Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 58: Bình Minh Dưới Ánh Vận Mệnh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Bình Minh Dưới Ánh Vận Mệnh


Tristan nhìn Rừng Cấm, nghĩ: “Giám ngục lởn vởn, Sirius Black đâu đó, R và Amon rình rập. Hệ thống úp mở, niffler thì khả nghi. Tui không thể cứ là Robot yếu ớt. 1500 điểm vận mệnh từ Vault of Fear… tui phải thăng giai Sequence 7, dù có thể trả giá bằng chính tâm trí.” Cậu siết bùa Barnaby, cảm giác răng nhựa nóng lên, như đồng hành cùng quyết tâm. Cậu lẩm bẩm, giọng khàn: “Tui cần sức mạnh, để sống sót, để tìm Jacob, để đối mặt bất cứ thứ gì đang chờ.”

“Mày mà báo tin cho Amon, tui nhốt mày vào rương, nghe chưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cơ thể cậu biến đổi, da tay lấp lánh như thủy ngân, ngón tay thon dài, uốn cong như rắn, móng ánh kim loại, sắc như dao. Mắt lóe sáng, đồng tử co lại như rắn, phản chiếu ánh nến thành vòng xoáy bạc. Cậu hoảng loạn, nhìn tay, nghĩ: “Tui thành quái vật sao?” Da lạnh như kim loại, nhưng ấm dần, trở lại bình thường. Niffler kêu “chít,” cọ vào tay, như xác nhận cậu vẫn là con người. Cậu thở hổn hển, mồ hôi ướt áo, bùa Barnaby rung nhẹ, như đồng hành qua cơn ác mộng.

Cậu đứng dậy, sàn đá lạnh buốt dưới chân, khóa cửa bằng Colloportus, ánh sáng xanh lóe lên, ổ khóa kêu “cạch” khô khốc. Cậu giơ đũa, thì thào: “Muffliato!” Một luồng khí vô hình bao quanh phòng, át tiếng động, như bức màn che giấu tội lỗi. Cậu kiểm tra cửa sổ, thì thào: “Repello Muggle!” để chắn cú do thám, mắt dè dặt liếc niffler đang cọ mũi vào gối, kêu “chít” như trêu. Cậu lườm:

Cậu cất lọ ma dược rỗng vào rương, khóa bằng Colloportus, kiểm tra bùa bảo vệ, ánh sáng xanh lóe lên, như dấu ấn bí mật. Cậu nhìn Rừng Cấm qua cửa sổ, sương mù tan dần, nhưng bóng giám ngục vẫn lởn vởn. Cậu nghĩ: “Will Auceptin… Vận Mệnh… tui đang dấn vào thứ gì? R, Amon, hay chính hệ thống là kẻ dẫn dắt? Tui sẽ điều tra, nhưng không phải bây giờ, khi giám ngục còn rình.” Niffler ngủ trên gối, kêu “chít” nhỏ, mắt lấp lánh như sao, như gợi ý bí mật vẫn chờ trong bóng tối. Gió rít qua cửa sổ, mang tiếng lá xào xạc, như lời thì thầm của Vận Mệnh, gọi cậu đến tương lai đầy hiểm nguy.

Cậu nhìn quanh, chỉ thấy bóng nến nhảy múa, nhưng cảm giác hàng loạt ánh mắt vô hình dõi theo, từ tường đá, trần mạng nhện, lọ mực trên bàn, thậm chí từ đôi mắt lấp lánh của niffler. Mắt không hình dạng, nhưng lạnh như băng, sắc như dao, như thực thể Vận Mệnh đang lột trần tâm trí cậu. Mồ hôi chảy dài, tay siết bùa Barnaby, răng nhựa nóng rực, như chống lại ánh mắt. Cậu nghĩ: “Ai đó… dừng nhìn tui! Tui không muốn thành con cờ của Vận Mệnh!”

Một giọng nói mơ hồ, không nam không nữ, vang lên trong đầu, như từ vực thẳm: “Vận Mệnh không ban tặng miễn phí. Giá phải trả trước, không phải sau. Kẻ muốn nắm may mắn, phải gánh lời nguyền của nó…” Giọng lặp lại, chồng chéo, như dàn hợp xướng ma quái, xen lẫn tiếng lưỡi rắn và gió Rừng Cấm. Đầu cậu đau như búa bổ, tai ù, như bị nhét cả thế giới vào não. Cậu lẩm bẩm, giọng run:

“Tui… sẽ không gục.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọng máy móc vang lên, lạnh như kim loại: “Giao dịch hoàn tất. Ma dược Sequence 7: Lucky One đã kích hoạt. Khuyến nghị mua ma dược Sequence 9: Marauder cho thú cưng Niffler Vận Mệnh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau cơn hỗn loạn, sức mạnh mới trỗi dậy. Cơ thể nhẹ nhàng, như được Vận Mệnh nâng đỡ. Đầu óc tỉnh táo, trực giác vẫn nhạy, nhưng không còn quá tải. Hệ thống vang lên: “Thăng giai Sequence 7: Lucky One hoàn tất. Năng lực: Passive Luck⁂ – Lucky Ones thường xuyên gặp may mắn, như tìm tiền, kẻ thù đánh trượt, tung xúc xắc đúng ý muốn.” Tristan lôi đồng Sickle dưới gối, đúng như trực giác, tung đồng, luôn ra mặt cậu muốn. Cậu nghĩ: “Đây là may mắn sao? Tui cảm thấy… kỳ lạ, như có ai sắp xếp mọi thứ.” Cậu liếc niffler, đang lăn tròn trên giường, kêu “chít,” mắt lấp lánh như cười. Cậu lườm:

