Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 57: Đêm Khuya Trong Tháp Gryffindor, Niffler Bí Ẩn, và Hệ Thống Lầy Lội
“1500 điểm? Nghe hoành tráng, nhưng tui dùng nó kiểu gì? Mua đồng Sickle cho niffler gặm à? Hay mua bùa mới thay cái răng nhựa này?”
Cậu nằm dài trên giường, chăn đỏ trùm nửa người, nhìn trần nhà đầy mạng nhện, tưởng tượng cảnh mang niffler đến cô McGonagall. Cô sẽ đẩy kính, nhìn niffler qua ánh mắt sắc như dao, rồi vung đũa biến nó thành dép lông đỏ thắm, thêu huy hiệu Gryffindor. Cậu bật cười, lẩm bẩm:
Tristan nhìn Rừng Cấm qua cửa sổ, màn sương dày đặc che khuất những tán cây đen kịt, như cánh cửa dẫn vào vực thẳm. Cậu nghĩ: “Tui muốn lẻn ra Rừng Cấm, tìm manh mối Jacob, R, hay bất cứ thứ gì liên quan đến Amon. Nhưng năm 1993 này lộn xộn quá. Sirius Black vượt ngục, giám ngục lởn vởn khắp Hogwarts, đặc biệt quanh Rừng Cấm. Cô McGonagall và thầy Dumbledore giá·m s·át chặt như mắt cú, cổng trường đầy bùa bảo vệ. Lẻn ra bây giờ là tự nộp mạng cho giám ngục, hay tệ hơn, bị trừ điểm Gryffindor cả năm. Tui không ngu mà chui đầu vào rắc rối!” Cậu thở dài, hơi thở mờ đi trong không khí lạnh, mắt lườm niffler đang ngáp “chít” trên gối.
“Dữ liệu xác nhận: Niffler an toàn. Túc chủ hãy tin tưởng hệ thống.”
“Mày là ai hả? Phân thân của Amon, đúng không? Hệ thống gacha nhét mày vào để làm gì?”
Cậu túm niffler bằng hai tay, giơ nó lên ngang mắt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng quắc, lấp lánh như đá quý dưới ánh nến. Lông nó mềm mại, ấm áp, nhưng ánh mắt lại sắc như xuyên tâm trí.
Hệ thống:
“Niffler biết gì về R? Nói đi, đừng úp mở nữa!”
Chương 57: Đêm Khuya Trong Tháp Gryffindor, Niffler Bí Ẩn, và Hệ Thống Lầy Lội
“Trả lời kiểu robot thế à? Trung thành 100% là sao, mày kiểm tra kiểu gì? Nếu nó là bẫy, tui làm sao tin mày được?”
Cậu túm niffler, đặt nó xuống giường, nhưng nó bám chặt vai, kêu “chít” như an ủi. Tristan thở dài, mồ hôi lấm tấm trên trán, nghĩ: “Tui không moi được gì từ con này. Nó cute quá, làm tui mất tập trung. Phải hỏi thẳng cái hệ thống quái quỷ kia.” Cậu nhắm mắt, ngồi xếp bằng trên giường, chăn nhàu nhĩ trượt xuống sàn, gọi trong đầu:
Tristan la, chỉ vào niffler đang bò lại lên giường, kêu “chít” như phản đối.
Niffler nghiêng đầu, kêu “chít” như trêu, rồi lăn lóc trên giường, suýt rơi xuống sàn đá lạnh. Tristan thở hổn hển, tay bám mép giường, nghĩ: “Cute thì cute thật, nhưng tui thà giao mày cho giám ngục còn hơn! Nếu mày là Amon, tui tiêu chắc!” Cậu giơ đũa, ánh gỗ sứt sẹo lấp lánh dưới ánh nến, thì thào:
“Mày dám trêu tui? Tui sẽ ném mày cho cô McGonagall, để cô ấy biến mày thành dép lông đỏ Gryffindor!”
“Xuống ngay! Mày muốn tui thành trò cười của cả Gryffindor à?”
“Tin mày? Tui thà tin niffler không gặm đũa tui!”
“Mày mà là Amon, tui tiêu rồi! Nhưng sao mày… dễ thương thế hả? Tui không nỡ đá mày ra khỏi phòng!”
