Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Chia Tay Dưới Ánh Trăng, Bùa May Mắn, và Lời Hứa Tái Hợp
Họ ra sân trường, sương mù giăng kín, cổng Hogwarts hiện lên như bóng ma khổng lồ trong ánh trăng. Cây liễu roi đung đưa, cành lá quật nhẹ như trêu đùa. Một con cú bay ngang, kêu “hú” làm Ben giật mình, ôm chặt Hogwarts: A History như khiên. Tonks trêu: “Ben, bình tĩnh, cú chứ không phải Amon!” Cả nhóm cười, nhưng không khí dần nặng nề khi họ dừng lại gần cổng.
Nhóm cười, nhưng ánh mắt lộ lo lắng khi nhắc đến R. Tristan nhìn họ, nghĩ: “Tui không muốn họ đi. Họ đánh nhau vì tui, nhưng giờ chỉ còn tui và con niffler phiền phức này. Rừng Cấm… tui phải tự lo thôi.” Cậu liếc niffler, đang cọ mũi vào áo, kêu “chít” như đòi ăn. Cậu lẩm bẩm: “Mày mà gặm đũa tui, tui nhốt mày vào rương!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng rồi!” Penny cười, vỗ tay, suýt làm rơi lọ độc dược. “Nhưng đừng để niffler gặm nó, em! Con đó nhìn nghịch lắm, hôm qua nó suýt ăn khuy áo tui!”
“Cháy quần?” Barnaby cười khà khà, mắt sáng như trẻ con. “Tui còn khổ hơn! Đàn rồng ở khu bảo tồn cứ phun lửa cháy giày tui. Tuần trước, con rồng non nhai mất cái xẻng, tui phải chạy trốn nó cả ngày!” Anh vỗ vai Tristan, suýt làm cậu ngã, niffler kêu “chít” hoảng loạn. “Nhưng vui, nhóc ạ! Mày nên thử nuôi rồng, ngầu hơn niffler!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhóm cười rộ, tiếng cười át cả tiếng gió. Niffler con kêu “chít,” cào áo Tristan, suýt làm cậu rớt đũa. Cậu lẩm bẩm: “Con này mà dễ thương, tui thà nuôi boggart!” Cậu nghĩ: “Tui quen có họ bên cạnh, giờ chia tay… thấy trống vắng sao ấy. Mà con niffler này cứ phá, chắc tui phải xin cô McGonagall nuôi nó, không thì nó đào luôn Hogwarts!”
“Con này đúng là p·há h·oại!” Tristan lẩm bẩm, túm niffler, nhưng nó trườn khỏi tay, nhảy lên bàn, cọ mũi vào bùa răng rồng nhựa. Cậu nghĩ: “Tui muốn đá mày ra, nhưng hệ thống gacha nói mày là ‘phần thưởng.’ Thật hay bẫy của Amon? Mày mà gặm bùa của anh Barnaby, tui nhốt mày thật!” Cậu nhìn bùa trên cổ, mũi tên gãy, và kính bạc trên bàn, nghĩ: “R là ai? Jacob tìm gì trong Rừng Cấm? Hệ thống Bánh Xe Vận Mệnh… đang chơi tui hay dẫn tui đi đâu?”
“Ha, nhóc, dẫn nó đến McGonagall đi!” Tonks cười lớn, tóc đổi cầu vồng, lấp lánh như pháo hoa. “Nói là thú cưng chống Amon, cô ấy sẽ cho mày nuôi… hoặc trừ hết điểm Gryffindor! Tui cá mười Galleon là cô ấy biến niffler thành dép lông!”
“Tui thì thà đánh nhau với Amon lần nữa!” Tonks càm ràm, khoanh tay, tóc đổi tím lấp lánh. “Sếp Thần Sáng giao vụ bùa chú đen, nghi liên quan đến đám R. Tui vừa lăn lộn trong Vault, giờ phải viết báo cáo dài hơn cả đuôi rồng! Tui còn phải giấu nhật ký khỏi boggart!” Cô lôi cuốn sổ nhỏ bằng da, giơ lên như chiến lợi phẩm. “Mực vô hình, để tụi boggart khỏi rình bí mật Thần Sáng. Tui ghi cả vụ Vault, để nghiên cứu Amon!”
“Nhóc, có manh mối về Jacob thì gửi cú,” Tulip nháy mắt, giơ sổ Jacob. “Tui sẽ bỏ bùa chú chạy tới, dù khách hàng có la tui cháy quần hay cháy tóc!”
“Ben, bình tĩnh, mày sống sót được Amon, sếp thì nhằm nhò gì!” Tulip trêu, rồi quay sang Tristan. “Nhóc, mày mạnh lắm, nhưng R và Amon không đùa đâu. Tụi tui đi, nhưng mày không đơn độc, nhớ nhé.”
