Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 54: Cuộc Chiến Trong Vault of Fear, Amon Thức Tỉnh, và Lời Thì Thầm Của Niffler
“Nymphadora, đồ thất bại!”
Cô tung Aguamenti, d·ập l·ửa ảo ảnh.
“Sợ hãi là chìa khóa.”
“Tên nhóc thấp hèn, ngươi đã mở Vault. Giờ, đối diện với nỗi sợ đích thực trước ta!”
“Em, cậu thu phục cả niffler! Giữ nó khỏi giày anh nhé!”
Cô niệm Incendio, đốt sổ, nhưng ngọn lửa ảo ảnh lan ra, suýt nuốt cô.
“Em… ổn, chị Tonks.”
Chiara, lau mồ hôi, thì thào.
Hắn niệm Protego, nhưng tia Avada Kedavra giả từ Voldemort suýt phá khiên.
“Đây là manh mối! Jacob từng vào Rừng Cấm!”
Beatrice đứng dậy, hóa bầy bướm vàng rực, bay lượn, ánh sáng lấp lánh.
“Riddikulus!”
Bỗng, từ góc Vault, một niffler con – nhỏ xíu, lông bóng – chui ra từ khe đá, ánh mắt lấp lánh như xuyên linh hồn Tristan. Nó nhảy lên, bám áo cậu, kêu “chít chít” khích lệ. Tristan, sững sờ, nghĩ: “Sao nó ở đây? Nó… biết gì?” Niffler cọ mũi vào nhẫn bí ngô, như nói: “Tiếp tục.”
“Beatrice an toàn! Mình sẽ bảo vệ em!”
Amon cười, giọng như lưỡi dao, cao ngạo như chúa tể:
Hắn tung Bombarda, làm niffler lùi, nhưng nó vẫn lao tới, móng lấp lánh.
“Mình không phải quái vật! Mình là Chiara!”
Tristan chỉ bản đồ, giọng run.
“Mình không sợ ngươi nữa!”
Ben, đối diện Voldemort, run rẩy:
“Trả họ lại!”
Cô hét, tung Lumos Maxima, ánh sáng xua bóng tối.
Tristan, giữa cơn bão, cảm giác như bị xé toạc. Nhện khổng lồ cắn hụt, để lại lỗ độc trên sàn. Sinh vật sừng đâm sượt vai cậu, máu rỉ ra. Bóng người mờ thì thầm: “Ngươi cô độc,” làm cậu t·ê l·iệt. Nhóm bạn – những người cậu vừa tin – giờ phản bội, đúng như lời Amon. Cậu ngã quỵ, đũa tuột tay, nghĩ: “Em sai rồi. Em không nên tin họ!” Nhưng ngón tay chạm nhẫn bí ngô trống rỗng – món quà kỳ lạ từ Halloween, từng cứu cậu trong Vault of Ice. Nó rung mạnh, như hét: “Đứng lên!”
“Chưa, lũ thấp kém.”
“Chị Chiara, chị Penny, chị Tonks, chị Tulip, anh Barnaby, anh Ben, nhìn kia!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan hét, đứng dậy, mắt rực cháy như Harry đối mặt Voldemort.
Penny, ôm lọ độc dược, mỉm cười.
“Ảo ảnh hay chân lý, nhóc con? Nỗi sợ của ngươi đã ban cho ta quyền năng tối thượng!”
Cậu giơ nhẫn, kích hoạt nó. Luồng sáng bạc bùng lên, như ánh trăng xé màn đêm. Vận may lan tỏa, thời gian chậm lại. Nhện khổng lồ vấp chân, ngã đè sinh vật sừng, cả hai gào thét. Bóng người mờ tan biến, tiếng thì thầm im bặt. Chiara, Penny, Tonks, Tulip, Barnaby, Ben – ảo ảnh của họ lung lay, như bức tranh bị xé. Tristan, nắm cơ hội, hét:
Ánh sáng vàng cam mờ đi, bóng tối từ cánh cửa trỗi dậy, như thú sắp tỉnh. Nhóm siết đũa, đứng quanh Tristan, niffler kêu “chít” khích lệ. Cậu, ôm niffler, nghĩ: “Em chưa biết họ sẽ ở lại, nhưng em không chiến đấu một mình. Vault, Amon, tôi sẽ đối mặt tất cả!”
Hắn tung Expelliarmus, hất đũa giả của Voldemort bay.
“Sợ hãi là chìa khóa. Vault sẽ nghiền nát tâm trí các ngươi.”