Tristan bực, hét trong đầu, giọng gần như gào:
“Mày ngủ mà cũng phá! Tui thà hỏi giám ngục còn được nhiều thông tin hơn! Chúng nó ít ra còn gầm gừ cho tui sợ!”
Tristan gầm gừ, làm niffler giật mình, lăn vào chân cậu, kêu “chít” như trách móc, lông nó cọ vào ống quần, mềm mại như nhung. Cậu thử hỏi tiếp, giọng bớt gắt:
Niffler chỉ kêu “chít,” cọ mũi vào ngón tay cậu, mùi lông ẩm như cỏ sau mưa. Rồi nó bất ngờ lăn tròn trên giường, như quả bóng lông, làm lông gối bay tứ tung, bám đầy chăn đỏ. Tristan bực, hét khẽ:
Phòng ngủ tháp Gryffindor chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh nến lập lòe trên bàn gỗ sứt sẹo, hắt bóng lung linh lên tường đá lạnh lẽo, nơi những vết nứt nhỏ như kể chuyện cổ xưa của Hogwarts. Ánh trăng bàng bạc xuyên qua cửa sổ hẹp, chiếu xuống Rừng Cấm mờ sương, xa xa là bóng giám ngục lướt qua như hồn ma, mang theo hơi lạnh thấu xương, như thể chính nỗi sợ đang rình rập. Tiếng gió rít qua khe đá, gào rú như tiếng quái thú, mang theo lời thì thầm mơ hồ: “Sợ hãi là chìa khóa,” dư âm từ Vault of Fear khiến da Tristan nổi gai. Từ phòng bên, tiếng ngáy của học sinh Gryffindor vang lên, xen lẫn tiếng lầu bầu mơ màng của ai đó, có lẽ đang mơ thấy giám ngục hoặc Sirius Black. Tristan ngồi trên giường nhỏ, chăn đỏ Gryffindor nhàu nhĩ, bùa răng rồng nhựa của Barnaby lấp lánh trên cổ, to đùng như đồ chơi trẻ con, dây da cọ vào da cậu, mang lại cảm giác ấm áp giữa không khí cô đơn. Rương gỗ khóa chặt ở góc phòng, chứa kính bạc và mũi tên gãy, như đang giấu bí mật của Jacob. Bàn học chất đầy sách – *Hogwarts: A History* phủ bụi, sổ ghi chú Jacob loang mực – như nhắc cậu về những câu đố chưa lời giải. Niffler con cuộn tròn trên gối, lông bóng mượt dưới ánh trăng, kêu “chít” nhỏ, nhưng đôi mắt lấp lánh như hai ngọn lửa tí hon, như thể nó biết điều gì đó mà cậu không bao giờ moi được.
“Cứ như game mobile ấy! Mày nghĩ tui muốn nuôi nó chắc? Nó đào cả Hogwarts mất!”
Hệ thống lặp lại, đều đều như máy hỏng:
“Thú cưng? Mày nói con niffler p·há h·oại này hả?”
“Mày nữa, đồ p·há h·oại. Trước khi dấn thân, tui phải hiểu mày là cái quái gì đã.”
Niffler lăn tròn trên giường, như trêu cậu hỏi sai, rồi ngáp “chít,” cuộn tròn như quả bóng lông, lông bóng mượt ánh lên dưới ánh nến. Tristan ôm đầu, tóc dính mồ hôi:
“Chắc tui phải nhờ chị Chiara thật. Cô McGonagall mà thấy con này, Gryffindor mất sạch điểm, tui bị cấm túc cả tháng!”
Hệ thống tiếp tục, như khoe khoang: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ. Điểm vận mệnh có thể mua ma dược nâng cấp thú cưng.”
Hệ thống đáp, giọng vô cảm: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bỗng, hệ thống vang lên, giọng máy móc cắt ngang dòng suy nghĩ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu thử “hối lộ,” lục túi áo, lôi ra một đồng Sickle lấp lánh, giơ trước mặt niffler.
Niffler kêu “chít” to hơn, nhảy xuống góc giường, móng nhỏ đào điên cuồng vào lớp đệm, như cơn lốc tí hon. Chỉ vài giây, nó lôi ra một chiếc tất cũ rách, bốc mùi như để quên từ năm ngoái, giơ lên như chiến lợi phẩm, mắt lấp lánh tự hào. Tristan la:
“*Lumos!*”
“Sequence cái đầu mày!”