“Niffler này đủ làm em loạn rồi, anh Barnaby!” Tristan cười, đẩy niffler khỏi vai, nhưng nó bám chặt như keo. “Em phải xin phép cô McGonagall giữ nó, không thì nó đào cả tháp Gryffindor!”
“Tui thì bay tới ngay, boggart hay Amon tui cũng xử!” Tonks tuyên bố, tóc đổi cầu vồng lần cuối, sáng rực như pháo hoa. Cô ôm cả nhóm, suýt làm Barnaby làm rơi đũa, làm anh la: “Tonks, tui vừa nhặt xong!” Cô cười lớn: “Băng đảng lầy lội sẽ quay lại, nhóc! Tui ghi lời hứa này vào nhật ký, mực vô hình, không ai hack được!”
Cậu cất kính và mũi tên vào rương, khóa chặt, sợ niffler đào. Cậu đeo bùa Barnaby, răng nhựa lấp lánh, cảm giác ấm áp, như mang theo tình bạn của nhóm. Cậu để niffler ngủ trên gối, dù miễn cưỡng, nghĩ: “Mày ngủ đi, đừng đào nữa, không tui gửi mày cho cô McGonagall thật!” Niffler kêu “chít,” cuộn tròn, mắt lấp lánh như biết bí mật.
“Tui cá boggart đọc được, rồi biến thành sếp mày, Tonks!” Tulip cười lớn, làm Ben giật mình, suýt đánh rơi sách. Nhóm cười nghiêng ngả, sương mù quanh sân trường như rung theo. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Boggart mà đọc được thì sao, Tonks?” Tulip trêu, ôm sổ ghi chú Jacob, nháy mắt. “Hay tóc mày đổi màu lộ hết bí mật rồi!” Cô thở dài: “Tui thì mệt với đám khách ở Diagon Alley. Tụi nó đòi bùa chú nổ tung mà không cháy quần, không khói, không mùi! Làm nghiên cứu nhức đầu, Tristan, đừng dại theo tui, không là mày hói sớm!”
“Tui ở bệnh xá, có gì báo ngay,” Chiara nói, nắm tay cậu, ấm áp như ánh trăng. “Tui sẽ theo dõi em, và con niffler. Nếu nó đào giường, tui có bùa sửa cho em!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan cầm bùa, răng nhựa lấp lánh, to đùng như đồ chơi trẻ con, nghĩ: “Tui không biết cái này có tác dụng gì, nhưng anh Barnaby nhiệt tình quá, từ chối chắc anh ấy khóc!” Cậu đeo bùa, dây da cọ cổ, cười: “Cảm ơn, anh Barnaby. Nếu Amon quay lại, em ném cái này vào mặt hắn, xong gọi anh mang rồng tới!”
Tristan gật đầu, cổ họng nghẹn. Cậu nghĩ: “Tui chưa tin họ sẽ quay lại, nhưng họ đã lăn xả vì tui trong Vault. Tui… không đơn độc, đúng không?” Cậu mỉm cười, giọng khàn: “Em sẽ gửi cú, các anh chị. Cảm ơn… vì đã ở đây.”
Chương 56: Chia Tay Dưới Ánh Trăng, Bùa May Mắn, và Lời Hứa Tái Hợp
Bỗng, Barnaby lục túi, lôi ra một chiếc bùa lấp lánh, làm từ răng rồng nhựa buộc dây da, to hơn bàn tay, lóng lánh ánh bạc. Anh ngượng, gãi đầu, mặt đỏ như táo: “Tui… tui mua ở Hogsmeade, nghĩ nó hợp nhóc. Răng rồng nhựa thôi, không phải thật, nhưng may mắn lắm! Đeo đi, chống được Amon, cả niffler nữa!” Anh nhét bùa vào tay Tristan, suýt làm rơi, làm niffler kêu “chít” nhảy dựng.
“Ha, nhóc, tui cũng mong thế!” Tonks nháy mắt, tóc đổi xanh neon chói lòa, làm bức tranh hiệp sĩ Cadogan giật mình la: “Tóc gì kỳ cục!” Cô cười lớn: “Đánh nhau với Amon còn sướng hơn viết báo cáo cho sếp Thần Sáng. Ba cuộn da dê, mày tin nổi không? Boggart còn dễ thương hơn sếp tui!”
Không khí dần trầm. Penny bước tới, ôm Tristan, thì thào: “Em cứ gửi cú, chị bỏ độc dược chạy tới ngay. Đừng để R bắt em, nghe chưa?” Cô lau mắt, cố cười, nhưng tay vẫn siết lọ độc dược như sợ nổ.