Niffler nghiêng đầu, kêu “chít,” lăn tròn trên giường, làm lông bay tứ tung. Tristan nghĩ: “Mày cute quá, nhưng tui không xiêu đâu. Nếu mày là bẫy, tui sẽ tìm ra.” Cậu mở rương, kiểm tra kính bạc và mũi tên, ánh kim loại lóe lên dưới ánh nến, như nhắc về Amon. Cậu khóa rương, gọi trong đầu:

“Mày biết gì, đúng không? Tui sẽ moi ra, dù có phải dùng may mắn này!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hệ thống lặp lại, giọng robot: “Khuyến nghị ma dược Sequence 9: Marauder cho thú cưng.” Tristan gào: “Không đời nào! Nó mà mạnh hơn, tui mất cả phòng!”

“Ai… đang nói? Will… Auceptin? Hệ thống, mày giấu tui cái gì?”

Niffler kêu “chít” như phản đối, nhảy lên bàn, móng nhỏ gõ lách cách, mắt lấp lánh như cười. Một lọ thủy tinh xuất hiện trong tay Tristan, nhỏ như ngón tay, chứa chất lỏng bạc lấp lánh như thủy ngân, xoáy như vòng xoáy Vận Mệnh, tỏa ánh sáng kỳ lạ, như chứa cả bầu trời sao. Cậu siết lọ, tay run, nghĩ: “Nếu tui sụp đổ, không ai cứu. Nhưng tui phải mạnh hơn, vì chính tui.”

Chương 58: Bình Minh Dưới Ánh Vận Mệnh (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hệ thống Bánh Xe Vận Mệnh! Mua ma dược Sequence 7: Lucky One. 1500 điểm, đúng không?”

Phòng ngủ tháp Gryffindor chìm trong ánh bình minh đỏ nhạt, len qua cửa sổ hẹp, chiếu lên tường đá đầy vết nứt, như gương mặt Hogwarts đang lặng lẽ quan sát. Sương mù bám dày ngoài kính, Rừng Cấm mờ ảo như cõi mộng, nơi bóng giám ngục lướt qua, mang hơi lạnh c·hết chóc, như nhắc rằng mùa thu 1993 không dành cho kẻ liều lĩnh. Tiếng cú kêu xa xăm xen lẫn tiếng học sinh Gryffindor lục đục dậy ở phòng bên, nhưng căn phòng của Tristan tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rít qua khe đá, như thì thầm bí mật của thần bí. Cậu ngồi trên giường, chăn đỏ nhàu nhĩ, mắt quầng thâm sau đêm mất ngủ, bùa răng rồng nhựa của Barnaby lấp lánh trên cổ, dây da cọ vào da, mang chút ấm áp giữa không khí u ám. Rương gỗ khóa chặt ở góc phòng, chứa kính bạc và mũi tên gãy, như đang giấu lời nguyền của Jacob. Bàn học chất đầy sách – Hogwarts: A History phủ bụi, sổ ghi chú Jacob loang mực – như những câu đố câm lặng. Niffler con cuộn tròn trên gối, lông bóng mượt ánh trăng, kêu “chít” nhỏ, nhưng đôi mắt lấp lánh như sao, như biết cậu sắp bước vào vực thẳm.

Đột nhiên, trực giác cậu sắc như dao, như sợi dây vô hình nối với dòng chảy Vận Mệnh. Cậu “thấy” đồng Sickle dưới gối, “biết” một học sinh Gryffindor sắp làm đổ mực ở phòng bên, “cảm” giám ngục lướt qua Rừng Cấm, cách ba dặm. Thông tin tràn vào đầu, như dòng thác, làm mắt cậu mờ đi, đầu đau nhức. Cậu cắn răng, nghĩ: “Tui thấy quá nhiều… nhưng tui không hiểu! Đây là may mắn hay lời nguyền?”

Tristan gầm gừ: “Thú cưng? Tui chưa tin con p·há h·oại này! Nó mà thành Marauder, chắc đào cả Hogwarts! Đưa ma dược đây, đừng lầy lội!”

Cậu ngồi trên giường, ánh nến lập lòe, bóng đổ trên tường như thực thể sống. Cậu hít sâu, mở lọ, mùi kim loại và cỏ cháy xộc lên, như hơi thở của thần linh. Chất lỏng lạnh buốt, cháy bỏng như lửa khi chạm lưỡi, rồi lạnh như băng, lan tỏa trong huyết mạch, như dòng sông sao chảy qua cơ thể. Tim cậu đập dữ dội, như trống đánh trong lồng ngực, máu nóng rực, như muốn xé toạc da thịt. Không gian phòng méo mó, tường đá rung chuyển, ánh nến lập lòe thành vòng xoáy, như cánh cổng đến cõi hư không. Cậu ôm ngực, nghĩ: “Cái gì… đang xảy ra?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Bình Minh Dưới Ánh Vận Mệnh