Amon thì thào, thân hình mờ đi, giọng như chúa tể phán xét:
Barnaby, cười to, vỗ vai cậu.
Làn sóng Riddikulus lan tỏa, nhẹ nhàng như gió xuân, biến nỗi sợ thành mèo, c·h·ó con, bướm, thỏ. Nhện khổng lồ co lại, sinh vật sừng tan thành bụi, bóng người mờ vỡ như kính. Vault rung chuyển, ánh sáng vàng cam từ trụ đá áp đảo sắc xanh lạnh lẽo. Amon, bị làn sóng t·ấn c·ông, gầm lên, giọng khinh miệt:
Tonks hét, tóc vàng rực.
Tonks, thấy mẹ mình lườm như rác, thì thào:
Chiara hét, tay run, đũa chĩa vào sói, niệm Protego để chặn móng vuốt.
“Họ ở đây, nhưng nếu Amon đúng thì sao? Nếu họ phản bội em?”
Tonks, tóc đổi xanh neon, nắm chặt đũa.
“Chị Chiara, chị Penny, chị Tonks, chị Tulip, anh Barnaby, anh Ben, tỉnh lại! Đây là Amon! Chúng ta mạnh hơn hắn!”
Bà ta hóa con công sặc sỡ, kêu “quạc quạc,” lông bay khắp.
“Mình không cần sổ để nhớ Jacob!”
“Không! Em không bỏ cuộc!”
Chiara, nghe tiếng, nghiến răng, đũa rực sáng:
“Riddikulus!”
Hắn niệm Reducto, phá đá cản đường.
Tulip đối mặt cuốn sổ Jacob cháy đen, thì thào:
“Riddikulus! Đi học lễ phép đi, nhóc!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Riddikulus! Mẹ, nghỉ lườm đi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mình… vô dụng với anh ấy.”
Tristan hét, lùi lại, tim như vỡ.
Sổ hóa đàn mèo con, kêu “meo meo,” nhảy lên vai cô.
“Amon, ngươi thua rồi!”
Hắn hóa con rối gỗ, lắc lư ngố tàu, ngã lăn.
“Hắn… hắn sẽ g·iết hết!”
Barnaby, đối mặt niffler khổng lồ, cười to:
Cánh cửa Vault of Fear mở toang, ánh sáng lục nhạt hòa quyện với vàng cam, như ngọn lửa ma quái dẫn lối vào vực thẳm. Tristan, tim đập thình thịch, bước vào cùng nhóm – Chiara, Penny, Tonks, Tulip, Barnaby, Ben – trong căn phòng rộng lớn, nơi trụ đá bát giác rực rỡ như ngọn hải đăng cô độc giữa bóng tối. Những bộ áo giáp cổ đứng im trong hốc tường, đôi mắt rỗng dõi theo từng bước chân. Bóng ma xanh lơ – nhện khổng lồ, sinh vật sừng, bóng người mờ ảo – trườn bò trên tường, như ác mộng sống động. Nền đá tối, hoa văn ngôi sao tám cánh đỏ-vàng, rung động dưới ký hiệu uốn lượn như mạch máu đang thở, gợi nỗi kinh hoàng của thực thể cổ xưa Lovecraft. Không khí nặng mùi giấy cháy và sương đêm, kèm tiếng thì thầm ma mị: “Sợ hãi là chìa khóa.”
Hắn vung tay, áo choàng tung bay, bóng tối từ cánh cửa vô hình dày đặc, như s·óng t·hần. Nhện tái sinh, nhỏ hơn nhưng nhanh hơn, bò khắp sàn. Sinh vật sừng hóa thành bầy thú nhỏ, sừng lấp lánh, lao tới. Bóng người mờ tụ lại, thì thầm: “Phản bội, cô độc.” Tristan, thở hổn hển, nhẫn bí ngô nóng rực nhưng năng lượng cạn. Nhóm đứng vững, đũa sẵn sàng, mắt rực cháy như shounen anh hùng.
Chương 54: Cuộc Chiến Trong Vault of Fear, Amon Thức Tỉnh, và Lời Thì Thầm Của Niffler
Người sói trước cô hóa chú c·h·ó con lông xù, vẫy đuôi ngây ngô, nhảy quanh cô.
“Chỗ này làm em nổi da gà hơn cả lần gặp giám ngục!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tulip, mắt sáng, chạy đến:
Barnaby, thấy niffler khổng lồ c·ướp bạn bè, gầm:
Tulip, đốt sổ ảo ảnh, niệm:
“Đây là ảo ảnh! Amon, tôi không để ngươi thắng!”
