẫn dè dặt, dù họ đã cùng cậu đối mặt boggart và lập kế hoạch điên rồ này. Áo choàng tàng hình phủ lên cả nhóm, tạo cảm giác như họ là bóng ma trong chính câu chuyện kinh dị của mình.

“Jacob từng nói Vault không chỉ là nơi, mà là thử thách. Nhóc, cậu sẵn sàng chưa?”

Tulip nói, giọng run nhưng phấn khích.

“Trụ đá kia… nó là trung tâm. Có gì đó bên trong.”

“Alohomora.”

Cô lẩm bẩm, tóc đổi đỏ như cảnh báo.

Chiara lườm, giơ đũa, tạo màn chắn âm thanh quanh nhóm.

Barnaby, cố tỏ ra mạnh mẽ, vỗ vai Ben.

Penny, đứng cạnh, siết lọ độc dược, thì thào:

“Ben, bình tĩnh. Chỉ là gió. Muffliato!”

“Mình cảm nhận được phép thuật cổ, mạnh hơn cả boggart.”

Penny, nhanh như cắt, kéo Barnaby xuống, bịt miệng anh.

Đến cửa thư viện, Tonks giơ đũa, thì thầm:

Penny gật đầu, tay nắm lọ độc dược chữa thương – vật nhắc nhở của cô.

Trụ đá rung lên, ánh sáng vàng cam bùng rực, như mặt trời bùng nổ. Một t·iếng n·ổ trầm vang vọng, và hoa văn ngôi sao tám cánh trên nền sáng rực, như mở ra cánh cổng vô hình. Các bóng ma trên tường gào thét, nhện và sinh vật sừng lao về phía nhóm, nhưng tan biến khi chạm ánh sáng vàng. Cánh cửa vô hình giữa trụ đá hiện ra, hé mở, để lộ bóng tối sâu thẳm bên trong, như miệng của một thực thể cổ xưa.

Ben, run run, thì thào.

“Đây rồi.”

“Barnaby, im! Muốn bà Pince tóm cả đám hả?”

“Hai cậu, im đi! Chúng ta đang vào Vault, không phải đi picnic!”

“Yên tâm, nếu có Voldemort, mình sẽ cho hắn ăn bánh táo!”

Chương 53: Đêm Lẻn Vào Thư Viện, Bí Mật Dưới Ánh Trăng, và Cánh Cửa Vault of Fear (đọc tại Qidian-VP.com)

Đũa gãy chạm khe, và cánh cửa rung lên, phát ra tiếng rền như sấm. Ký hiệu trên đá sáng rực, như đang sống, uốn lượn nhanh hơn, như muốn nuốt chửng cả nhóm. Tristan lùi lại, tim đập thình thịch, nghĩ: “Đây là phép thuật gì? Jacob đã đối mặt thứ này sao?” Một luồng gió lạnh thổi qua, mang theo tiếng thì thầm không rõ nguồn, như hàng trăm giọng nói kể về nỗi sợ. Cánh cửa từ từ mở, để lộ một cầu thang đá xoắn ốc dẫn xuống bóng tối, ánh sáng lục nhạt từ dưới hắt lên, như mời gọi, nhưng cũng như đe dọa.

“Cẩn thận.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bỗng “rầm!” Tonks, trong lúc lùi lại để niệm Finite Incantatem, vấp vào một bàn gỗ, đụng phải chân tượng hiệp sĩ gần đó. Tượng lắc lư, làm bụi từ kệ sách đổ xuống như tuyết, trúng ngay mặt Barnaby.

Cậu lẩm bẩm, liếc nhóm.

Một luồng sáng trắng chói, giả ánh trăng, bùng lên, chiếu thẳng vào kệ sách thứ bảy. Kệ rung nhẹ, và một cánh cửa đá hiện ra, chạm khắc ký hiệu uốn lượn như những con rắn đang thở, ánh sáng lục nhạt tỏa ra từ khe hở. Tristan rùng mình, cảm giác như cánh cửa đang nhìn cậu.

Tonks thì thầm, tóc đổi sang đen để hòa vào bóng tối, nhưng ánh mắt lấp lánh như sao băng.

“Đi thôi, băng đảng lầy lội.”

Barnaby hét, vung tay loạn xạ, bụi bay mù mịt.

Tulip, cố nhịn cười, thì thào.

“Boggart ám mình thành nấm rồi!!”

“Caveat Emptor và Protego Maxima, đúng như dự đoán.”

Chiara, Barnaby, Ben, và Tristan chia nhau canh gác. Tristan, đứng cạnh kệ sách, siết cây đũa gãy, cảm giác nó rung nhẹ, như có linh hồn bên trong. Cậu liếc nhóm, nghĩ: “Họ đáng tin, nhưng Amon nói đúng không? Mình đang dấn thân vào cái gì đây?”

“Xong… bùa tan rồi.”

Trên các bức tường, những bộ áo giáp cổ xưa đứng im trong hốc, như hiệp sĩ canh gác vĩnh cửu, nhưng đôi mắt rỗng của chúng dường như dõi theo nhóm. Xen giữa áo giáp là những bóng ma mờ ảo màu xanh lơ, trườn bò trên tường – nhện khổng lồ, sinh vật sừng kỳ dị, bóng người không rõ hình dạng – sống động nhưng ám ảnh, như thể chúng là nỗi sợ của chính nhóm, đang chờ cơ hội bùng phát. Nền nhà lát đá tối, điểm xuyết đường viền đỏ và vàng, tạo hoa văn ngôi sao tám cánh, dẫn mắt về trụ đá trung tâm. Bên dưới nền, ký hiệu uốn lượn như mạch máu, nhấp nhô như đang thở, khiến Tristan rùng mình, nghĩ đến những câu chuyện Lovecraft về thần cổ xưa.

