Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55: Bí Mật Trong Vault, Ký Ức Vỡ Vụn, và Lời Gọi Rừng Cấm
Tristan hét, giơ đũa gãy, tim đập mạnh.
“Tristan, nhìn kìa!”
Chiara và Penny đồng thanh, đũa rực sáng:
Barnaby cười lớn, nháy mắt, xoa đầu Tristan.
“Còn ký ức nữa.”
Tristan cầm kính, cảm giác nó nóng lên, như muốn nói gì.
“Nhưng nó liên quan đến Jacob. Tụi mình phải tìm hiểu.”
“Amon để lại cái bẫy này, và tui cá là nó còn trò nữa.”
Tonks, tóc vàng rực đổi sang tím neon, nắm đũa, nheo mắt nhìn trụ đá.
Vault of Fear rung chuyển dữ dội, ánh sáng vàng cam từ trụ đá trung tâm nhấp nháy, như ngọn hải đăng hấp hối giữa cơn bão. Bóng tối từ cánh cửa vô hình cuộn trào, thì thầm ma mị: “Sợ hãi là chìa khóa.” Tristan, ôm con niffler nhỏ lông bóng, đứng giữa nhóm – Chiara, Penny, Tonks, Tulip, Barnaby, Ben – cảm giác không khí nặng như chì, đè ép lồng ngực. Ký hiệu uốn lượn trên nền đá đen thở nhè nhẹ, như mạch máu của một thực thể cổ xưa Lovecraft, khiến da cậu nổi gai. Bản đồ Rừng Cấm vẽ bằng máu khô trên tường lấp lóe đỏ, như đôi mắt rình rập trong bóng tối. Mùi giấy cháy hòa quyện sương đêm quấn quanh, làm tim cậu đập thình thịch, như trống trận trước cuộc chiến.
Penny, lau mồ hôi, liếc niffler, thêm vào:
“Khoan, anh Barnaby!”
Chiara mỉm cười, vỗ vai cậu, mắt sáng như sói dưới trăng.
“*Bombarda Maxima*!”
“R? Công lý?”
“Nhìn đây.”
“Đúng. Tụi mình phải đóng Vault ngay, trước khi Amon quay lại.”
Tulip chỉ bản đồ Rừng Cấm, lông vũ đỏ trên mũi tên như mũi kim chỉ đường.
“Chỗ này rợn tóc gáy hơn cả lần đối đầu giám ngục, chị Tonks!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhóm tụ quanh trụ đá, ánh sáng vàng cam yếu dần, như trái tim sắp ngừng. Tristan, cầm mũi tên gãy và kính bạc, nghĩ: “Tui không phải em trai Jacob, nhưng tui đang dấn thân vào bí mật của anh ấy. R, Amon, Marauders… tui phải tìm sự thật, dù hệ thống gacha này có đang chơi tui.” Cậu đặt mũi tên vào khe trên trụ, nơi nó cắm ban đầu. Trụ rung dữ dội, ánh sáng vàng cam bùng mạnh, nhưng không t·ấn c·ông, như chấp nhận chìa khóa. Ký hiệu trên nền đá sáng đỏ, rồi mờ đi, như con thú hít thở cuối cùng.
**Ký ức thứ nhất**: Tristan thấy Jacob, năm tư, đứng trong hành lang Hogwarts tối om, ánh trăng lẻ loi xuyên qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt anh – trẻ, nhưng mắt đầy quyết tâm. Trước mặt là một người đeo mặt nạ thủy tinh, lấp lánh như pha lê vỡ, áo choàng đen viền bạc tung bay, như bóng ma giữa đêm. Giọng họ trầm, mượt mà, nhưng sắc lạnh: “Jacob, chúng ta không phải kẻ ác như lũ phù thủy ngu muội đồn đại. R tìm kiếm tri thức, sự thật, công lý. Cậu có tài năng hiếm có, gia nhập chúng ta, và cậu sẽ thấy thế giới thực sự.” Jacob, nắm đũa, lắc đầu, mắt sắc: “Tôi không tin lời đường mật. Các người giấu gì đó, và tôi sẽ tự tìm ra.” Người mặt nạ cười khẽ, đặt một mũi tên gãy xuống sàn đá, nói: “Khi cậu sẵn sàng, nó sẽ dẫn cậu đến chúng ta. R luôn chờ.” Hành lang rung lên, ký ức vỡ tan như kính, để lại Tristan choáng váng, tim đập thình thịch.
“Đặt tên? Thôi, chị Penny, em chưa sẵn đâu.”