Tristan, cầm niffler, cảm giác ấm áp, nhưng dè dặt: “Họ chiến đấu vì em, nhưng em chưa tin hết. Amon nói ‘tảng băng chìm’… là gì?” Cậu nhìn cánh cửa vô hình, bóng tối rình rập, và thấy bản đồ Rừng Cấm trên tường, vẽ bằng máu khô, ký hiệu uốn lượn như thở, như Vault sống.
“Nó… liên quan đến Jacob?”
“Không… mình không phải quái vật!”
“Beatrice! Mình không bảo vệ được em!”
Tonks, tóc đổi vàng, cười khẩy với mẹ:
Trước khi nhóm khám phá, trụ đá trung tâm rung lên, ánh sáng vàng cam bùng nổ, như mặt trời vỡ tan. Một tiếng gầm trầm vọng khắp phòng, và bóng tối từ cánh cửa vô hình tuôn ra, hóa thành Amon – không còn gã kính một mắt mượt mà, mà là thực thể kinh hoàng, cao lớn, áo choàng đen kịt như hố sâu vũ trụ, kính pha lê lấp lánh như mắt quái thú. Giọng hắn vang vọng, lạnh buốt, toát uy quyền siêu phàm:
Amon giơ tay, không khí vỡ tan như kính. Từ bóng tối, nhóm bạn hiện ra – nhưng không phải họ. Chiara, mắt đỏ rực, lông sói tua tủa, móng vuốt lăm lăm, lao tới như muốn xé Tristan. Penny, tóc rối bù, gào khóc bên xác Beatrice bị người sói cào rách, ánh mắt tuyệt vọng. Tonks, tóc xám tro, cười khẩy, giơ đũa niệm Crucio, tia sáng đỏ bắn ra, suýt trúng cậu. Tulip, mặt lạnh, thì thào: “Ngươi chỉ là gánh nặng,” tay tung thần chú Stupefy, đẩy Tristan ngã. Barnaby, to lớn, gầm lên, ném cậu như niffler vứt rác, sức mạnh làm sàn đá nứt. Ben, mắt hoảng loạn, hét: “Ngươi kéo chúng ta vào c·ái c·hết!” rồi niệm Expulso, v·ụ n·ổ hất cậu vào tường.
Ben, run rẩy trước Voldemort, hét:
Cô siết lọ độc dược, nước mắt tuôn, giơ đũa bắn Depulso, đẩy sói ảo ảnh lùi lại.
“Con này… không bình thường. Nó từ Vault sao?”
“Có lẽ nó là bạn, Tristan. Như chúng ta.”
“Amon, ngươi muốn sợ hãi? Tôi sẽ cho ngươi thấy tôi mạnh hơn!”
Tristan thì thào, siết cây đũa gãy của Jacob, ánh mắt dè dặt.
“Chúng ta làm được!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vault rung chuyển, như trái tim Hogwarts đập mạnh, báo hiệu thử thách lớn hơn.
Cô nghiến răng, tung Impedimenta, làm mẹ chậm lại, nhưng mắt vẫn đau đớn.
Bóng ma trên tường sống dậy, hóa thành cơn bão c·hiến t·ranh. Nhện khổng lồ, tám chân sắc như dao, lao xuống, hàm răng độc nhỏ giọt chất lỏng xanh lục, nhắm vào Tristan. Sinh vật sừng, cao gấp đôi người, sừng cong như lưỡi hái, gầm vang, xông tới, mỗi bước làm sàn đá rung chuyển. Bóng người mờ, như giám ngục, vung tay, luồng khí lạnh buốt xương cuốn qua, làm Tristan run rẩy. Cả nhóm bị cuốn vào cơn lốc ảo ảnh riêng. Chiara đối mặt chính mình – người sói hung tợn, móng vuốt cào rách học sinh, máu chảy lênh láng, tiếng gào thét vang vọng.
Penny, trước Beatrice bị người sói xé xác, gào lên:
Penny, lau nước mắt, giơ đũa:
“Không… không phải các anh chị!”
“Riddikulus!”
Nhưng tiếng thì thầm vang lên:
“Tụi bây chỉ xua tan phần nổi! Tảng băng chìm vẫn đợi lũ phàm nhân ngu ngốc!”
“Riddikulus!”
“Tristan, em ổn không?”
Niffler hóa chú thỏ, nhảy tưng tưng, móng vô hại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.