Hành lang Hogwarts tĩnh lặng, ánh trăng bàng bạc len qua cửa sổ cao, chiếu lên những bức tranh cổ thì thầm như kể chuyện ma quái. Nhóm của Tristan – Chiara, Penny, Tonks, Tulip, Barnaby, Ben – bước đi, tiếng giày vang trên đá lạnh, xen lẫn tiếng “chít chít” inh ỏi của con niffler con bám trên vai cậu. Sau khi đóng Vault of Fear, không khí nhẹ nhõm, như vừa thoát cơn bão, nhưng pha chút uể oải, như chiến binh thấm mệt. Gió đêm lùa qua khe đá, mang mùi cỏ ẩm và sương mù, làm tóc Tonks – lúc này đỏ rực như lửa – bay lòa xòa, suýt che mắt cô.
“Ừ, tui phải về Bộ Pháp thuật,” Penny thở dài, ôm lọ độc dược chặt đến mức suýt bể. “Lô độc dược mới đang chờ. Lỡ sai là nổ tung phòng thí nghiệm, mà sếp cứ hối báo cáo như đòi nợ! Tui thà pha độc dược cho Amon còn đỡ stress!”
Tristan, ôm niffler, quay về tháp Gryffindor với Chiara. Cầu thang xoắn lạnh buốt, ánh lửa từ phòng sinh hoạt chung hắt lên tường, ấm áp nhưng cô đơn. Một học sinh Gryffindor nhỏ chạy ngang, la: “Ai để niffler ngoài hành lang thế?!” Tristan thở dài, nghĩ: “Tui chứ ai!” Trong phòng ngủ riêng, giường nhỏ, rương gỗ, và bàn đầy sách hiện ra dưới ánh nến. Niffler nhảy lên giường, kêu “chít,” đào gối như tìm vàng, làm lông bay tứ tung, suýt làm đổ lọ mực.
Nhóm ôm nhau lần cuối, ánh trăng chiếu lên bóng họ, như bức tranh sống động. Tonks quay lại, tóc lóe vàng, hét: “Nhóc, giữ bùa chặt, và đừng để niffler ăn giày tui gửi mày! Tui đặt ở Hogsmeade, giao tuần sau!” Cả nhóm cười lớn, Penny suýt vấp, Tulip đỡ cô, Barnaby vung tay như múa, suýt trúng Ben. Chiara đứng lại, vẫy tay khi Penny, Tonks, Tulip, Barnaby, và Ben bước qua cổng Hogwarts, bóng họ mờ dần trong sương mù.
“Nhóc, giờ mày ngầu hơn cả Thần Sáng!” Tonks trêu, tóc lóe hồng, giơ cuốn nhật ký. “Tui ghi vụ bùa này vào đây, để boggart biết mà sợ! Mực vô hình, bí mật tuyệt đối, trừ khi boggart học được Revelio!”
Chiara, đứng cạnh Tristan, dịu dàng nói: “Tui ở lại bệnh xá, giúp bà Pomfrey với lọ thuốc sói và mấy học sinh nghịch dại. Nhưng các cậu…” Cô liếc nhóm, mắt buồn, như sói nhìn đàn sắp rời đi.
Ben, rụt rè, lí nhí: “Tui… sẽ tra sách về R, báo em sau. Đừng đi Rừng Cấm một mình, nguy hiểm lắm. Tui… tui sợ, nhưng tui sẽ giúp.” Anh đỏ mặt, làm Penny vỗ vai, cười khích lệ.
“Tristan, tui ở lại, sẽ giúp em thuyết phục McGonagall,” Chiara mỉm cười, mắt sáng như sói dưới trăng. “Nhưng con niffler… đặc biệt. Tui thề, mắt nó như biết gì đó. Giữ cẩn thận, em.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tui mang cả đàn rồng tới giúp!” Barnaby cười, vỗ vai cậu, làm niffler kêu “chít” rơi xuống đất, lăn một vòng như quả bóng lông. “Nhóc mạnh lắm, tui tin mà! Mà giữ con niffler khỏi giày tui, nó nhìn giày tui sáng nay như kho báu!”
“Chỗ này yên tĩnh quá, chị Tonks,” Tristan nói, siết cây đũa gãy của Jacob, mắt dè dặt lướt qua nhóm. “Em cứ tưởng Amon sẽ nhảy ra từ bức tranh nào đó.”
Ben, rụt rè, lí nhí: “Tui… tui làm ở Bộ Pháp thuật, phòng lưu trữ. Sếp cứ bắt viết báo cáo, mà tui chỉ muốn đọc sách. Hôm qua tui làm rơi mực lên tài liệu, suýt bị đuổi! R còn nguy hiểm hơn sếp, đúng không?” Anh liếc nhóm, run run, làm Penny bật cười, vỗ vai an ủi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.