Một giọng máy móc, lạnh lùng vang lên trong đầu, như phát ra từ cõi khác: (đọc tại Qidian-VP.com)
Tristan chớp mắt, ngồi bật dậy, làm niffler kêu “chít” lăn khỏi giường, rơi xuống sàn đá, lông xù lên như quả bông. Cậu lẩm bẩm:
“Đừng đào gối nữa, không tui gửi mày cho giám ngục thật!”
“Thông báo: Nhiệm vụ phụ tuyến: Nguyền Rủa Bảo Khố (2) hoàn thành. Thám hiểm Vault of Fear: 1/1. Phần thưởng: 1500 điểm vận mệnh. Lưu ý: Lời nguyền Vault of Fear đã ngừng rò rỉ, nhưng các Vault khác vẫn hoạt động. Túc chủ cần thận trọng.”
“Mày cũng bênh nó hả? Tui sẽ hack cả hai nếu mày là Amon!”
“Nói đi, mày biết gì? Đồng này cho mày!”
“Niffler Vận Mệnh, phần thưởng event gacha Đêm Halloween. An toàn 100% trung thành 100%. Có liên quan đến Amon, nhưng không phải phân thân. Tiếp tục nhiệm vụ để biết thêm.”
Niffler kêu “chít” cuối, cuộn chặt như quả bóng, lông bóng mượt ánh lên dưới ánh trăng, đôi mắt lấp lánh như ngọn lửa, như gợi ý bí mật về R hay Amon vẫn đang chờ đâu đó.
“Tui không cần kho báu rác rưởi của mày! Trả lời đi, mày biết gì về Amon?”
“*Revelio!*”
Luồng sáng lóe lên, quét qua niffler, nhưng không có gì bất thường. Chỉ làm niffler kêu “chít” to hơn, nhảy lên đầu cậu, móng nhỏ cào tóc, làm tóc rối như tổ quạ. Tristan la:
“Thông tin khóa. Hoàn thành nhiệm vụ để mở.”
“Mày! Tui đang nghiêm túc, mà mày làm trò hề! Mắt mày sáng như đèn lồng, không phải niffler bình thường đâu!”
Cậu lẩm bẩm, kéo chăn đỏ trùm kín, để niffler ngủ trên gối, dù miễn cưỡng.
“Hệ thống Bánh Xe Vận Mệnh! Niffler này là gì? Có phải bẫy của Amon không? Nói rõ đi!”
Tristan lườm niffler, đang cọ mũi vào bùa Barnaby, kêu “chít” như đồng tình với hệ thống. Cậu chỉ vào nó, giọng nghiến răng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Niffler ngửi ngửi, gặm đồng một phát, rồi nhè ra ngay, đồng rơi xuống bàn, lăn kêu “cạch.” Nó lăn tròn trên bàn, kêu “chít chít” như chế giễu, suýt làm đổ lọ mực. Tristan ôm đầu, tóc rối bù:
“Ngủ đi, đồ phiền phức,”
Cậu ngồi phịch xuống giường, niffler bò lên vai, lông cọ vào má cậu, mang theo mùi cỏ và đất. Cậu nhớ kính bạc giống của Amon, hành vi kỳ lạ của niffler – đào đúng hộp gỗ mun trong Vault, đôi mắt lấp lánh như biết trước mọi thứ. “Amon từng lừa Jacob, dùng bùa chú và lời nói mượt mà. Nếu mày là phân thân, tui toi chắc. Nhưng hệ thống gacha… sao lại đưa mày đến?” Cậu giơ đũa, hít sâu, thì thào:
Ánh sáng trắng bùng lên, chiếu vào mắt niffler, làm đôi mắt nó lóe sáng như gương. Nhưng nó chỉ nhảy lên bàn học, móng nhỏ gõ lách cách trên gỗ, cọ mũi vào bùa Barnaby, kêu “chít chít” như cười. Răng rồng nhựa rung nhẹ, ánh bạc phản chiếu ánh nến, như đồng lõa với trò nghịch của niffler. Tristan lườm, giọng nghiến răng:
“Hành vi hack không được hỗ trợ. Túc chủ vui lòng nâng cấp sequence để tăng quyền truy cập.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.