Chương 55: Bí Mật Trong Vault, Ký Ức Vỡ Vụn, và Lời Gọi Rừng Cấm
Nhóm rời Vault, leo cầu thang đá lạnh buốt, ánh trăng từ thư viện hắt vào, chiếu lên bóng họ. Niffler con kêu “chít,” bám chặt áo Tristan, như đồng minh bất đắc dĩ, móng nhỏ cào nhẹ như nhắc cậu về kính bạc. Cậu liếc bản đồ Rừng Cấm lần cuối, lông vũ đỏ trong tay rung nhẹ, như nhịp tim. Cậu nghĩ: “Tui không biết R là ai, hay Jacob đã tìm gì trong Rừng Cấm. Nhưng tui sẽ đi, dù hệ thống có chơi tui thế nào. Amon, R, tui sẽ đối mặt hết.” Vault im lặng, nhưng Hogwarts thì thầm qua gió, như báo hiệu cơn bão mới từ Rừng Cấm đang đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
“*Finite Incantatem*!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“‘Vault of Fear cần chìa khóa để mở, nhưng để đóng, phải phá cột sáng trung tâm bằng thần chú giải trừ và sức mạnh phối hợp.’ Trụ đá kia là mục tiêu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu phá sai, Vault có thể sập, chôn sống tụi mình. Phải làm đúng!”
“Em không biết, anh Barnaby.”
Luồng sáng trắng từ ba cây đũa bắn vào cột sáng, làm nó nứt ra như kính vỡ. Tonks, Tulip, Barnaby, Ben tiếp nối, giọng mạnh mẽ:
“Tristan, nếu nó là bạn, đặt tên đi. Nhìn mắt nó… không bình thường.”
“Họ là ai? Sao lại nhắm vào Jacob?”
Tristan, cầm kính bạc và mũi tên, nhìn niffler con bám chân mình, kêu “chít” đòi chú ý. Cậu nghĩ: “Tui không muốn dính đến con này, nhưng nếu nó là phần thưởng gacha từ hệ thống… tui sẽ xử lý sau. R, Jacob, kính này… tui phải tìm ra sự thật, nhưng không thể để các chị anh biết về Bánh Xe Vận Mệnh.” Cậu nhét kính vào túi, lông vũ đỏ cọ vào tay, như thì thầm về Rừng Cấm. Cậu nói, giọng chắc:
Tulip, ôm sổ ghi chú Jacob, nhíu mày.
“Jacob, năm tư, gặp người của R. Họ đeo mặt nạ thủy tinh, nói họ tìm công lý, không phải kẻ ác, muốn anh ấy gia nhập. Jacob từ chối.”
“Hay… của R?”
“Jacob từng đến Rừng Cấm. R có thể đang chờ ở đó.”
Penny, siết lọ độc dược, thì thào.
“*Bombarda Maxima*!”
“Chị Chiara, tụi mình rút thôi. Vault đã đóng.”
“Em… thấy ký ức.”
“Chị Chiara, chị Penny, giờ đi!”
Barnaby, đứng cạnh, rùng mình, giọng run.
Cậu ngã quỵ, mũi tên gãy rơi xuống, lông vũ đỏ bay lơ lửng, như ngọn lửa sắp tắt. Đầu óc quay cuồng, cậu thở hổn hển, tay bám sàn đá lạnh. Nhóm vội chạy tới, Chiara đỡ cậu, mắt lo lắng:
“Làm được rồi!”
**Ký ức thứ hai**: Jacob, năm hai, lén lút trong Phòng Theo Yêu Cầu, cười tươi như trẻ con vừa trộm bánh. Bốn phù thủy lớn hơn vây quanh, toát lên tinh thần lầy lội, như “băng đảng lầy lội” của Tristan. Cậu nhận ra hai người: Lupin, tóc nâu lòa xòa, mắt hiền, cầm bản đồ da dê loang lổ mực, thì thào: “Coi chừng, nhóc, tụi này không dẫn mày đi picnic đâu.” James, tóc đen rối, giống Harry đến kỳ lạ, nháy mắt, trêu: “Nhóc Jacob, mày liều thật, dám theo tụi tao vào đây!” Hai người còn lại – một tóc vàng hoe, cười khanh khách, một tóc đen dài, lườm James – mờ đi, như bóng ma. Jacob cầm mũi tên gãy, lông vũ đỏ rực, lẩm bẩm: “Cái này… từ R. Họ muốn gì ở mình?” Lupin cau mày, đặt tay lên vai anh: “Cẩn thận, Jacob. Đừng để nó dẫn mày lạc. R không đơn giản như mày nghĩ.” James cười lớn: “Thôi, nhóc, đi phá làng chơi với tụi tao đã!” Phòng rung lên, ánh sáng lóe, ký ức tan, kéo Tristan về thực tại.
“*Depulso*!”
Tristan nhặt mũi tên, thấy lông vũ đỏ chỉ thẳng vào bản đồ Rừng Cấm trên tường, như mũi kim la bàn.
Barnaby cười lớn, giơ đũa.