Tristan, đứng trước trụ đá, cảm giác ánh sáng vàng cam như xuyên thấu cậu, moi móc những nỗi sợ cậu giấu kín – sợ bị bỏ rơi, sợ thất bại, sợ Amon đúng. Cậu siết cây đũa gãy, giờ đã trở thành chìa khóa, và nghĩ: “Jacob đã làm được. Mình cũng phải làm được.” Cậu đặt đũa gãy vào khe nhỏ trên trụ đá, nơi hoa văn kính màu tụ lại, như trái tim đang đập.

“Sẵn sàng. Chiara, canh chừng nhé.”

“Mười phút, mình sẽ phá xong. Penny, sẵn sàng Lumos Solem chưa?”

Tonks, đi trước, lườm.

Tristan, tim đập thình thịch, lùi lại, nhìn cánh cửa. Cậu cảm giác một luồng khí lạnh tràn ra, mang theo tiếng thì thầm của Amon: “Cảm xúc ngươi che giấu…” Cậu liếc nhóm – Chiara sắc bén, Penny dịu dàng, Tonks lầy lội, Tulip thông minh, Barnaby đáng yêu, Ben can đảm – và nghĩ: “Họ ở đây, nhưng mình chưa chắc họ sẽ ở lại. Vault này sẽ cho mình câu trả lời.”

“Kệ sách thứ bảy, dưới ánh trăng. Lối vào ở đó.”

Cuối cầu thang, họ bước vào Vault of Fear – một căn phòng kỳ bí, tối tăm, rộng lớn như Đại Sảnh Đường, nhưng ngập trong ánh sáng lục nhạt từ những ngọn đuốc gắn trên cột trụ xung quanh. Chính giữa phòng là một trụ đá bát giác, cao lớn, dựng thẳng, phủ hoa văn kính màu vàng cam rực rỡ, phát sáng ấm áp, như ngọn hải đăng cô độc giữa biển bóng tối. Ánh sáng vàng cam tương phản sắc xanh lạnh lẽo, tạo cảm giác vừa hy vọng vừa rùng rợn.

“Chúng ta làm được!”

Chiara nói, giọng thấp, tay nắm lọ thuốc sói.

Tristan hít sâu, bước lên, tay run khi giơ cây đũa gãy. Cậu đặt nó vào khe nhỏ trên cánh cửa, nơi ký hiệu uốn lượn tụ lại như mạch máu.

Ben, ôm cuốn Hogwarts: A History, thì thào.

Tonks hét, tóc đổi vàng rực, nhưng giọng run.

“Vault of Fear… đã mở!”

“Yên tâm, Barnaby, bụi đó không phải nấm, chỉ là… di sản của thư viện thôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nếu không mở, mình sẽ trông ngu lắm.”

Chiara mỉm cười khích lệ.

“Nếu gặp mèo, mình sẽ dụ nó bằng bánh táo!”

Cánh cửa kêu “cạch” nhỏ, mở ra một khe hẹp. Cả nhóm lách vào, không khí bên trong lạnh lẽo, mùi sách cũ và phép thuật cổ xưa bao trùm. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ cao, chiếu lên kệ sách cao ngút, như những gã khổng lồ im lặng canh gác bí mật. Tulip, ôm cuốn sổ ghi chú của Jacob, chỉ về Khu vực Giới hạn.

“Nhóc, đũa gãy của cậu. Đến lượt cậu.”

Cả nhóm lặng lẽ di chuyển, bước chân nhẹ như mèo, theo hành lang dẫn xuống thư viện. Chiara, với giác quan sắc bén của nhân viên St. Mungo, dẫn đầu, mắt sói lấp lánh trong bóng tối.

Cánh cửa Vault of Fear mở toang, ánh sáng lục nhạt và vàng cam hòa quyện, mời gọi nhóm bước vào, nhưng cũng như đe dọa nuốt chửng họ trong bóng tối vĩnh cửu.

Cả nhóm nín thở, chờ xem có ai nghe tiếng hét không. May mắn, chỉ có tiếng gió rít ngoài cửa sổ. Tonks, tóc đổi xanh neon vì bối rối, tiếp tục phá bùa.

Penny, đi cạnh, lườm yêu.

“Thư viện đang chờ, và bà Pince chắc không mời chúng ta uống trà đâu.”

Cả nhóm bước xuống cầu thang, mỗi bước vang vọng như nhịp tim của chính Hogwarts. Không khí ngày càng nặng, như thể bóng tối có trọng lượng, đè lên vai họ.

“Lumos Solem!”

“Chỗ này… không bình thường.”

Cô nói, giọng thấp.

Penny giơ đũa, niệm:

Cô kiểm tra ghi chú Jacob, gật đầu với Tristan.

Tulip, mắt dán vào trụ, lẩm bẩm: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Mình nghe tiếng bước chân… Filch hả?”

“Lối vào Vault of Fear.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cứ làm đi, Tristan. Chúng ta ở đây.”

Barnaby, to con nhưng vụng về, thì thào.

Nhóm tiến sâu vào Khu vực Giới hạn, nơi không khí nặng nề hơn, như thể phép thuật đang rình rập. Tonks, dẫn đầu nhóm phá bùa, dừng trước kệ sách thứ bảy, giơ đũa kiểm tra.

“Mình không thích chỗ này… Nó giống hang ổ của Voldemort.”

“Barnaby, im đi, không bà Pince nghe đấy!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 53: Đêm Lẻn Vào Thư Viện, Bí Mật Dưới Ánh Trăng, và Cánh Cửa Vault of Fear