Vụ nổ vang dội, cột sáng vỡ tan thành bụi ánh sáng, vàng cam tắt ngấm. Ký hiệu trên nền đá ngừng thở, bóng ma trên tường tan biến như sương. Cánh cửa vô hình đóng sầm, tiếng thì thầm im bặt. Vault of Fear im lặng, như con quái thú khổng lồ ngủ say vĩnh viễn. Không khí nhẹ đi, nhưng vẫn ám mùi giấy cháy, như lời nhắc về Amon.
Tristan sững sờ, nghĩ: “Con niffler này là phần thưởng gacha? Tui không tin cái hệ thống quái quỷ này! Nhưng… tui không thể lộ nó trước chị Chiara.” Cậu liếc nhóm, giả vờ bình tĩnh, mở hộp. Bên trong là một chiếc kính một mắt bằng bạc, lấp lánh, giống hệt Amon từng đeo. Không khí lạnh buốt, tiếng thì thầm “Sợ hãi là chìa khóa” vang mạnh, như tiếng gầm từ vực sâu. Kính rung nhẹ trong tay cậu, như mang linh hồn.
Tristan bước tới, niffler con kêu “chít chít” inh ỏi trên vai, móng nhỏ cào áo cậu như thúc giục. Chính giữa cột sáng, một mũi tên gãy cắm sâu vào trụ đá, lông vũ đỏ rực rung nhẹ, như còn mang hơi thở của chủ nhân cũ. Ánh sáng vàng cam chiếu qua, làm mũi tên lấp lánh như ngọn lửa sống. Cậu hít sâu, nghĩ: “Tui không biết nó là gì, nhưng cảm giác… như của Jacob.” Ngón tay cậu run run chạm vào lông vũ, và một luồng sáng chói bùng lên, như mặt trời nổ tung, cuốn cậu vào cơn lốc ký ức.
“*Reducto*!”
“Cái quái gì?”
“Ừ, nhưng đừng để niffler ăn kính đó, nghe chưa!”
Penny, ôm lọ độc dược, chỉ tay vào cột sáng vàng cam.
Bỗng, niffler con trên vai cậu kêu “chít” điên cuồng, nhảy xuống, móng nhỏ đào bới góc Vault như cơn lốc. Đá vỡ vụn, để lộ một hộp nhỏ bằng gỗ mun, chạm khắc ký hiệu uốn lượn, như rắn sống. Niffler cọ mũi, mắt lấp lánh như xuyên linh hồn, thúc giục cậu mở. Tristan cau mày, nghĩ: “Tui muốn đá con này đi cho rồi, phiền c·hết!” Nhưng một giọng lạnh lùng lóe lên trong đầu – hệ thống Bánh Xe Vận Mệnh: “Phần thưởng đặc biệt từ event gacha Đêm Halloween: Niffler Vận Mệnh. Kích hoạt thành công.”
“Nhưng Amon chưa hết đâu.”
Tristan lắc đầu, nghĩ: “Tui không muốn dính sâu với con này, nhưng mắt nó… như biết gì đó.”
“Đúng, và manh mối này.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nó trỏ vào Rừng Cấm. Jacob từng đến đó, và R… có lẽ cũng ở đó.”
“Sổ Jacob có gì về đóng Vault không?”
“Jacob năm hai, ở với… nhóm bạn, chắc là Marauders. Em nhận ra anh Lupin, cầm bản đồ da dê, và anh James, giống Harry. Họ lầy lội, nhưng cảnh báo Jacob về R.”
“Jacob quen họ từ năm hai? Nhưng R là gì mà cứ bám theo anh ấy?”
“Tristan, em sao vậy? Mặt em trắng bệch kìa!”
“Con đó nhìn nghịch lắm!”
Tristan thì thào, siết chặt cây đũa gãy của Jacob, ánh mắt dè dặt quét qua nhóm.
“Marauders? Lupin và James Potter?”
“Tụi chị tin em, nhóc.”
“Băng đảng lầy lội bất bại!”
Ben, ôm *Hogwarts: A History* run run, mắt dán vào góc tối.
“Đồng ý, nhóc, nhưng tụi mình chưa xong việc.”
“Kính của Amon?”
Tonks, tóc đổi đỏ rực, giơ đũa, quay sang Tulip.
“Tristan, cẩn thận.”
“Đồng ý. Nhưng em giữ mũi tên và kính cẩn thận.”
“Hắn nói về ‘tảng băng chìm’… và R.”
Penny kéo tay anh, giọng gấp.
Tristan nuốt khan.
Tonks hét, tóc đổi xanh lá, nhảy lên ôm Barnaby, suýt làm anh ngã.
“*Finite Incantatem*!”
Tulip lật sổ, đọc nhanh, ngón tay run:
Tristan hổn hển, chỉ mũi tên.
“Em không chắc tụi mình nên ở lại lâu đâu.”
Chiara, mắt sắc như sói, nắm lọ thuốc.
“Có gì đó… lấp lánh bên trong.”
“Vault này đang thao túng tụi mình. Kính đó có thể là bẫy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.